Hôm nay,  

Vũ Trường - Mặt Trái...

12/06/200800:00:00(Xem: 249026)
Tác giả: Kim Trần

Bài số 2323-16208300-vb5120608

Sinh năm 1983, học ngành sư phạm tại Cal State Fullerton, Kim Trần là người trẻ tuổi nhất trong 12 tác giả vào chung kết Viết Về Nước Mỹ 2005 với bài viết ngắn nhất, 727 chữ, “Những bài học đầu tiên về nước Mỹ”. Kết quả Viết Về Nước Mỹ 2008, thêm một lần Kim Trần vào chung kết với bài viết “Người Yêu Tôi, Một Con Nghiện.” Trong bài, có đoạn kể tác giả xin vào làm việc trong một night club để tìm gặp “con nghiện.” Sau đoạn trích bài cũ, là bài mới của cô kể về vũ trường.

Làm việc ở Night Club

Valentine đến. Trên bàn, bức tượng thiên thần tình yêu bằng pha lê anh tặng cho tôi ngày Valentine năm ngoái vẫn còn đây, nhưng giờ đây sao cô đơn, lặng lẽ. Lại một đêm không ngủ. Tâm trí tôi lúc này chỉ chứa mỗi câu hỏi: "Anh đang ở đâu và làm gì"" Lòng tôi như rực lửa. Phải suy nghĩ cho ra cách nào đó để có thể tìm ra được anh.

Sau mấy đêm suy nghĩ, tôi vô tình đọc mục rao vặt của một nhật báo, thấy một cái night club tìm người làm. Trong đầu tôi chợt lóe lên ý nghĩ, nếu làm ở đây, tôi sẽ có cơ hội gặp đủ loại người, từ người đàng hoàng đến dân ăn chơi băng đảng, và biết đâu, tôi sẽ gặp lại anh lẫn lộn trong đám người ấy. Tôi đến gặp bà chủ, sau 10 phút trò chuyện về việc làm và lương bổng, tôi gật đầu đồng  ý.

Công việc của tôi chỉ làm một ngày thứ Bảy trong tuần, cũng là ngày dân ăn chơi nhảy nhót đông nhất ở đây. Đó là một night club tên "Allstar Sporty Club" nằm gần trung tâm thành phố Westminster, nơi tập trung hầu hết thanh niên Vietnam đến chơi mỗi cuối tuần. Tôi biết làm ở đây không phải là  môi trường tốt đẹp gì, nhưng vì quyết tâm tìm ra anh, tôi bất kể trở ngại.

(Trích bài “Người Yêu Tôi, Một Con Nghiện”)

. . .

Mặt Trái Của Thực Tế...                  

Vũ trường đang xập xình thì có chuyện đánh lộn tại phòng hút thuốc phía ngoài. Một Security cố quật ngã tên gây chuyện.  Một tay băng đảng mang súng vào doạ bắn người security. Được biết tên mang súng này là "đại ca" của một băng đảng Việt có tiếng, thường phá phách khắp nơi, từ vũ trường, quán bar cho đến quán nhậu. Vậy là cảnh sát được báo động tới bao vây vũ trường. Xe cứu thương hú còi chạy đến. Một thanh niên mặt đầy máu me - nghe nói bị đập vô đầu, còn bị đâm vài nhát dao - được khiêng lên xe, rất may là cậu ta chưa bị ăn viên đạn nào vào người… Đó là cảnh  tôi từng chứng kiến hầu như hàng tuần ở đây, khi tôi làm việc trong vũ trường này một thời gian ngắn.

Làm việc ở đây  một thời gian, chứng kiến nhiều chuyện động trời, tôi nhận ra vũ trường chính là mặt trái của cuộc sống thực tế, một nơi mà dưới ánh sáng mập  mờ của đèn màu và trong tiếng nhạc dồn dập điếc tai, những cặp tình nhân, những đôi thanh niên trai trẻ, dân ăn chơi, tầng lớp học thức, những công tử thành đạt hay đám dân bụi đời, đủ loại người đang trộn vào nhau, rũ bỏ con người thật của họ hàng ngày với mục đích duy nhất: tìm cảm giác mới của một thế giới thứ hai ngoài cuộc sống hàng ngày của họ.

