Hôm nay,  

Nước Mỹ Với Các Loài Động Vật

22/10/200800:00:00(Xem: 138435)

Tác giả: Khôi Nguyên

Bài số 2439-16208516-vb4221008


Tác giả cho biết ông sinh năm 1942. Trước 1975 là sĩ quan trong QLVNCH; Cấp bậc:  Đại úy. Chức vụ:  Đại hội trưởng tác chiến thuộc Bộ Binh Chủ Lực Quân. Đến Mỹ:  năm 1996 theo diện H.O., hiện định cư tại tiểu bang  Idaho; Nghề nghiệp:  cook at hotel. Trên đường lái xe đi làm về nhà, tôi thấy một chiếc xe cần cẩu đang nhấc một người lên đọt cây cao làm việc gì đó.  Về nhà tham khảo với mọi người trong gia đình, thì mới rõ là một tổ chim con, bị gió lay mạnh rơi xuống đất, police đi tuần hành phát giác, liền kêu xe cần cẩu đến để giúp đưa tổ chim ấy lên lại đọt cây cũ, cho chim mẹ săn sóc chim con. 

À! Thì ra thế, một việc làm rất công phu! Đó là chuyện chim. Còn thêm chuyện rắn nữa.  Một hôm nọ, xem trên truyền hình, tôi thấy cảnh một  bà trong gia đình kia, thấy một con rắn nằm trong bathroom, bà ta sợ quá, liền cho 1 cú phone đến police. Tức tốc mấy phút sau thì police đến.  Người police nầy đã đánh thuốc mê vào con rắn và bắt nó mang đi, nghe nói chỉ nhốt vào một bụi cây nào đó chứ không giết hại nó.

Ở Mỹ ta thấy có rất nhiều vịt hoang, coi chúng rất mập mạp. Vịt hoang có thể bay rất xa, và chúng thường sống ở những nơi có nước hoặc ẩm thấp.  Trong một vài ngày lễ, người Mỹ thường mua popcorn thả cho chúng ăn, cũng như những người Mỹ thường mua các thức ăn bán ở chợ để trên cành cây cho chim chóc hoặc các loài sóc đến đó để ăn tha hồ. 

Tôi có một người bạn Mỹ, ông ta trước đây là một cựu chiến binh, đã từng chiến đấu với tôi ở mặt trận Tây Nguyên.  Hôm ấy, ông ta mời tôi đến nhà chơi, ông ấy dẫn tôi ra vườn và chỉ cho tôi thấy rất nhiều vịt.  Chúng bay trên không, chúng lội trên ao lạch, chúng đi khệ nệ, hoặc nằm la liệt trên nền cỏ, kể cả nhiều vịt con nữa.  Tôi không biết liền hỏi ông ta: Vịt anh nuôi hả!  Ông ấy trả lời:  Không! Đây là vịt hoang.  Ông ta còn chỉ cho tôi thấy nhiều ổ vịt trong lùm cây với nhiều trứng. 

Hình như dân Mỹ không hoặc rất ít ăn thịt vịt kể cả trứng vịt.  Có hôm trên đường phố, một bầy vịt chừng chục con tự nhiên xuất hiện, vịt mẹ lẫn vịt con, chúng đi lại rất tự nhiên vô tư, có con nằm nghỉ ngay giữa đường.  Lẽ tất nhiên, là tất cả xe phải dừng lại, một vài người lại phải ra khỏi xe, để đuổi vịt đi thì đoàn xe mới có thể di động được.Ở Mỹ, một vài nơi, các thú rừng như nai, hươu... thường băng qua đường bất tử, các nơi nầy thường có bảng ghi chú, để mọi tài xế có thể lưu ý đề phòng.

Hồi tôi mới đến Mỹ, đi nhà băng, nhưng đến sớm quá, nhà băng 9 giờ mới mở cửa.  Tôi ngồi chờ ngoài vỉa hè, bỗng nghe thấy một con gì cắn đau đau nhột nhột phía sau đít mình, liền quay lại, thì  thấy một chú sóc đang nhởn nhơ quanh trên mình.

