Hôm nay,  

Nỗi Đau Nàng Hồ Thị

24/05/200800:00:00(Xem: 213546)

Tác giả: Quân Nguyễn

Bài số 2307-16208284-vb7240508

Tác giả Quân Nguyễn, là cư dân Anaheim, California. Cùng vợ con đến Mỹ năm 1987, ông trở lại trường học, tốt nghiệp cao học về Sociology tại CSUF, đệ tam đẳng huyền đai Tae Kwon Do, từng làm counlelor tại nhà tù tiểu bang ở Chino, và hiện là state parole officer ở Santa Ana.

                                                                          
Tôi có một ông bạn già đi H.O. sang Mỹ đã lâu. Ngày xưa, ông ta là đại úy bộ binh gốc người miền Nam, sau chiến tranh bị "bác đảng bố láo" lừa bịp đưa đi "cải tạo" hết chục năm!

Qua Mỹ, lần đầu đến thăm vợ chồng tôi tại nhà ở Anaheim, ông mang theo cô con gái rượu 18 hiền hậu mộc mạc như cha.

Bà xã tôi quí mến nàng như con, nên cũng để tâm dọ hỏi vài nơi tính mai mối cho nàng một chỗ quen biết tử tế. Rồi chuyện chẳng tới đâu, hơn nữa cha nàng lại muốn cô con út tiếp tục đi học cho có tương lai với người ta vì so ra tuổi nàng cũng còn khá nhỏ.

Bẵng đi một thời gian, ít ra cũng năm năm sau, nghe nói nàng về VN chơi thăm quê hương họ hàng láng giềng một chuyến. Chuyện này thì thường tình với người Việt tha hương khắp năm châu, chẳng có gì đáng nói. Tuy nhiên, chuyến đi này đã làm thay đổi hoàn toàn cả cuộc đời son trẻ tươi đẹp của nàng... 

Lối xóm của nàng bên VN trước kia, bỗng đâu lòi ra một anh láng giềng, nàng chỉ mang máng nhớ ra thỉnh thoảng có gặp đâu đó ra vào trong xóm, nhưng cả hai tuyệt nhiên chưa hề có dịp quen biết hay trò truyện một câu. Có thể anh ta chẳng có gì đặc biệt khiến nàng phải để tâm chú ý đến, hoặc giả cha mẹ đã tuyệt đối cấm đoán mọi liên hệ tình ái trai gái để chờ đi H.O. chăng"

Lần này, anh ta không ngần ngại đến tìm gặp ngay nàng tại nhà bà con của nàng trong xóm, để tỏ tình một cách quyết liệt rằng anh ta đã và đang, "Yêu em khi còn thơ. Yêu em từ cái nhìn đầu tiên. Yêu em bằng mối tình đầu thơ dại, chẳng dám nói ra. Và yêu em mà chưa kịp tỏ tình thì em đã đi...  H.O. mất rồi!" (Sao lối tán tỉnh của thằng này giống tôi hồi xưa quá vậy cà, hổng lẽ nó có đọc chuyện "Nguyên Sa" của tôi trên Việt Báo hay sao mà "copy" ngay chóc, trừ cái câu chót nghe thấy...  xạo ke liền!)

Trở lại Mỹ, nàng bồi hồi hớn hở kể lại ngọn ngành câu chuyện cho cha mẹ nghe thì cha nàng có vẻ sinh nghi mà không tán đồng cuộc tình chút nào. Tuy nhiên, dù có yêu quí con gái út nhất mực, ông cũng không làm sao ngăn cản được mối dây oan nghiệt đang trói buộc đời nàng từ đây...  (Tình là dây oan mà!)

Khoảng một năm sau, cực chẳng đã, vợ chồng ông bạn già của tôi phải về VN lo đám cưới cho nàng, mà lòng bồn chồn lo lắng chẳng yên, chỉ còn biết cầu xin Trời Phật sao cho con gái được duyên may phận đẹp êm xuôi như con cái người ta.

Rồi sau chuyện cưới xin là đến việc nàng làm giấy tờ bảo lãnh chồng sang. Trong thời gian chờ đợi hồ sơ bảo lãnh cứu xét, nàng thường xuyên về VN thăm nhà thăm chồng, và có lẽ đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của đời nàng, vì chồng nàng, gia đình chồng nàng, yêu thương đối đãi quí trọng nàng như một bà hoàng Việt kiều...
 
Cuối cùng, hai năm sau thì anh ta cũng sang.

Để tránh né cặp mắt hiền hậu nhưng tinh anh, dầy dạn việc đời của người cựu tù cải tạo, như đang soi thấu tận tâm can mình, lại sợ lòng yêu quí vô vàn của ông già vợ đối với đứa con gái út, anh rể mới lập tức quyết định đem vợ lên sống trên San Jose, cho thật xa nhà bố mẹ vợ, khoảng năm sáu giờ lái xe gì đó.