Hẳn nhiên vũ trường đã có lúc mang đến cho ta một không khí sôi động, làm ta quên đi bao nhiêu phiền não trong tâm trí, cảm giác hưng phấn đến khi nhìn thấy dòng người, những đám thanh niên trai trẻ đua nhau nhảy nhót. Điều đáng nói ở đây là những cảm giác tích cực ấy chỉ là nhất thời.  Một khi tiếng nhạc vụt tắt cũng là lúc mọi  người lại phải trở về với thế giới thực tế; Và chúng ta thấy gì đằng sau giây phút hưng phấn ngắn ngủi ấy" Tôi đã chứng kiến rất nhiều điều đáng sợ ở cái chốn ăn chơi dìu dặt này.

…Trong restroom nữ, mấy cô vào phòng thường không phải để làm "mục đích chính" mà để xâm soi lại quần áo, đầu tóc, make up, nói chuyện phone và nhất là bàn tán về những gì xảy ra bên ngoài. Thỉng thoảng tôi vô tình nghe được những câu đối thoại "gợn tóc gáy" của mấy nàng, đại loại "ĐM. con T. đó, về tao kêu đám thằng J. dập nó một trận cho nó hết chảnh tưởng mình đẹp lắm, nó dám có tình ý với bồ tao" , hay "Ê mậy, có "hàng" không" hôm nay mang loại gì" "Hàng" ở đây ý nói là club drugs, hay còn gọi là hàng trắng để hút hay hít, hoặc  thuốc "lắc".

Làm việc trong vũ trường  một thời gian, tôi hiểu về club drugs (phổ biến nhất ở những vũ trường hay club có phòng nhạc "rave"- nhạc kích động mạnh) và biết rằng thứ được sử dụng thông thường nhất ở các Clubs nằm trong nhóm này - dùng để "thả hồn lên thiên đàng" cùng tác dụng tiêu cực của chúng:

- MDMA, gọi tắt là Ecstasy or X.X là thứ phổ biến nhất mà thanh niên thường sử dụng. Tác hại của X: kích thích thần kinh, làm tăng nhiệt độ cơ thể, làm tim đập nhanh hơn và ảnh hưởng đến thận; nếu sử dụng thường xuyên sẽ ảnh  hưởng đến não và bộ phận trí nhớ.

- GHB (gamma hydroxybutyrate-street names gọi là "liquid ecstasy" "soap", "easy lay" "vita-G" and "Georgia home boy", - gây chứng khó thở, đổ mồ hôi, tâm trí bất an)

- Rohypnol (còn gọi là flunitrazepam, nick name là rophies, "roofies, "roach" anh rope". (tác hại mạnh về bộ điều khiển thần kinh chính, làm mất trí nhớ.

- Ketamine (dân chơi gọi là vitamin K" hay "special K", tính chất đặc biệt của ketamine là không mùi không sắc không màu, và không có cả vị. Tác hại lớn nhất của K là làm cho người chơi mất khả năng suy nghĩ và nói năng không rõ ràng.

- Methamphetamine (nick name: ice, meth, sheet, crank, crytal meth. Dân Việt Nam mình gọi là "đá"), đồng loại với ma túy, rất dễ nghiện. Người sử dụng luôn có ảo giác có ai đó rình rập, mất khả năng suy nghĩ, nói năng không rõ đầu đuôi, ốm đi rất nhanh và mất trí nhớ, hung hăng khác thường.

Những club drugs này phổ biến đến  nỗi hầu như tất cả các vũ trường đều có người mang chúng vào. Ngoài tác hại làm cho nghiện và ảnh hưởng đến bộ phận thần kinh; trong một số trường hợp dùng quá liều trong trạng thái hưng phấn tột đỉnh có thể ảnh hưởng nặng nề đến sức khỏe và dẫn đến cái chết.

