Hôm nay,  

19 Tác Giả Sẽ Nhận Giải Viết Về Nước Mỹ 2008

23/05/200800:00:00(Xem: 128216)

 

Như thời biểu đã được phổ biến từ đầu năm, họp mặt phát giải thưởng và ra mắt sách Viết Về Nước Mỹ 2008 cùng lúc với giải Bé Viết Văn Việt của thiếu nhi Việt Báo và Giải Mầm Non của Little Saigon Television- sẽ khai diễn ngày Thứ Bẩy 28 tháng 6, 2008 tại nhà nhà hát Wesminster Rose Center, California.

Giải Thưởng Việt Báo Viết Về Nước Mỹ khởi sự từ Tháng Năm năm 2000 và hiện đang tiếp tục sang năm thứ 9. Tính tới nay, đã có 9,142 bài tham dự. Trong số này có 2,355 bài đã được biên tập, phổ biến và tiếp tục mỗi ngày đều có thêm bài mới trên các ấn bản Việt Báo và Việt Báo Online. Sách Viết Về Nước Mỹ đã phát hành được 9 cuốn, mỗi cuốn 640 trang.

Riêng trong năm nay, có 315 bài viết đã được biên tập và phổ biến. Để bảo đảm tính khách quan và công khai, giải thưởng Viết Về Nước Mỹ quyết định từ nay hàng năm sẽ mời thêm các tác giả kỳ cựu từng nhận giải thưởng tham gia ban tuyển chọn chung kết. Người đầu tiên nhận lời mời năm nay là tác giả Trương Ngọc Bảo Xuân.

 Sau đây là danh sách Ban tuyển chọn Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2008:

1. Nhà báo Nguyễn Xuân Nghĩa, trưởng ban.

2. Trương Ngọc Bảo Xuân, tác giả đã nhận giải Chung Kết năm 2001.

3. Nhà văn Nhã Ca, chủ nhiệm sáng lập Việt Báo.

4. Hoà Bình Lê, Tông quản trị hệ thống Việt Báo.

5. Phạm Quyến, giám đốc xuất bản.

Theo kết quả phiên họp ngày 19-5-2008 của Hội Đồng Tuyển Chọn Chung Kết, có 19 tác giả đã được bình chọn cho các giải thưởng trị giá 35,000 mỹ kim, gồm tiền mặt và tặng phẩm.

Sau đây là danh sách các tác giả và bài viết đã được bình chọn:

6 Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ

1. Nguyễn Quang, bài “Thần Đồng”

Tác giả Nguyễn Quang, cựu sĩ quan, cựu tù cải tạo, đến Mỹ theo diện H.O. từ 1990 và là cư dân quận Cam. Vì không an lòng khi phải hưởng trợ cấp xã hội, ông chấp nhận làm mọi việc nặng nhọc, kể cả trở thành “thần đồng” trong một lớp học đặc biệt dành cho người tàn tật. Chuyện được kể bằng một giọng trực tiếp và vui vẻ hiếm có.

2. Trần Huyền Chi, bài “Không Bao Giờ Quên.” Tác giả sinh năm 1959, là bà mẹ của 4 người con, cư dân Virginia Beach, tiểu bang VA, làm nghề nail. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà là tự truyện của người vượt biển năm 90’, khi trại tị nạn đã chính thức đóng cửa thanh lọc, với nhiều chi tiết thật sống động, xúc động về đảo tị nạn: từ sinh nở tới cảnh thanh lọc, tự thiêu...

3. Thuyền Nhân, bài “Cái Bướu Não.”

Tác giả là TCL. 54t, cựu quân nhân VNCH, vượt biển, vào trại tị nạn Songkhla - Thái Lan 2/80, định cư ở Texas từ 6/80, ngụ tại Garland TX, là nhân viên hãng Alcatel-Lucent, Plano TX. Bài viết kể về trường hôp một người em bị chứng bướu não.

4. Văn Văn, bài “Tôi Và Nước Mỹ Xa Vời.”

Bài viết được gửi từ trong nước Việt Nam, viết về nước Mỹ bằng cái nhìn xa vời. Tác giả là một giáo viên dân Kinh 5, Rạch Giá, Kiên Giang, tự mô tả mình là “Thày giáo trường làng, cuộc sống hiện nay y chang câu thơ xưa của Cao Bá Quát: “Một thày một cô một chó cái / Học trò dăm đứa nửa người nửa ngơm nửa đười uơi!”

5. P.N.T., bài “Chuyện Tình Buồn.”

Tác giả là một thầy giáo từ Việt Nam, đi dạy đã gần 30 năm, qua Mỹ theo diện ODP. Đang làm manager tại một Trung Tâm dạy kèm sau giờ học. Bài viết kể về một mối tình Việt-Mỹ tốt đẹp từ thời chiến tranh tại Việt Nam, kết thúc bằng cuộc chia tay lặng lẽ trên đất Mỹ. Bài viết mới của ông lần này có kèm lời cuối bài: “Gửi tặng những cuộc tình buồn.”