Nơi đây, anh ta bắt vợ đi làm quanh năm hết "shop" may đến hãng xưởng, để nuôi mình rong chơi sáng tiệm phở chiều cà phê "bong bóng" (airbag), mà năm nào cũng phải về VN thăm nhà vài chuyến...  một mình mới chịu!

Nàng chỉ ước ao có một đứa con cho gia đình ấm cúng, nhưng chồng nàng dứt khoát là không!

Ba năm sau, khi đã có đầy đủ giấy tờ hợp lệ chắc chắn trong tay, anh ta thẳng thừng với vợ rằng mình chẳng hề yêu thương gì nàng ráo trọi! Tất cả chỉ là một trong những cú "chơi chiêu" bên VN của anh ta mà lần này là trong "tình trường". Và rằng anh ta sẽ về VN cưới một cô gái khác đem qua, người từng quen biết trước khi lấy nàng...

Chẳng còn lý do gì để nương tựa bám víu vào chồng, nàng đành trở về lại nhà cha mẹ ở Quận Cam!

Thắm thoát mà đã hai năm trôi qua. Nàng kiếm được việc làm trong một văn phòng bác sĩ ở "Bolsa", và tưởng rằng mình đã tìm được một tình yêu mới...

Nhưng không! Theo như lời cha nàng kể lại, dạo gần đây tính tình nàng bất thường, vui buồn cười khóc vô cớ, nói năng lời lẽ vô nghĩa, và làm như đang mất dần trí nhớ (có thể đây là hậu quả không thể tránh khỏi của căn bệnh "depression", một loại bệnh tâm thần phát sinh do suy nghĩ đau buồn quá độ trong một thời gian dài mà không ai hay biết, quan tâm hay cho chữa trị!)

Cuối tuần rồi, nỗi lo âu của cha nàng đã thành sự thực, khi ông nhìn lên sợi dây oan nghiệt thắt trên cổ đứa con gái yêu quí chết trong "garage" từ hồi nào...

Thế là hết! Nàng đã chọn cái chết để kết thúc nỗi đau không thể vượt qua được của một người phụ nữ đánh mất tình yêu, mất chồng, lại không con cái!

Tôi cũng có một đứa con gái rượu út đang còn phải nuôi, nên tôi thật sự thấm thía cái đau xót vô vàn của ông bạn già bất hạnh. Mà sự bất hạnh này chẳng bao giờ nên xảy ra cho chúng ta và con cái chúng ta. Nó lại càng chẳng bao giờ nên khởi xuất từ cái cội nguồn bên VN nữa...

Thật ra, có đôi khi, chúng ta cũng phải đành bó tay trước những bất hạnh trong tình duyên của con cái! Nhưng lâm vào hoàn cảnh đó, mình cần phải can đảm hơn, sáng suốt hơn, xốc vác hơn mà quyết cứu lấy con mình. Nếu thấy nó có những triệu chứng như trên do còn non dại mà quá khổ đau tuyệt vọng thì mình phải kiên quyết bằng mọi cách mà lôi nó đi bác sĩ tâm thần liền. Thuốc men và sự khuyên giải của các nhà chuyên môn trong lãnh vực y tế có thể cứu được con mình, dù trễ cũng còn hơn không...  Rồi thời gian sẽ là liều thuốc hay nhất chữa lành mọi vết thương lòng, già cũng như trẻ.

Sáng nay, tôi biết cha nàng đi chôn con gái!

Ông chẳng cho ai biết chỗ nào để đến viếng hay tiễn đưa, chỉ vì quá căm giận chính mình biết con bị lừa mà lại nhu nhược không chận thẳng tay. Ôi! cái câu "lá vàng chưa rụng lá xanh rơi" nghe càng thấm thía làm sao!

Đêm nay, nén hương hằng đêm tôi đốt xin cho bọn cộng đồ sớm lụi tàn trên quê hương xa xôi kia, xin đốt hết cho nàng...

