Hôm nay,  

Bầu Cử Mỹ Có Gì Lạ Không Em?

21/07/200800:00:00(Xem: 93961)
Tác giả:  Đào Như
Bài số 2358-16208434-vb2210708

Đào Như là bút hiệu của Bác sĩ Đào Trong Thể, hiện sống tại Oak park, tiểu bang Ill.  Ông là một trong những cây viết góp sức cho giải thưởng Viết Về Nước Mỹ và bộ sách cùng tên của một ngàn tác giả, hiện đã ấn hành tới cuốn thứ 9. Bài viết mới sau đây của ông mang nhiều tính thời sự chính trị tại nước Mỹ.

Bầu cử đây là bầu cử Tổng Thống Mỹ-2008. Thật sư câu hỏi ở trên chỉ là kiểu tựa đề giả tưởng, cho hợp thời trang, có ý khêu gợi tánh tò mò của người đọc. Tính đến hôm nay, ai cũng biết có ba cái lạ, nói đúng ra có ba sự kiên xảy ra cùng một lúc trong cuộc bầu cử Tổng thống Mỹ-2008:

 1- Da màu- Barack Obama, TNS đảng DC-Illinois có hai giòng máu Âu và Phi

 2- Phái tính: Hilary Clinton, TNS đảng DC-New York, là Nữ ứng cử viên Tổng thống đầu tiên trong lịch sử của Mỹ.

 3- Lão hóa: John McCain, TNS đảng CH-Arizona năm nay đúng 71 tuổi. Trong quá khứ lịch sử bầu cử TT Mỹ chưa từng có ứng cử viên nào lớn tuổi đến như vậy.

 Vì ba yếu tố trên cùng xuất hiện trong một cuộc bầu cử, làm cho các cử tri vô cùng khó khăn chọn lựa. Thái độ giùng giằng của cử tri Mỹ đã thể hiện ngay tại vòng bầu cử sơ bộ!

 Nhưng sự kiện nổi bật nhất trong cuộc bấu cử TT Mỹ-2008 là vào ngày 4 tháng 6, ngày chấm dứt cuộc bầu cử TT Mỹ ở vòng sơ bộ, đó là khỏanh khắc lịch sử của nước Mỹ, một ngày khó quên cho cả nhân loại, cho những ai quan tâm đến nước Mỹ: Barack Obama, TNS da màu, đã chiến thắng TNS Hilary Clinton, một thương hiệu chính trị đắc giá, quí phái và sang trọng của đảng Dân chủ Mỹ, giành được chức đại diện đảng Dân chủ Mỹ ra ứng cử TT Mỹ-2008! Nói về sự kiện lịch sử này, Keith Olberman, nhà bình luận kênh truyền hình MSNBC, đã coi đó như là cột mốc to lớn của lịch sử, của thời đại, chẳng khác nào lần đầu tiên loài người đăt chân lên mặt trăng! Đó cũng là niềm tự hào, nguồn hứng khởi của hàng triệu công dân da màu của Hợp Chủng Quốc!

 Sau đó, cuộc tranh cử đã diễn ra với sự cọ xát trực tiếp giữa TNS Obama và TNS McCain. Một đàng là tự do (Liberal), tuổi trẻ, quật khởi, bản lĩnh, quyết tâm thay đổi bộ mặt của nước Mỹ, cũng như cục diên của thế giới; một đàng là bảo thủ (Conservator)già dặn, lão thành, kinh nghiệm, quyết tâm phát huy truyền thống cỗ truyền của nước Mỹ! Sự khác biệt này được thể hiện rõ ràng trong bài diễn tử của hai TNS đọc tại Trung Tâm của tổ chức NAACP (National Association For the Advancement of Color People).

 Trong ngày 14/4/08, TNS Obama, ứng cử viên Tổng thống Mỹ-2008, theo bài tường trình của Washington Post ngày 15/7/08, đã phá biểu tại hội trường NAAPC, Ohio như sau:

