Hôm nay,  

Con Tôi Học Thi

19/09/200800:00:00(Xem: 136278)
Tác giả tên thật là Nguyễn Thị Ngọc Hà, sinh năm 1955, hiện là cư dân Houston, TX.

 Bài viêt về nước Mỹ đầu tiên của Thu Bồn là tâm sự một bà mẹ khi các con vào đại học. Mong tác giả sẽ góp thêm những bài viết mới.

***Tôi qua Mỹ được bốn năm bảy tháng. Một quãng thời gian cũng khá dài để cuộc sống ổn định. Cứ nhớ lại lúc còn sống ở Việt Nam. Đi hay ở lại" Câu hỏi cứ vờn trong đầu hai vợ chồng. Sở dĩ có chuyện đắn đo vì thật ra cuộc sống của vợ chồng tôi tương đối ổn định. Chúng tôi có một căn nhà vừa đủ để hai vợ chồng và ba đứa con sống thoải mái do chị chồng để lại lúc đi H.O.  Bản thân tôi có một việc làm với mức thu nhập khá để lo cho cả gia đình. Chồng tôi chỉ tà tà đưa đón vợ đi làm và con đi học. Đến năm con trai đầu tôi lên lớp 12. Cháu chăm học và rất sợ không vào đại học nổi. Vậy là ngoài giờ học ở trường, cháu đi học thêm rất nhiều từ Toán, Lý, Anh Văn và thậm chí đến cả môn Văn!  Đồng lương của tôi làm ra bao nhiêu chỉ tính sống trong nhà chừng mực còn dư lại là dồn vào tiền học cho con. Mùa hè đến, Sài Gòn vừa oi ả vừa dai dẳng những cơn mưa dông đến khó chịu. Con tôi chuyển bị thi vào đại học. Con học mẹ cũng học theo. Mỗi tối khi cả nhà đi ngủ, con tôi ra phòng khách học thi. Tôi thì lặng lẽ ngồi đâu đó trong góc phòng. Lúc thì cuốn sách, khi thì que đan trong tay. Thỉnh thoảng, khi nghe giọng đọc của con tôi bắt đầu khan thì một ly sữa nóng hoặc một cốc nước chanh tươi xuất hiện trước mặt.

Có những đêm trời mưa to át cả tiếng rao của bác bán bánh giò thường xuyên trong xóm, hoặc tiếng rao bánh mì của cậu thanh niên người Bình Định (ban ngày là sinh viên, khuya bán bánh mì để có tiền trả tiền học). Đó là khoảng năm 2000. Tôi không nhớ để được vào đại học ở Việt Nam, một học sinh phải "chiến đấu" với bao nhiêu bạn, chỉ biết khi con tôi có tên trên bảng thí sinh đậu vào đại học Bách Khoa thì cháu chỉ còn là một "que tăm" biết đi.Và tôi, sau thời gian học chung với con, người tôi hình như bị choắt lại với một đôi mắt phờ phạc. Khi ấy thì ý định đi định cư của tôi lớn hơn chút nữa. Tôi chỉ lặng lẽ thu xếp cuộc sống gia đình gọn hơn, tính toán những việc nào cần làm thì làm. Chưa hoàn hồn chuyện thằng đầu vào đại học thì năm tiếp theo là đứa thứ nhì vào lớp 6. (Tôi xin thưa cũng vì sợ có con rồi chuyện định cư khó khăn). Như đứa đầu, tôi cũng học theo con. Tất nhiên vào lớp 6 thì không thức khuya như anh. Khi cả nhà xem truyền hình, tôi và cháu lại học ở một phòng khác. Cho đến một hôm, tôi nghe con trai tôi học Sử và đọc "hiệp định Geneve được ký vào ngày 19.7.1954." Tất nhiên, khi hiệp định Geneve được ký thì tôi còn lang thang đâu đó trong bụng mẹ. Nhưng ít ra từ trung học đến đại học, tôi đã học mãi đến thuộc lòng cái ngày hiệp định ấy được ký.

