Hôm nay,  

Homeless Tại Mỹ

07/08/200800:00:00(Xem: 200292)
Tác giả: Nguyễn Khánh Vũ

Bài số 2371-16208447-vb5070808

Tác giả tự giới thiệu: Tôi tên Nguyễn Khánh Vũ, kỹ sư điện toán cho một công ty bên Arizona. Đã tham gia với bài "Nước Mỹ và tôi" vào năm đầu tiên,  và mới nhất là bài "Không Cho Phép Mình Quên".

***

Sáng nay bà xã tôi làm tôi rất ngạc nhiên khi nàng chất một lô đồ hộp dành cho mèo vào chiếc xe đẩy khi tôi đưa nàng đi chợ Albertson. Hỏi ra tôi mới biết nàng mua cho con mèo của một người homeless thường đứng xin tiền ở góc đường Mc Faden và Brookhurst.

Homeless tại Mỹ là một cú "shock" đầu tiên của tôi về sự giàu có của nước Mỹ. Tôi đã được nghe nhiều lời nhận xét rất khác nhau về những người homeless làm tôi có những cảm giác trái ngược về họ.

Có người nói những người homeless này rất lười biếng, tiền họ xin được đều sử dụng mua thuốc lá và rượu. Điều này khiến tôi quyết định tôi sẽ không bao giờ giúp đỡ họ nữa. Có người nói họ là cựu chiến binh trong chiến tranh Việt Nam. Tôi tự hỏi tại sao chính phủ Hoa Kỳ lại bỏ rơi họ trong khi lại giành cả một chương trình tái định cư với những chi phí to lớn cho những sĩ quan Việt Nam cộng hòa như Ba tôi hoặc những người đã cộng tác với chế độ trước 1975 tại miền Nam. Có người nói ngày xưa họ là những người rất thành đạt như kỹ sư, bác sĩ nhưng vì rượu chè, cờ bạc, thậm chí ma túy đã làm họ trở nên tán gia bại sản, đến nỗi phải sống vất vưởng ngoài đường nhờ vào sự giúp đỡ của các cơ quan từ thiện hay lòng thương xót của kẻ khác.

Tôi may mắn có dịp tiếp xúc và tìm hiểu họ qua những lần phụ một tổ chức của nhà thờ lo phân phát thực phẩm và cung cấp các bữa ăn miễn phí cho những người nghèo bao gồm những người homeless và những gia đình gặp khó khăn vào mỗi sáng thứ bảy.

Những lời đồn đại của người đời đôi khi thật khó hiểu, họ thêu dệt đủ thứ chẳng biết vì mục đích gì.

Một lần, tôi nói chuyện với một tay có vẻ rất anh chị, trên mình ông ta thôi thì đủ thứ hình xâm. Thoạt đầu tôi có vẻ hơi ớn không dám tiếp chuyện, chỉ qua loa vài câu xã giao khi chuyển cho ông ta một dĩa cơm và một lon nước ngọt. Lo cho khoảng hơn 100 người ăn xong, mọi người ai cũng thấm mệt nhưng trên vẻ mặt đều thoáng nét vui, vui vì mình đã làm được một việc tốt cho đồng loại. Tôi nhanh nhẹn phụ dọn dẹp những dĩa đồ ăn, nhặt nhạnh những mảnh giấy hoặc ít đồ ăn vương vãi bỏ vào những túi nhựa đen đem đi đổ. Trong lúc tôi đang loay hoay với cái túi to tướng, tôi nhận ra một cái bóng cao to ngay trước mặt, ngước lên tôi nhận ra người đàn ông có dáng vẻ trông dữ tợn đang nở một nụ cười rất thiện cảm và đề nghị giúp tôi một tay. Sau khi chất các túi rác lên xe van, ông la cà hỏi chuyện tôi. Được biết Ba tôi từng là sĩ quan Việt Nam cộng hòa, ông tỏ ra thích thú và còn bập bẹ nói một vài câu tiếng Việt làm tôi rất ngạc nhiên.

