Hôm nay,  

Quên Quên…. Nhớ Nhớ

18/06/200800:00:00(Xem: 154628)
Người viết: Phan Kim Nhàn
Bài số 2329-16208306-vb4180608

Tác giả sinh năm 1939 tại Saigon, cựu học sinh Yessin Đà Lạt, tốt nghiệp Nữ Hộ Sinh Quốc Gia Saigon 1962. Qua Mỹ theo diện HO cuối năm 1989, tốt nghiệp Physchistric Technician 1992 tại Mission College/ CA, hiện đã nghỉ hưu  tại San Jose. Sau đây là bài viết về nước Mỹ thứ ba của bà.

Hôm nay tôi lại quên uống Fosamax, thuốc trị bịnh rỗng xương (O'steoporosis) mà bác sĩ cho uống mỗi tuần một viên.

Tôi thường bắt đầu uống thuốc trên vào ngày thứ hai đầu tuần cho dễ nhớ- vào buổi sáng sớm sau khi bước xuống giường thì uống khi bụng đói với thật nhiều nước và sau đó phải đi đứng vận động cơ thể ít nhất là 30 phút rồi mới ăn sáng. Vậy mà tôi cứ quên ngày và lần lần thụt lùi ngày đến bây giờ thì bắt đầu uống vào ngày Chủ Nhật. Rồi sẽ thụt lùi nữa vì đầu óc tôi lúc này hay quên lắm!, Ủa" Chùm chìa khóa cửa mới đây, lại bỏ đâu rồi" Lại đi tìm… đến khi sờ vào túi áo thì ra nó nằm đây mà không chịu lên tiếng.

Hôm qua đi chợ Lion có 2 con sư tử thật lớn, khi nào hẹn gặp ai thì đều hẹn ở chỗ này cho dễ tìm nhau kẻo chỗ đông người dễ bị lạc lắm nhất là vào ngày cuối tuần hay ngày lễ, ngày Tết thì ôi thôi chen chân không lọt vì người Việt Nam ta rất là đông.

 Thung lũng hoa vàng điện tử San Jose này rất là hiếu khách, các rạp hát tuần nào cũng có chương trình ca nhạc kịch quy tụ các ca sĩ thần tượng trong nước và ngoài nước, hay cải lương Hồ quảng, ai thích môn gì thì đi chỗ đó, lúc nào cũng đông nghẹt người xem. Ủa quên, xin lỗi bạn, tôi định nói là tôi đã gặp bạn trong khu chợ Lion, bạn đã chào hỏi vui vẻ gọi tên tôi và kể chuyện này kia với tôi rất là thích thú và tôi cười vui trả lời bạn, cho đến khi chia tay nhau, trên đường về tôi tự hỏi thầm tên bạn là gì nhỉ" Tôi biết là tôi quen biết bạn, lâu ngày gặp gỡ lại mà tôi không dám gọi tên bạn vì sợ lộn tên người khác làm bạn buồn tôi!

Sáng nay tôi đang nấu món ăn, thì điện thoại reng, vội bắt phone lên nghe, À, bạn thân ở Pháp gọi qua nói chuyện, lâu ngày gặp bạn hiền, thế là hết thời tiết đến chuyện con cháu, chuyện bạn bè vui quá… quên tắt bếp…tôi đã làm cháy không biết bao nhiêu nồi niêu xong chảo rồi. May là chưa cháy nhà…
Ngày trước tôi thuộc về nhóm người luôn luôn nhớ, vì vậy mà tuy lớn tuổi rồi (trên 5 bó) mà tôi vẫn còn cắp sách đến trường học lại. Ở Mỹ này sách rất nhiều và dày nặng, phải mua cái xe kéo sách theo đi học, trông cứ như là Hotesse de l'air, để tìm một nghề mưu sinh!!!

Ở sở làm, tôi được bầu là "Employee of the month" bạn coi có le lói chưa"

Nhưng bây giờ, buồn thay! Tôi lại thuộc về nhóm hay quên mới chết chứ" Mới vừa chợt nghĩ phải làm chuyện gì thì lại quên ngay và te te đi làm chuyện khác, vì vậy mà phải ghi vào tờ lịch treo tường công việc cần thiết phải làm cho khỏi quên! Vậy mà vẫn quên! Vì có thèm nhìn lên tờ lịch đâu mà nhớ.