Thời mới làm việc trong vũ trường, mỗi khi thấy mọi người chạy toán loạn ra ngoài, tôi nghĩ "lại đánh nhau" và tưởng vừa xẩy ra chuyện gì  lớn lao lắm mới dẫn đến ẩu đả nghiêm trọng thế này. Sau này,  tôi hiểu lý do các trận chiến thường chẳng có gì là nghiêm trọng.  Đôi khi chỉ là một cái liếc mắt có vẻ thách thức, hay một cái nhìn "hơi lâu" dành cho cô bạn gái ngồi bên cạnh, một ly rượu mời cô gái đang ngồi một mình, hay vô tình lỡ mời một cô gái nhảy chung điệu nhạc slow trữ tình khi thấy cô đang ngồi chung với một đám con gái... Chỉ cần những cái nho nhỏ như thế cũng đủ cho một thanh niên nổi điên lên lật bàn đập ly và đánh lộn, thậm chí bắn nhau ì đùng. Thật ra bản chất của một số họ không hung hăng như thế, bởi tôi biết một vài người trong số những khách quen trong vũ trường, ban ngày họ đi làm, đi học và rất điềm đạm; nhưng khi họ bước vào thế giới mới này, và một khi bia rượu đã thấm vào cơ thể, cộng thêm vài viên Estasy vào người đủ biến họ từ một "con mèo" thành con hổ dữ, hay cũng đủ làm nên một "chiến trận" đẩm máu mà lắm lúc tỉnh dậy, họ thậm chí không nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra đêm qua.

Nói về vũ trường, bên cạnh những chuyện ẩu đả đánh nhau, chuyện xài drug gây kích thích, thuốc lắc để thấm nhạc vào mà nhảy, còn có những chuyện tôi không muốn thấy cũng đã nhìn thấy. Một lần tôi đến bàn một cặp tình nhân đang ngồi ôm ấp trong góc tối, cô con gái còn khá trẻ mà người đàn ông bên cạnh có lẽ cũng phải hơn 50, tôi đến hỏi xem họ có cần gì thêm: Cả tôi và người đàn ông cùng khựng lại một lúc, ánh mắt ngượng ngùng của ông ta làm tôi bước vội đi, để ông đừng nhận ra tôi chính là bạn thân của con gái ông. Tội nghiệp cho bác gái cứ đầu tắt mặt tối, việc nhà ngập đến cả đầu đâu biết ông chồng đang đi ăn vụng. Có trường hợp dở khóc dở cười khi phát hiện ra anh chàng tôi từng để ý trước đây đang tay trong tay với…một anh chàng khác bước vào bên trong, và có lần tôi còn bị đánh ghen bởi đứng nói chuyện với một người order thức uống, vì tiếng nhạc ồn ào, tôi phải kê sát tai vào miệng anh ta làm cô bạn gái vừa từ restroom bước ra mắng cho tôi một trận xối xả rồi lại xin lỗi tới tấp khi biết tôi chỉ là người làm công việc hầu bàn.

Sẵn dịp kể về vũ trường, tôi muốn nêu lên điểm khác nhau lớn nhất giữa night club ở Mỹ và Việt Nam. Nói hơi khiếm nhã, vào clubs ở Mỹ ta không tìm được những cô gái "bán hoa" mà dân Việt gọi là "call girl" hay "cave" để qua đêm. Thay vào đó là những đêm "one night stand" của mấy cô cậu đã từ lâu nhập vào lối sống tự do phóng khoáng kể cả trong chuyện gối chăn và những cơn mê man trong "thuốc lắc" và "hàng trắng". Còn vũ trường ở Việt Nam thì ngược lại, có thể ít bắt gặp những người sử dụng club drugs bên trong vũ trường (có lẽ vì giá quá đắt so với đồng lương của dân chơi) nhưng môi trường bên ấy có lẽ còn đen tối hơn.  Mấy tờ báo trên mạng trong nước đầy những chuyện về đường dây mại dâm tại các vũ trường trong nước, có nơi mà một phần tư trong số những cô gái bên trong là dân "kiếm khách qua đêm".

Vũ trường- mặt trái của cuộc sống thực tế đời thường là vậy. Phía sau những niềm vui  phút chốc là môi trường độc hại dài dài. Nói vậy không phải để răn đe mọi người đừng đi vũ trường, bởi chính người viết cũng đã từng là một phần tử của nó. Sau khi đã ra khỏi thế giới ấy vì sợ một ngày nào đó mình quên đi cuộc sống thực tế,  tôi viết bài này chỉ để lưu ý mọi người cẩn trọng và cảnh giác, đừng để những cạm bẫy đen đúa phá vỡ niềm vui của một đêm giải trí.