Lúc đó tại Việt Nam có một đường dây nóng. Ai thắc mắc cứ gọi vào số... và người ta nối đường dây cho mình gặp người muốn hỏi. Lần ấy, tôi được gặp một ông "tiến sĩ Sử học." Khi tôi hỏi ông ấy hiệp định Geneve được ký ngày nào, ông ấy hỏi lại tôi rằng "Tôi nghe giọng bà trong máy tôi nghĩ bà cũng đã lớn tuổi, vậy mà bà không biết ngày hiệp định Geneve ký à"" Tôi trả lời với ông ấy chính vì tôi biết ngày ký hiệp định là 19.7 tại Geneve và tại Việt Nam lúc ấy là ngày 20.7.54 nhưng sao trong sách giáo khoa trong đáp án trả lời có cả hai ngày 19.7 và 20.7 và đánh đúng là ngày 19.7.54 là sao"  (Vì ngày 20.7 đâu có sai mà bị loại")  Và đây là câu trả lời của ông ta:- Thưa bà, sách giáo khoa là pháp lệnh.  Cái gì viết trong ấy phải học theo y như vậy.  Nếu bà thấy sai mà chỉ cho con bà biết và vào phòng thi cháu ghi khác với sách thì dầu đúng cũng rớt thôi bà ạ!  Không phải một chuyện đó thôi đâu mà còn nhiều cái khác nữa. Xin bà đừng thắc mắc về sách giáo khoa nữa nếu muốn con bà còn đến trường!" Sau lần ấy, tôi không còn sự lựa chọn nào khác ngoài chuyện đi định cư.

Tôi không muốn các con tôi sống trong mộng du. Không biết đâu là thực, đâu là mộng, và nhất là phải sống trong sự giả dối. Năm nay nếu còn ở Việt Nam, đứa con vào lớp 6 năm nào sẽ thi vào đại học. Mấy hôm nay nghe tin tức ở quê nhà, một triệu tám trăm thí sinh chỉ nhận ba trăm cho toàn quốc. Nếu còn ở lại, con tôi lại phải vật lộn với bao nhiêu đứa bạn để vào đại học" Nếu không giỏi, không gian, không chạy chọt thì với bằng lớp 12 cháu sẽ kiếm được việc làm gì" Trường dạy nghề không có. Đi làm với bằng cấp ấy thì tiền lương bao nhiêu" Vậy thì phải phe nhóm, phải kết bè để tham ô hối lộ thôi. Còn không thì lang thang ở các quán nhậu cho qua ngày. Ôi! Tuổi trẻ Việt Nam! Bây giờ tôi ngồi đây, vuốt ve tập hồ sơ con tôi được vào đại học. Cha mẹ low income nên được chính phủ hỗ trợ tiền học và vì cháu học giỏi nên được thêm học bổng. Tôi cứ như người nằm mơ. Vừa nhắc lại chuyện cũ vừa ứa nước mắt. Một quyết định đúng đắn dù vợ chồng tôi qua đây rất cực hơn ở quê nhà nhiều! Thỉnh thoảng tôi lại lẩm bẩm "ước chi mẹ được đi học lại". Cậu con trai út tôi vừa hôn mẹ vừa nói:  "Mẹ đừng khóc nữa.  Anh hai ra trường đại học rồi!  Lại Honor nữa chứ!  Anh Ba cũng vào được đại học và có học bổng. Con cũng sẽ vậy thôi. Mẹ đừng lo nữa. Mình có còn ở Việt Nam đâu!".  Nhưng mẹ không vào đại học được đâu vì mẹ đang là học sinh ESL của con mà."Có ai được hạnh phúc như tôi không khi các con đều bước chân vào đại học mà mẹ thì vẫn còn ngồi ở lớp ESL đâu đó không nhỉ" Nhưng nước Mỹ là xứ sở của cơ hội. Biết đâu có ngày tôi cũng ngồi trên giảng đường đại học cùng... cháu nội của mình!