Tôi được biết tên ông là T. Hessick, ngày trước từng là một chiến binh trong đơn vị Thủy Quân Lục Chiến tham chiến tại Việt Nam. Trong trận Khe Sanh ông bị thương rất nặng không thể tiếp tục cầm súng.  Ông được chuyển về bệnh viện điều trị và đưa về nước sau đó. Trên thân thể ông giờ đây vẫn còn vài mảnh đạn mà mỗi khi trở trời, ông lại cảm thấy đau nhức. Quay về nước chẳng bao lâu thì người vợ trẻ đòi ly dị và đem theo đứa con gái duy nhất của hai người, đứa con mà tới tận lúc đó ông cũng không biết tông tích ở đâu. Thất chí và buồn phiền, ông đâm ra rượu chè và hàng chục vết xâm với hình thù kỳ quái đã lần lượt xuất hiện khắp cơ thể ông như những dấu hiệu của sự bất cần đời. Ông trởnên rất cộc cằn, thô lỗ, sẵn sàng ăn tươi nuốt sống bất cứ ai để trả thù cho nghịch cảnh cuộc đời ông phải gánh chịu. Người đàn ông với dáng vẻ bề ngoài dữ tợn đó đôi mắt đã đỏ hoe sau khi trút được những muộn phiền chất chứa từ bấy lâu. Tôi đã vỗ vai ông nhè nhẹ như thể dỗ dành một đứa con nít mặc dầu tuổi đời của tôi chắc chỉ bằng hay thậm chí nhỏ hơn tuổi đứa con gái của ông mà thôi.Từ ngày đó tôi có thêm một người bạn trong những buổi làm việc thiện nguyện tại sân nhà thờ hàng tuần.

Một lần, tôi đưa bà xã và nhỏ em gái lên Chinatown mua sắm. Trong lúc chờ đợi, tôi lang thang đi bộ vòng vòng rồi lạc đường hồi nào không biết. Đang lóng ngóng tìm cách quay lại chỗ cũ thì tôi nghe một giọng khàn khàn sau lưng "Are you lost, boy"". Nhìn lại tôi thấy một người đàn ông da đen trông có vẻ không sạch sẽ, chắc vì lâu ngày không tắm, nhưng ánh mắt rất hiền lành. Tôi nhỏ nhẹ chào ông ta và hỏi thăm đường. Thay vì chỉ đường cho tôi, ông ta hỏi lại "Are you Vietnamese"". Một chút ngập ngừng, tôi trả lời "Đúng rồi, tôi là người Việt Nam. Nhưng tại sao ông lại biết"" Ông cho biết cứ vài tuần ông lại cùng những người homeless khác xếp hàng chờ nhận đồ ăn và ít quà từ một nhóm thiện nguyện viên người Việt Nam. "Người Việt mày tốt lắm", ông nhận xét. Tôi thật vui khi nghe như vậy. Rồi ông rủ tôi cùng xếp hàng chung cho vui. Khi thấy tôi ngập ngừng vì sợ bà xã tôi phải chờ, ông ta cười rất to "Mày đừng lo. Phải ít nhất mấy tiếng đồng hồ vợ mày mới mua sắm xong".

Thế là tôi nhập bọn với nhóm người homeless này. Nhìn họ vui vẻ,  rảo bước trật tự, nói chuyện râm ran cứ như ca nhạc rap, lòng tôi chùng xuống, bớt lo âu. Sau vài câu xã giao, ông ta kể cho tôi, ngày trước ông ta từng làm nhân viên trong một bộ phận thuộc USAID tại Việt Nam. Sau khi về nước, ông tiếp tục học ở đại học rồi làm việc tại Wall Street, rồi lập gia đình. Mọi việc tưởng chừng sẽ tốt đẹp mãi, thì ông bắt đầu thất bại liên tiếp trong các cuộc mua bán chứng khoán, đến nỗi nhà cửa cũng bị nhà băng phát mãi. Và rồi hôn nhân đổ vỡ, ông bỏ New York, lang thang đến California. "They've been my family for decades", ông chỉ tay vào hàng người quanh tôi và cười.

Thật lạ lùng, cảm giác sợ hãi ban đầu, những định kiến trong tôi tan biến ngay như bọt xà phòng. Tôi chẳng thấy một chút lo âu nào, rất bình thản. Những mảnh đời đổ vỡ tìm gặp nhau nơi đây, nương tựa nhau mà sống. Lấy trời làm mái nhà, lấy những tấm bìa giấy làm vách, ai kêu gì làm nấy để mưu sinh, họ vẫn vui vẻ và mở tấm lòng ra với nhau. Trong khi rất nhiều người sau những tấm áo choàng sang trọng, đắt tiền, những cái bắt tay xã giao, những câu khen ngợi đầu môi, là biết bao toan tính, kể cả làm hại kẻ khác để tiến thân, để thủ lợi.

Và rồi tôi chia tay ông và chào những người xung quanh mà quên không hỏi cả tên ông ta nhưng trong tôi đọng lại rất nhiều điều, nhiều điều đáng để nhớ, để học.

Cuộc đời này sẽ bình an hơn, đẹp hơn rất nhiều khi chỉ cần ta bớt đi những định kiến, phải không bạn" Và thật là sai lầm khi ta vội vàng hoặc hồ đồ kết án hoặc có những nhận xét không tốt về một người nào đó trước khi ta tìm hiểu được nguồn gốc của những sự việc.