6. Cát Biển, bài “Một Nơi Gọi Là Miền Của Hi Vọng.”

Tác giả định cư tại Philadelphia từ 1975, tốt nghiệp Kỹ Sư Điện và MBA. Đã giữ chức vụ Engineering Director tại BEI ở Little Rock, AS. Các công ty phục vụ: Exxon, McDonnell Douglas, Boeing, Physical Optics. Tác phẩm: Trùng Khơi Sóng Vỗ (thi tập, 2002). Bài viết là một tự truyện về tiến trình hội nhập đời sống Mỹ, với nhiều kinh nghiệm quí.

* 12 tác giả vào Danh Sách Chung Kết

1. Nguyễn Thế Thăng, bài “Người Việt gốc Mỹ”

Tác giả định cư tại Oregan từ 1992, diện HO 13. Công việc: Sỹ quan điều hành tổ thông dịch viên của Lực Lựơng Phòng Vệ thuộc Vệ Binh Quốc Gia, Oregan; Cấp bậc Thiếu Tá. (Oregon Army National Guard/State Defense Force/Interpreters Team/X.O) (ORANG/SDF/ Interp.Team /XO). Bài viết là chuyện về một người bạn cựu chiến binh Mỹ tự xưng là “người Việt gốc Mỹ.”

2. Trần Đông Nam, bài “Con Tàu Định Mệnh Và Hải Tặc”

Tác giả là cư dân San Jose. Bài viết là chuyện kể về chuyến tàu vượt biển khởi hành từ Rạch Giá ngày 13 tháng 7 năm 1981, từng chịu hai lần bị hải tặc cướp bóc, hãm hiếp, giết chóc. Nhân chứng là kẻ sống sót duy nhất trong số 53 thuyền nhân trên tàu, nhờ bám được miếng ván trôi trên biển và được tàu dầu của Mỹ vớt.

3. Kim Trần, bài “Người Yêu Tôi: Một Con Nghiện”

Sinh năm 1983, học ngành sư phạm tại Cal State Fullerton, người trẻ tuổi nhất trong 12 tác giả vào chung kết Viết Về Nước Mỹ 2005. Bài viết của Kim Trần là chuyện kể sống động và xúc động về người tình sa chân vào ma tuý, được viết với lời cảnh báo “Đừng đùa với ma tuý. Hãy Dừng Lại Khi Chưa Quá Trễ.”

4. Trần Quốc Sỹ, bài “Ngã Rẽ Cuộc Đời”

Tác giả định cư tại Nam California từ 1975, Kỹ sư cho Rainbow-Mykotronx Inc. Torrance. “Nghề tay trái” của ông là giảng viên traffic school tại National Traffic Safety Institute (NTSI). Bài viết kể về quyết định rời bỏ nghề kỹ sư làm mướn để mở trường Diamond Traffic Safety School, tại Westminster, California.

5. Thanh Mai, bài “Ép Con Học Hành Quá Sức”

Tác giả qua Mỹ từ 1993, hiện là Electronic Technician của Honeywell Minnesota. Bài viết của cô kể về tấm lòng của người mẹ điồng thời cho thấy sự chăm sóc đặc biệt mà hệ thống y tế và giáo dục của nước Mỹ dành cho trẻ em chậm phát triển và kém thị lực.

6. Vinh Quan Kỳ, bài “Ngả Rẽ Con Đường”

Tác giả bài viết này thuộc thế hệ người Mỹ gốc Việt thứ hai: sinh trên đất Mỹ, còn ở tuổi đôi mươi. Bài viết nguyên bản Anh ngữ đã được chính tác giả tự chuyển sang Việt ngữ để chia sẻ với ông bà ngoại, những người đã bỏ công giúp Vinh học tiếng Việt.

7. Trần Văn Giang, bài “Từ Người Tị Nạn...”

Tác giả là cư dân Orange, California, nghề nghiệp: Kỹ sư Điện, hiện là “Sr. Application Developer” cho Los Angeles County. Bài viết là một hồi ký đặc biệt về cảnh đổi tên, đổi đời, trong những ngày đầu từ trại tị nạn đến vùng đất định cư.

8. Anthony Hung Cao, bài “Con Búp Bê”

Tác giả lần đầu tham dự Viết Về Nước Mỹ bằng một bài viết giản dị nhưng xúc động. Câu chuyện cho thấy tấm lòng của người viết: nhìn con trẻ hạnh phúc tại Mỹ, nhớ những tuổi thơ bất hạnh ở quê cũ. Anthony Hung Cao tự sơ lược tiểu sử: 38 tuổi, cư dân Nam California, công việc: nha sĩ, đang hành nghề tại Costa Mesa.