Thu Bồn

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,306,135
Con may mắn được mẹ sinh con tại Mỹ, tỉnh Alexandria bang Virginia . Mẹ dạy con nói tiếng Việt từ thuở còn thơ. Mẹ nấu cơm Việt cho con ăn. Mẹ kể lại chuyện xưa, ông bà ngoại dạy dỗ mẹ chu đáo nên ngày nay nhờ kinh nghiệm đó mẹ rèn luyện chúng con nên người tốt. Mặc dầu sanh đẻ tại Mỹ nhưng con lúc nào cũng nghĩ tới
Chiều nay trên đường từ sở về nhà, con đã chứng kiến một tai nạn giao thông khá nghiêm trọng. Ba xe cứu thương đến vây quanh làm lưu thông bị tắc nghẽn. Khi đi ngang qua hiện trường, con đã nhìn thấy các nhân viên cứu thương đang cố gắng cưa những mảnh sắt móp méo để lấy người bị thương đang kẹt trong xe
Tác giả là một nhân viên ngân hàng, cư trú và làm việc tại Seattle , tiểu bang Washington . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà, “Con Đi Trường Học...” là thư của một bà mẹ độc thân viết cho con gái đi thực tập tại một nước châu Phi, đã được phổ biến ngày 13-1-2006 với bút hiệu Hồng Ngọc-Vương. Bài viết thứ hai
Mẹ ơi! Biết bao giờ con mới được gọi lại tiếng "Mẹ" ngọt-ngào đầy yêu-thương này! Ngày Mẹ còn sống, gọi tiếng Mẹ đã thấy ấm lòng, thấy chứa-chan tình-cảm. Bây giờ Mẹ không còn nữa, tiếng Mẹ làm con xót-xa tận cõi-lòng, chẳng bao giờ con còn có dịp ngồi bên Mẹ, nắm lấy tay Mẹ rồi nói
Những ngày đầu bà Bẩy vui vẻ đi đây đi đó. Thấy gì cũng lạ, cũng đẹp, nhưng cái cảm giác lớn nhứt bà có là thấy mình   an toàn.   Không bị hạch xách, không bị hỏi han, điều tra, điều này điều nọ, bị sợ sệt khi phải đến cơ quan công quyền mà bà đã gặp phải ngày xưa.... Trong bữa ăn tại nhà con gái, có đông đủ
Bởi vì Việt Kiều chẳng mấy ai quan tâm đến những điều ấy, có người không chịu ở nhà mà ra ở khách sạn   cho thoải mái và chẳng muốn làm phiền đến ai. Họ muốn thăm ai thì tự nhiên đến nhà, ăn uống thì đơn giản không cầu kỳ, chẳng cần cao lương mỹ vị gì hết, có rất nhiều người xà vào quán hàng trong nhà lồng
Tôi mơ mơ màng màng nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh giường ngủ, và vội vàng ngồi bật lên vì đã gần 12 giờ trưa. Đầu óc tôi vẫn còn choáng váng và khó chịu lắm, nhưng nghĩ tới mảnh giấy mẹ để trên gối, tôi chạy vội ra nhà bếp không kịp đánh răng rửa mặt. Tối hôm qua, phải nói là sáng nay mới đúng
Con không dám đi cửa trước, con vòng ra cửa sau. Mùa Xuân đã trở lại, những củ   tulip con trồng trên luống mùa thu năm nào trước khi bỏ đi đã mọc lên và ra hoa, những bông hoa tulip mà cha yêu. Mọi thứ trông buồn bã và tàn tạ, chỉ có những bông hoa tulip rực rỡ. Mầu đỏ và vàng, xen lẫn với những mầu hồng nhạt
Vì nhà tôi khá xa trường, tôi luôn cố gắng căn giờ để dù có kẹt xe cũng tới trường sớm ít nhất nửa giờ. Tôi muốn tránh cho mình tình trạng phải phóng xe vội vã trong nỗi hồi hộp lo âu sợ trễ; hoặc hớt hải tới trường vừa sát giờ dạy; hoặc tệ hơn, tới sau khi chuông vào lớp đã reo! Kinh nghiệm cho tôi biết, chính trong ít phút
Vận nước nổi trôi, tôi đến Hoa kỳ vào tháng chín năm 1975.   Ngồi trên xe từ phi trường về nhà trọ, tôi thấy ngay cái không khí ở đây khác với không khí tại những nơi tôi đã đi qua.   Nó có phần tươi mát hơn, khoáng đạt hơn.   Không phải là một người trong ngành y khoa, tôi không biết cái gì đã kích thích ngũ quan
Nhạc sĩ Cung Tiến