Nguyễn Khánh Vũ

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,203,143
Con may mắn được mẹ sinh con tại Mỹ, tỉnh Alexandria bang Virginia . Mẹ dạy con nói tiếng Việt từ thuở còn thơ. Mẹ nấu cơm Việt cho con ăn. Mẹ kể lại chuyện xưa, ông bà ngoại dạy dỗ mẹ chu đáo nên ngày nay nhờ kinh nghiệm đó mẹ rèn luyện chúng con nên người tốt. Mặc dầu sanh đẻ tại Mỹ nhưng con lúc nào cũng nghĩ tới
Chiều nay trên đường từ sở về nhà, con đã chứng kiến một tai nạn giao thông khá nghiêm trọng. Ba xe cứu thương đến vây quanh làm lưu thông bị tắc nghẽn. Khi đi ngang qua hiện trường, con đã nhìn thấy các nhân viên cứu thương đang cố gắng cưa những mảnh sắt móp méo để lấy người bị thương đang kẹt trong xe
Tác giả là một nhân viên ngân hàng, cư trú và làm việc tại Seattle , tiểu bang Washington . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà, “Con Đi Trường Học...” là thư của một bà mẹ độc thân viết cho con gái đi thực tập tại một nước châu Phi, đã được phổ biến ngày 13-1-2006 với bút hiệu Hồng Ngọc-Vương. Bài viết thứ hai
Mẹ ơi! Biết bao giờ con mới được gọi lại tiếng "Mẹ" ngọt-ngào đầy yêu-thương này! Ngày Mẹ còn sống, gọi tiếng Mẹ đã thấy ấm lòng, thấy chứa-chan tình-cảm. Bây giờ Mẹ không còn nữa, tiếng Mẹ làm con xót-xa tận cõi-lòng, chẳng bao giờ con còn có dịp ngồi bên Mẹ, nắm lấy tay Mẹ rồi nói
Những ngày đầu bà Bẩy vui vẻ đi đây đi đó. Thấy gì cũng lạ, cũng đẹp, nhưng cái cảm giác lớn nhứt bà có là thấy mình   an toàn.   Không bị hạch xách, không bị hỏi han, điều tra, điều này điều nọ, bị sợ sệt khi phải đến cơ quan công quyền mà bà đã gặp phải ngày xưa.... Trong bữa ăn tại nhà con gái, có đông đủ
Bởi vì Việt Kiều chẳng mấy ai quan tâm đến những điều ấy, có người không chịu ở nhà mà ra ở khách sạn   cho thoải mái và chẳng muốn làm phiền đến ai. Họ muốn thăm ai thì tự nhiên đến nhà, ăn uống thì đơn giản không cầu kỳ, chẳng cần cao lương mỹ vị gì hết, có rất nhiều người xà vào quán hàng trong nhà lồng
Tôi mơ mơ màng màng nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh giường ngủ, và vội vàng ngồi bật lên vì đã gần 12 giờ trưa. Đầu óc tôi vẫn còn choáng váng và khó chịu lắm, nhưng nghĩ tới mảnh giấy mẹ để trên gối, tôi chạy vội ra nhà bếp không kịp đánh răng rửa mặt. Tối hôm qua, phải nói là sáng nay mới đúng
Con không dám đi cửa trước, con vòng ra cửa sau. Mùa Xuân đã trở lại, những củ   tulip con trồng trên luống mùa thu năm nào trước khi bỏ đi đã mọc lên và ra hoa, những bông hoa tulip mà cha yêu. Mọi thứ trông buồn bã và tàn tạ, chỉ có những bông hoa tulip rực rỡ. Mầu đỏ và vàng, xen lẫn với những mầu hồng nhạt
Vì nhà tôi khá xa trường, tôi luôn cố gắng căn giờ để dù có kẹt xe cũng tới trường sớm ít nhất nửa giờ. Tôi muốn tránh cho mình tình trạng phải phóng xe vội vã trong nỗi hồi hộp lo âu sợ trễ; hoặc hớt hải tới trường vừa sát giờ dạy; hoặc tệ hơn, tới sau khi chuông vào lớp đã reo! Kinh nghiệm cho tôi biết, chính trong ít phút
Vận nước nổi trôi, tôi đến Hoa kỳ vào tháng chín năm 1975.   Ngồi trên xe từ phi trường về nhà trọ, tôi thấy ngay cái không khí ở đây khác với không khí tại những nơi tôi đã đi qua.   Nó có phần tươi mát hơn, khoáng đạt hơn.   Không phải là một người trong ngành y khoa, tôi không biết cái gì đã kích thích ngũ quan
Nhạc sĩ Cung Tiến