Đó có phải là một chứng bịnh không" Đi hỏi bác sĩ thì bác sĩ cho biết đó là bình thường đối với tuổi của tôi!
Trái lại chuyện ngày xưa sao tôi lại không quên" Những chuyện đau lòng, chuyện buồn phiền của thời tuổi trẻ tôi muốn quên đi, muốn vứt bỏ đi thì lại nhớ và nhớ rất nhiều…

Nhiều đêm không ngủ được, trằn trọc thao thức thì đầu óc tôi lại trở nên sáng suốt và khúc phim dĩ vãng hiện về rõ rệt trong tâm trí tôi làm tôi nhiều lúc cảm xúc rơi nước mắt khóc!

Ôi, những ngày xưa hoa mộng đâu còn nữa" Những khi tan trường về, anh đã chờ đón nơi cổng trường, những lúc vội vàng trao thơ xanh ép vào trang sách học trò, trước khi sắp hàng vào lớp.

Ngày đó anh học thi tú tài II còn tôi thì đang học thi Brevet, tiệc tất niên gọi là: "Gala Lycée Yersin Dalat" họp mặt ăn uống xem ca vũ nhạc kịch do học sinh trong trường trình diễn.

Năm đó anh và em trai được chọn để đóng vai anh em sinh đôi trong chuyện "Trầu Cau" và tôi được chọn đóng vai nữ trong hoạt cảnh ca nhạc này. Ban tổ chức muốn đem văn hóa truyền thống VN ta để các giáo sư người Pháp xem cho biết: miếng trầu là đầu câu chuyện. Tục lệ cưới xin của VN ta không có trầu cau là không nên duyên chồng vợ được.

Buổi hát rất thành công. Sau đó là phần dạ vũ theo truyền thống của người Pháp.

Bài luân vũ đầu tiên anh đã dìu tôi nhẹ nhàng theo điệu nhạc, từ đó chúng tôi thân nhau và xây biết bao mộng đẹp. Hẹn khi ra trường có sự nghiệp sẽ xây dựng tương lai.

Thời đó, nhạc phẩm Pháp "Trop Jeune" do Sylvie Vartan rất là thịnh hành, tôi vẫn thường thủ thỉ hát nhắc nhở anh là

"Trop Jeune Encore pour  vivre à deux"
"Trop Jeune encore pour être heureux"

Bây giờ thì không biết "anh còn nhớ hay anh đã quên""

Anh, ngày nay đã già thật sự rồi phải không" Đã đầu bạc, mắt mờ, răng long, da mồi, lưng còng, gối mỏi" Và…và tôi cũng già rồi đâu còn trẻ đẹp, duyên dáng như xưa. Vậy mà tôi vẫn cứ muốn biết là anh có còn nhớ gì không" Nếy còn nhớ thuở ban đầu lưu luyến ấy,  chúng ta sẽ bắt vòng lịch sử, vòng thời gian quay lại từ đầu. Trở lại cái thời mà chúng ta bỡ ngỡ, ngu ngơ trước ngưỡng cửa tình yêu, của "Ngày xưa Hoàng Thị" để tôi được hỏi  nhỏ anh là "bây giờ chúng ta có "đủ già" để tìm lại nhau không"

Mấy chục năm trôi qua rồi mà tôi vẫn còn nhớ như chuyện vừa xảy ra ngày hôm qua- Ước gì "yesterday once more" anh nghĩ và ước gì anh sẽ tìm, anh sẽ đem lại hạnh phúc cho đời tôi, ôi hai tiếng hạnh phúc mà tôi đã đánh mất khi xa anh vì bốn chữ "môn đăng hộ đối" mà suốt cuộc đời sau này tôi vẫn không thể nào tìm lại được.

Ước gì tôi đừng nhớ những chuyện đáng quên và quên đi những chuyện không đáng nhớ thì tốt biết mấy.
Cho những ngày tháng còn lại này, tâm hồn tôi thanh thản.

Nhưng không hiểu sao" Mỗi ngày trôi qua, mỗi chặng đường đi qua, tôi vẫn mong mỏi được nhìn thấy lại anh, dù chỉ một lần thôi, trong đám đông xa lạ kia!

"Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy
Nghìn năm hồ dễ mấy ai "quên"""

PHAN KIM NHÀN

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,037,404
Tác giả là một thuyền nhân, hiện là cư dân Quận Cam, đã tham dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2010 với bài viết Bài viết “Từ Câu Chuyện Cậu bé Thành Padua," thể hiện sự phẫn nộ trước việc nươc Tàu cộng sản trắng trợn lấn đất, lấn biển của Việt Nam, bắn giết ngư dân Việt. Sau đây là bài viết mới của bà.
Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục năm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Ông là tác giả đã nhận giải thưởng danh dự Viết Về Nước Mỹ năm 2005. Bài viết mới của ông là một hồi ức dễ thương về đảo tị nạn Galang 2, với lời ghi “để nhớ hai người bạn đã đưa tôi đến Galang, Hải quân Trung uý Đạt và Hoa.
Tác giả họ Vũ, hiện là cư dân California. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông là “Giấc Mơ Thiên Đường”, truyện ngắn về một thảm cảnh gia đình Việt tị nạn. Bài thứ hai , “Trường Đời: Học Làm Chồng” là một truyện về ông gia trưởng gốc Việt học phép làm chồng từ ông Mỹ hàng xóm. Đây là một truyện vui nhanh chóng đạt số lượng người đọc đáng nể. Bài mới sau đây, tiếp tục cho thấy tài kể chuyện duyên dáng của tác giả. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ hiện phổ biến bài viết của năm 2013. Mong Tuyết Phong sẽ tiếp tục viết.
Tác giả tên thật Hùng Túy Trước, tuổi Giáp Ngọ, cư trú tại Austin, Texas, đã góp nhiều bài Viết Về Nước Mỹ đặc biệt. Giải thưởng Việt Báo năm thứ ba, cùng lúc với giải danh dự, Chúc Chân còn nhận thêm giải "Writing on America" cho bài viết bằng Anh ngữ. Sau đây là bài viết mới nhất của cô.
Tác giả đã góp nhiều bài viết với kiểu “viết như nói” và nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2005. Cô tên thật là Trần Thị Ngọc Trâm, sinh năm 1965 tại Saigon, thứ nữ một gia đình H.O. Công việc đang làm: nhân viên xã hội tại Salem Oregon. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả tự sơ lược tiểu sử: Trước năm 75, còn đi học, chỉ viết cho các báo thiếu nhi, học trò. Qua Mỹ từ 1990. Hiện ngụ tại Myrtle Beach, SC. Hải Âu tham dự viết về nước Mỹ từ 2010, bài đầu tiên: Mẹ Chồng, cho thấy tác giả có bút pháp đặc biệt, khi kể về hồn thiêng yêu thương của bà mẹ chồng. Bài thứ hai, Một Mảnh Đời Tị Nạn, kể về những ngày đầu mới tới nuớc Mỹ. Bài thứ ba: “Tôi Là Đốc Tờ Nail”. Sau đây là bài viết mới nhất.
Đây là bài Viết Về Nước Mỹ thứ năm của Lê Thị, trong số 7 bài tác giả đã liên tiếp gửi về cho toà báo. Trong số này, có 4 bài viết về đề tài đồng tính. Lê Thị -cư dân Chicago, 35 tuổi- với tài viết và sức viết mạnh mẽ khác thường, hiện là tác giả dẫn đầu số lượng người đọc Viết Về Nước Mỹ trong hơn hai tháng qua.
Tác giả là một huynh trưởng viết về nước Mỹ, thành viên Ban Tuyển Chọn Chung Kết, vừa phải báo “tạm rút” năm nay. Điện thư của ông ngày 25 tháng 6, nguyên văn như sau:
Tác giả đã góp nhiều bài viết giá trị cho Viết Về Nước Mỹ năm thứ 12. Ông tên thật là Nguyễn Cao Thái, sinh năm 1959 tại Huế, vào Saigon 1968, vượt biên đến Mỹ 1979, hiện định cư tại San Jose, CA.
"Hồi Ức Tháng Tư của Long Mỹ" là bài viết của Paul LongMy Choate, Đại Tá Hải Quân, một cấp chỉ huy trên Hàng Không Mẫu Hạm nguyên tử lớn nhất của Hoa Kỳ USS CARL VINSON (CVN-70). Đây là con tầu đã tung ra các đợt tấn công đầu tiên trên không ở Afghanistan sau biến cố 9/11 và cũng chính nó đem thi hài Osama Bin Laden thủy táng trên biển. Tháng Tư 2012, cũng con tầu này đã tiến vào Thái Bình Dương, thăm Úc, đánh dấu việc Hoa Kỳ chuyển trọng tâm chiến lược sang Á Châu.
Nhạc sĩ Cung Tiến