Kim Trần

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 861,873,251
Tác giả là một huynh trưởng Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, nhận giải bán kết - thường được gọi đùa là giải á hậu 2001. Sách đã xuất bản: Chuyện Miền Thôn Dã. Từ nhiều năm qua, ông là thành viên ban tuyển chọn chung kết như ng vẫn tiếp tục vui vẻ góp bài mới.
Tác Giả viết bài nầy thay cho những ai lần đầu tiên được làm mẹ, hoặc sắp làm mẹ, muốn gởi gắm đến cho đứa con yêu quí. Tuy hoàn cảnh hoặc hành sử có thể khác nhau nhưng tình mẫu tử thiêng liêng không khác biệt. Tác giả quê quán ở Bến Tre, sang Mỹ năm 1973. Ông gia nhập chương trình VVNM do Việt Báo tổ chức từ năm 2015, nhận được giải danh dự năm 2016, và giải Á Khôi “Vinh Danh Tác Phẩm” năm 2017. Hiện Tác Giả đã về hưu và đang định cư ở Orange County.
Tác giả đã qua tuổi bát tuần, hiện là cư dân Bắc California, Trước 30 tháng Tư 1975, ông là công chức chính ngạch của VNCH. Saigon đổi đời, cuối tháng Mười 1977, vượt biên tới Thái Lan. Định cư tại Vùng Vịnh San Francisco, Calif, từ ngày 9 tháng Một 1978. Ông đã dự Viết Về Nước Mỹ từ 2010, với bài viết kể chuyện tổ chức vượt biển và nuôi dạy các con thành người hữu dụng trên đất Mỹ. Sau đây là bài viết mới để tạ ơn tự do, thương phế binh Việt Mỹ, và đặc biệt, Tạ ơn Đức Thánh Trần.
Tác giả từng nhận giải Viết Về Nước Mỹ 2015. Ông là cựu sĩ quan VNCH, giảng viên trường Sinh ngữ quân đội, cựu tù cải tạo. Ông cũng là tác giả sách "Hành Trình về Phương Đông" do "Xây Dựng" xuất bản năm 2010. Mới nhất, là cuốn "Within & Beyond" do tác giả viết bằng Anh ngữ và tự xuất bản. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Ông tên thật Nguyễn Đức Tâm, sinh năm 1951 tại Quảng Trị, tốt nghiệp Đại Học Luật Khoa Huế năm 1974, vượt biển đến Mỹ năm 1980. Làm chủ nhà hàng từ 1983 đến 2004, hiện đang làm địa ốc và thông dịch bán thời gian và là cư dân West Chester, PA.
Tác giả cùng 2 con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ. Mười sáu năm sau, bà hiện có tiệm Nails ở Texas và kết hôn với một người Mỹ. Năm 2017, lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Bài viết mới của bà là chuyện mùa Giáng Sinh.
Tác giả hiện là cư dân Arkansas, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Bà tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016, và luôn cho thấy sức viết mạnh mẽ và cách viết đơn giản mà chân thành, xúc động. Bài mới nhất, tác giả viết về Lễ Tạ Ơn đang tới.
Tác giả là một nhà giáo, nhà báo, nhà hoạt động xã hội quen biết tại Little Saigon. Tới Mỹ theo diện Hát Ô Một từ 1990. Suốt 27 năm qua, ông không ngừng viết văn viết báo tiếng Việt, tiếng Anh. Trong năm qua, có tới 7 cuốn sách mới. Góp sức với Viết Về Nước Mỹ, ông đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ từ những năm đầu, và vẫn tiếp tục góp bài mới. Bài mới nhất là chuyện mùa giáng sinh
Trước Tháng Tư 1975, tác giả là một Hải Quân Trung Uý VNCH, rồi thành cựu tù cải tạo, tự lái tầu vượt biển, định cư tại Úc. Với nhiều bài viết sống động, trong đó có “Làm Thế Nào Để Chôn Hai Chế Độ,” kể chuyện được cô bí thư 12 tuổi đảng bảo lãnh ra khỏi trại cải tạo Vườn Đào, ông là tác giả vào danh sách Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2015. Sau đây là bài viết mới nhất..
Tác giả sinh năm 1944, định cư ở Mỹ năm 1979, sống ở California 25 năm với nghề điêu khắc gỗ. Một số tượng điêu khắc gỗ cỡ lớn hiện đang toạ lạc trên đường phố và nơi công cộng của các thành phố Seaside, Monterey, và Los Gatos tại California là công trình của ông Tú.
Nhạc sĩ Cung Tiến