9. Xuân Đỗ, bài “Hắn Và Cuốn Nhật Ký Đặng Thuỳ Trâm”

Đây là tên cuốn sách về một nữ bác sĩ Hà Nội chết trong cuộc chiến tranh Nam Bắc đang được Hà Nội đánh bóng, bản anh ngữ vừa xuất bản tại Mỹ, đang làm thành phim. Tập nhật ký này do một hạ sĩ quan thông dịch miền Nam lưu giữ. Sau 8 năm tù tại trại Gia Trung, anh hiện là cư dân Little Saigon. Người viết lại chuyện này, Xuân Đỗ, 66 tuổi, một HO định cư tại Riverside, hiện là Guest Teacher cho Colton Joint Unified School District (nam California).

10 Võ Tâm Huy, bài “Nước Mắt Phương Xa”

Vượt biển và định cư tại Hoa Kỳ từ 1981, Võ Tâm Huy thuộc lớp tuổi 30 , cùng tuổi với cộng đồng Việt tại Mỹ. Bài viết là một tự truyện: chuyện nhà mà cũng là chuyện tình, có bóng ma chiến tranh, có bão tố hải tặc, nhưng sau cùng là nước mắt hạnh phúc.

11. Thuy Nhã, bài “Chuyện Của Cây Vông”

Năm 20 tuổi, Thụy Nhã viết “Thư Em Gái: Anh Ơi, Hãy Trở Về”, bài viết đầu tiên đã ấn hành trong sách Viết Về Nước Mỹ 2000. Hai năm sau, nhận giải bán kết 2002. Sinh năm 1980, định cư tại Hoa Kỳ 1995, tốt nghiệp Psychology và Nursing tại Utah, cô hiện làm việc tại San Francisco. “Chuyện Của Cây Vông” có thể coi là một hồi ký tiêu biểu cho thế hệ “thế hệ... một rưỡi” của người Mỹ gốc Việt, gồm lớp tuổi sinh sau chiến tranh tại Việt Nam nhưng trưởng thành tại Mỹ.

12. Nguyễn Trần Phương Dung, bài “Cám ơn Em, Cám Ơn Peace Corps”

Tác giả sinh năm 1972, rời Việt Nam năm 10 tuổi, hiện là cư dân Florida, phụ trách “Đào Tạo Tài Năng” (Talent Development) cho công ty Cisco. Viết Về Nước Mỹ năm thứ 8, cô góp 10 bài viết đặc biệt và là một trong 10 tác giả được đọc nhiều nhất trên Việt Báo Online. Bài viết kể về “Người Con Gái Việt Nam và Sứ Mạng Hòa Bình tại Phi Châu”.

Trong số 12 tác giả vào danh sách chung kết kể trên, sẽ có:

- 1 giải Chung Kết, với phần thưởng gồm 10,000 mỹ kim và tặng phẩm,

- 2 giải vinh danh tác giả tác phẩm, mỗi giải gồm 1,500 mỹ kim và tặng phẩm;

- 9 giải danh dự, mỗi giải gồm 500 mỹ kim và tặng phẩm.

* Giải Việt Bút 2008

Ngoài danh sách kể trên, ban tuyển chọn cũng đã bình bầu một tác giả đặc biệt cho Giải Việt Bút 2008 với phần thưởng là 2,000 mỹ kim. Đây là giải đặc biệt mới được thành lập từ năm 2007, dành cho các tác giả kỳ cựu tự vượt được chính mình, khi có bài viết mới hay hơn những bài đã từng nhận giải thưởng. Người nhận giải Việt Bút năm đầu tiên 2007 là tác giả Lê Tường Vi. Danh tính tác giả giải Việt Bút năm nay cùng chi tiết về các giải thưởng khác sẽ được công bố trong buổi họp mặt phát giải thưởợng ra mắt sách Viết Về Nước Mỹ 2008 vào chiều Thứ Bẩy 26 tháng 8, 2008.

 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,830,164
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Đi làm về, nếu không đi chợ thì về thẳng nhà, nhìn xung quanh căn phòng của một người độc thân, cái gì cũng lặng lẽ. Từ cái bàn, chiếc ghế, cái Ti Vi trong góc, một chiếc gối, ngay cả chiếc gối để ôm gác phía dưới chân, cái mền kẻ những sọc vuông không hoa hòe xếp phẳng phiu ... cái gì cũng như tỏa ra một mùi vị lặng lẽ
Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình. Năm 1987, sau năm tháng sống
Qua bao năm dài thai nghén, bố tôi mới sẵn sàng cho tôi chào đời. "Thân Phận” là tên của tôi được bố chọn. Đó là nỗi đau trăn trở của Người muốn gởi gắm vào tôi. Sau buổi ra mắt sách, tôi được ký tặng cho một người bạn vong niên của bố. Chủ của tôi là một người Việt định cư ở Hoa Kỳ khá lâu, từ thuở còn là học sinh trung học
Nhạc sĩ Cung Tiến