"...Thật là xúc động mãnh liệt khi chúng ta nhớ lại công ơn của những người đã đi diễn hành đấu tranh cho chúng ta, vì chúng ta!..Ta nhớ lại TS King lúc ấy chỉ là một mục sư trẻ, tuổi không ngoài 26, đã hướng dẫn đoàn diễn hành trên chiếc xe bus tại
Montgomery dấy lên phong trào đấu tranh bình đẳng...John Lewis, lúc ấy cũng không ngoài 25, đã là một một người hoạt động xã hội tích cực có khả năng đánh thức lương tri của người Mỹ...Diane Nash, trẻ tuổi hơn nữa, chính bà đã thành lập Đoàn Thể Sinh Viên Bất bạo Động" (SNCC: Student Non-violent Coordinating Committeee) và bà cũng là người lãnh đạo cuộc diễn hành bằng xe đấu tranh cho Tự do...Chính vì những nhà đấu tranh trên, và những nhà đấu tranh khác nữa, mà tên tuổi của họ chưa hề được nhắc nhở trong những bộ sử ký của đất nước. Họ gồm đủ mọi thành phần tuổi tác và phái tính, và đủ mọi sắc tộc Trắng, Đen, hay Da màu ...Họ là những người không chấp nhận thế giới như nó đang hiện hữu, họ là những người có đủ can đảm cải tạo thế giới hiện hữu thành một thế giới mới! Vì chính những người này mà tối nay tôi được vinh dự đứng trước mặt đồng bào như một ứng cử viên của đảng Dân chủ trong cuộc bầu Tổng thống Mỹ-2008.".

 TNS Obama phát biểu tiếp:

"Và nếu tôi được vinh dự đắc cử Tổng thống Mỹ, tôi sẽ thể hiện ý chí của tôi, tranh đấu quyết liệt để bảo đảm rằng mỗi người trong chúng ta, nếu ai có quyết tâm, đều có cơ hội thay đổi bộ mặt tổ quốc. Có nghĩa là chúng ta hãy dỡ bỏ những rào cản dựng lên từ những thành kiến, ngộ nhận hiện còn tồn động trong xả hội chúng ta...Điều đó cũng có nghĩa là chúng ta phải loại bỏ cho bằng được sự kỳ thị chủng tộc và màu da, trong mọi ngỏ ngách của đất nước".

 TNS Obama phát biểu: nói như vậy cũng chưa đủ, chúng ta cần phải kiên trì tranh đấu nhiều hơn nữa trên nhiều địa hạt khác nữa, và ông nhắc lại lời của TS King: "Bình đẳng xã hội chưa đủ, cần phải có bình đẳng kinh tế nữa."

TNS Barack Obama còn nói nhiều vấn đề khác, trên nhiều địa hạt khác nhau. Về vấn đề cải tổ Y tế, theo ông, cần phải được cải tổ từ chế độ đến chất lượng phục vụ. Ông đòi hỏi bình đẳng trong Y tế:

 "Chúng ta sẽ lo chăm sóc sức khỏe cho những ai cần chăm sóc, những người cần sự quan tâm của y tế họ phải được thỏa mãn, và chúng ta bao đảm chắc chắn rằng giá trị chất lượng phục vụ Y-tế không tùy thuộc vào màu da và sắc tộc".

Về cải tổ giáo dục đào tạo, ông kêu gọi:

 "Tất cả mọi công dân Mỹ phải được lớn lên trong một nền giáo dục có tầm vóc và đẳng cấp quốc tế từ lúc mới lọt lòng mẹ đến lúc tốt nghiêp đại học. Là thành viên của tổ chức NAACP, quí vị biết hơn ai hết việc đấu tranh quyết liệt cho bằng được bình đẳng xã hội cũng như bình đẳng kinh tế phải được bắt đầu ngay trong các lớp học tại các nhà trường"!

TNS Obama cũng giải thích thêm lý do tại sao ông kêu gọi phải giảm thuế cho giai cấp trung lưu tại Mỹ tại vì họ là những người làm việc tận tụy và cần cù xây dựng nước Mỹ và cũng là thành phần chịu ảnh hưởng nhiều nhất nếu kinh tế bị suy thoái...

 TNS Obama đề cập đến nhiều vấn đề của thời đại như ô nhiễm môi sinh, sự thay đổi khí hậu toàn cầu. TNS Obama kêu gọi mọi người phấn đấu, tay trong tay với nhau, bền chí và quyết tâm giải quyết cho bằng được vấn đề ô nhiễm môi sinh và chế ngự cho bằng đươc khí hậu toàn cầu vì bầu khí quyển đang bị hâm nóng một cách đáng quan ngại. Có thế chúng mới hy vọng để lại cho con em chúng ta mai sau một trái đất sạch, một môi sinh không bị ô nhiễm...Nói tóm lại tại nghị trường NAACP, TNS Obama, xuyên qua khai triển chủ đề: "CHANGE- WE CAN BELIEVE IN", ông được các cử tọa hoan nghênh nhiệt liệt.