Ngồi một mình trong vườn đêm sau nhà, nghe như có tiếng nhạc nhà ai văng vẳng sang phía sân sau với tiếng hát Khánh Ly rười rượi, "Nắng có hồng bằng đôi môi em" Mưa có buồn bằng đôi mắt em" Tóc em từng sợi nhỏ, rớt xuống đời làm sóng lênh đênh...  Nơi em về ngày vui không em" Nơi em về trời xanh không em"  Ta nghe ngìn giọt lệ, rớt xuống thành hồ nước long lanh... "

Tôi bất chợt thấy mắt mình có một giọt lệ trên khóe mắt, khóc cho em... 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,463,494
Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn, đã góp một số bài viết đặc biệt. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán và sống một thời gian ở Pháp, cô sang Mỹ và hiện vừa làm việc vừa học thêm về Management Information System. Bài viết mới nhất của cô lần này ghi lại cảnh thủ đô nước Mỹ chìm ngập
Theo kết quả giải thưởng Viết Về Nước Mỹ 2006 vừa được loan báo, Thịnh Hương là một trong 12 tác giả được bình chọn vào chung kết. Là một nữ viên chức làm việc tại miền Bắc California, bà đã góp 4 bài viết đặc biệt cho Viết Về Nước Mỹ năm thứ sáu: Hắn Và Tôi, Bắt Đầu Từ Hoàng Hôn, Thuốc Đắng Đã Tật và Người Đẹp Thương Xá
Chúng tôi là những người Viking Na Uy nhỏ bé hiền hòa đang viếng thăm nước Mỹ. Xin lưu ý: không phải bốn chúng tôi nhỏ bé hiền hòa mà là nước Na Uy của chúng tôi nho nhỏ nhu mì. Na Uy được cái hân hạnh là nơi tổ chức trao giải thưởng Nobel Hoà Bình mỗi năm vì trong lịch sử thế giới, Na Uy chưa bao giờ gây lộn
Tôi gặp người bạn trẻ ấy đứng thơ thẩn một mình trong giờ giải lao ở cuối hành lang hội trường của đại học American University. Anh chàng này trông quen quá nhưng tôi không tài nào nhớ nổi hắn là ai. Tôi đến tham dự một buổi sinh hoạt dành riêng cho sinh viên và các bạn trẻ gốc Á Châu do hội "The National
Ngày xửa ngày xưa, khi hai đứa lấy nhau, chú rể người Mỹ và cô dâu người Việt, chú rể khăng khăng không chịu tổ chức đám cưới ở nhà hàng Tàu, cô dâu không muốn đãi ở nhà hàng Mỹ, cuối cùng hai đứa quyết định tổ chức đám cưới ở trên một chiếc tàu. Cruise chạy vòng vòng trên sông Potomac, khách đến dự đám
Thanh có một người khách Mễ vào tuổi "chiều tàn". Bà vô làm nail (làm móng tay giả) vài lần, coi bộ vừa ý, lần sau bà dẫn thêm người em, hai đứa con gái, và cháu. Nội ngoại gì không biết mà tới ba bốn đứa lận. Từ mấy đứa nầy kéo thêm một nhóm bạn. Mấy đứa còn cấp trung học cho nên mỗi lần có sinh nhựt bạn bè hay
Chuyện xảy ra trong tiệc cưới tại một nhà hàng seafood vùng thủ đô Tỵ Nạn Cộng Sản Little Sàigòn, 2 tuần sau ngày Tưởng Niệm quốc hận 2006. Tiệc cưới này có lẽ vì hai vị thân thuộc và bạn bè đôi trẻ, đa số đều là cựu tù cải tạo. Bởi thế mà, ngay sau khi ngồi vào bàn tiệc họ đã như biết nhau từ trước; tay bắt mặt mừng
Từ lúc còn nhỏ cho đến giờ, không biết sao tôi lại rất thích con số mười hai (12). Cái gì đó đã thu hút tôi mỗi khi tôi nhìn thấy nó. Là một cô gái, mỗi khi nhìn thấy ai mặc áo có ghi con số đó thì tôi lại dính chặt cặp mắt tôi vào họ. Nhiều khi bị họ bắt gặp, tôi rất mắc cỡ, nhưng tính nào tật đấy, vẫn không bỏ được. Ở bên Mỹ này
Các con cái cháu chắt vừa tổ chức lễ Thượng Thọ cho cụ Trần tại một nhà hàng Việt nổi tiếng tại Houston, Texas. Cụ vừa đúng 85 tuổi tính đến tháng 7 năm 2006. Cụ ngồi đó mà trí nhớ cụ tìm về quá khứ từ bẩy tám chục năm trước. Thời gian thấm thoát đã đưa cụ về tuổi gần đất xa trời. Các bạn cụ kẻ trước người sau đã
Buổi chiều, sau khi tôi đã hoàn tất việc cơm nước và dọn dẹp, các con tôi xem Tivi, tôi có được những phút yên tĩnh một mình trên căn gác nhỏ nầy để tập dợt nhạc Pháp xưa: "Maman oh Maman, Tout les garcons et les filles. Adieu jolie candy ..." rồi trở về nhạc Việt với Phạm Duy, Từ Công Phụng, Trịnh Công Sơn…. Bây giờ đã vào Hè, tôi mở cửa sổ
Nhạc sĩ Cung Tiến