 Vào ngày 16/7/08 TNS McCain, cũng có buổi nói chuyện tại nghị trường NAACP, với chủ đề Cải Tổ Giáo Dục. Dĩ nhiên, ai cũng biết, TNS McCain không được nồng nhiệt chào mừng tai hội trường của NAACP. Theo kết quả thăm dò của New York Times và CBS News cho thấy ông McCain phải vận động nhiều hơn nữa trong cộng đồng da đen Mỹ, vì hiện tại có tới 89% dân da đen ủng hộ TNS Obama và chỉ có 2% là ủng hộ TNS McCain. Theo nguồn tin của điện báo CaliToday-17/7/08, thì tại buổi nói chuyên tại NAACP-Ohio vào ngày 16/7/08, ông McCain nhân được sư hoan hô lễ phép nhưng thiếu sự nồng nhiệt khi ông hứa ông sẽ canh tân giáo dục Hoa Kỳ và đem lại sự bình đẳng trong giáo dục cho mọi sắc dân, nhất là cộng đống da đen! Cũng theo bài tường thuật của đ/bao CaliToday-17/7/08, trong một phút ngẫu hứng, TNS McCain bất ngờ đưa ra nhận định có tính ca tụng TNS Obama. TNS John McCain phát biểu trước tổ chưc NAACP vào ngày hôm ấy:

 " nhưng quí vị đừng nói với ông ta nhé...theo tôi ông Obama là một nhân vật đáng nể trong nhiều lãnh vực. Ông ta gây hứng khởi cho nhiều người Mỹ".

 Câu nhận xét bất ngờ của ông McCain về TNS Obama, gây ngạc nhiên và cảm động cho các cử tọa. Và TNS McCain làm các cử tọa bật cười và hoan hô ông nhiệt liệt, khi ông phát biểu:

 "Sự thành công của ông Obama làm cho tất cả người Mỹ đều tự hào. Dĩ nhiên tôi cầu mong ông ta đừng có thành công mãi mãi như ý ông ta muốn...".

 Lạ lùng hơn nữa TNS John McCain chân thành đi đến kết luận:

 "Dù cho kết quả vào tháng 11 tới, có ra sao chăng nữa thì chúng ta cũng phải thừa nhận TNS Obama đã thực hiện được những chuyện lớn lao cho bản thân ông và cho tất cả nước Mỹ. Tôi cảm ơn ông ta điều đó..."!

 Gretchen Woods, một cử tri độc lập cho biết là sau khi nghe ông McCain nói tai NAACP chị cảm thấy thú vị về bài diễn văn của ông McCain. Chị thú thật lúc đầu chị không muốn đến nghe ông ta nói, và chị nói:

 "nhưng sau khi nghe ông ta nói có thể sau này tôi sẽ nghe ông ta nói nữa đấy.."!
 Như thế chúng ta thấy sự chân thành và đức liêm sĩ rất cần thiết trong một cuộc tranh biện. Khen ngợi kẻ đối lập hay nói lên cái tốt, cái hay mà kẻ đối lập thật sư có, không có nghĩa là ta đã hạ mình xuống, trái lại nó có tác dụng đão chiêu, nó đưa ta lên vì ai cũng kính mến trân trọng những lời chân thật và liêm sĩ. Từ một tư thế yếu hơn, TNS John McCain đã trở thành một diễn giả có sức thuyết phục sau khi ông chân thật nhìn nhận những ưu điểm của TNS Obama. Có người bảo đó chỉ là phút ngẫu hứng bất ngờ của TNS John McCain, nhưng có người lại nghĩ đó là triết lý sâu sắc trong tranh cử của TNS McCain, một người từng trải, già dặn trên trường chính trị cũng như trong trường đời.

 Và cũng chính vì muốn các cử tri người Mỹ gốc Việt nắm bắt được cái triết lý tranh cử sâu sắc đó của TNS John McCain mới có bài viết này để hầu quí vị./.

Oak park, Ill.USA

Đào Như

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,117,377
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Đi làm về, nếu không đi chợ thì về thẳng nhà, nhìn xung quanh căn phòng của một người độc thân, cái gì cũng lặng lẽ. Từ cái bàn, chiếc ghế, cái Ti Vi trong góc, một chiếc gối, ngay cả chiếc gối để ôm gác phía dưới chân, cái mền kẻ những sọc vuông không hoa hòe xếp phẳng phiu ... cái gì cũng như tỏa ra một mùi vị lặng lẽ
Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình. Năm 1987, sau năm tháng sống
Qua bao năm dài thai nghén, bố tôi mới sẵn sàng cho tôi chào đời. "Thân Phận” là tên của tôi được bố chọn. Đó là nỗi đau trăn trở của Người muốn gởi gắm vào tôi. Sau buổi ra mắt sách, tôi được ký tặng cho một người bạn vong niên của bố. Chủ của tôi là một người Việt định cư ở Hoa Kỳ khá lâu, từ thuở còn là học sinh trung học
Nhạc sĩ Cung Tiến