Một hôm nọ, tôi đang ngồi sau nhà, bỗng thấy một con chó cao lớn đi đến phía mình, thấy sợ, nhưng trông nó có vẻhiền lành rất dễ làm bạn, thì yên tâm. Con chó đến ngồi cạnh chân tôi, tôi âu yếm lấy tay vỗ về vào đầu nó, nó há hốc thè lưỡi dài đỏ lòm ra thở hổn hển, tôi nghĩ rằng chắc nó đói, liền vào nhà lấy một đùi gà chiên, đưa ngay mồm cho nó ăn, nhưng than ôi nó lại ngoãnh mặt đi không ăn.  À! Kỳ lạ nhỉ, chó mà không ăn thịt thì ăn gì nhỉ! Tôi thoáng mắt nhìn ra ngoài đường, thấy một bà già, đang cầm cái gì giống như dây xích, bà ta đang hối hả bước nhanh và đưa mắt nhìn 2 bên đường, tôi biết là bà nầy đang đi tìm chó chăng! Tôi chạy ra hỏi và báo cho bà ta hay để vào dẫn chó về.

Nhà tôi có làm một cái chái để nấu ăn ở sau nhà, vì nấu nướng trong nhà, mùi bốc lên khó chịu.  Mấy hôm kho thịt hoặc cá ở ngoài chái, tôi quên đem vào nhà, sáng ra, tôi thấy một con mèo hoang to tướng đang ngồi gần soong thịt cá.  Tôi ngỡ là mèo đã xơi hết cả thịt trong soong rồi, nhưng không, cái đó cũng lạ!  Không những thế, mà mèo vẫn ung dung ngồi lim dim mắt dịu hiền dễ thương. Khi tôi đến gần và vỗ về vào nó!  Cách xa nhà tôi ở chừng mửa mile có một con lạch dẫn đến một cái ao.  Xung quanh ao cỏ đuôi chồn mọc um tùm.  Nước ao hơi đục và chảy lờ đờ, trên mặt nước có mọc những đám cỏ giống như rong rêu!  Tôi đoán rằng ao nầy chắc có nhiều cá, nhất là cá trê, theo kinh nghiệm đi câu cá của tôi lúc ở Việt Nam.

Tôi bèn làm 1 cái trang, mua một cần câu, đào giun đất và đến ao để câu cá trê. Đến ao, tôi dùng cái tràng quậy dưới nước cho bùn lên, móc giun vào lưỡi câu và thả xuống nước.

Quả thật! Trúng mánh, hôm ấy tôi câu được nhiều cá trê.  Nhưng một anh chàng police từ từ đi đến vào phía tôi!  Tôi hoảng hồn, biết ngay là có gì không may xẩy đến cho mình rồi đây.

Police hỏi tôi:

- Ông đang làm gì đó.

Tôi trả lời:
- Tôi đang câu cá trê

- Ông làm gì trông lạ đời quá!

Tôi giải thích cho người police rõ là cá trê thường ở dưới bùn, cho nên tôi phải quậy bùn lên mới có thể câu được cá trê.

- Bao nhiêu cá trê mà ông đã câu được.

- Độ chừng 20 con.

Người police cho tôi một ticket, nộp phạt 50 dollars và bảo nếu lần sau còn đến đây câu như thế nữa, sẽ bị phạt 200 dollars và đưa ra tòa.

Ôi! Cha mẹ ơi!  Thật là xui xẻo cho tôi!  Mà cũng tại mình làm ẩu.  Liền cuốn gói ra về và nguyện lần sau không dám đến câu cá ở đó nữa.  Đây cũng là một bài học cho tôi, sống trên đất Mỹ nầy, tuy là nước tự do thật, nhưng nó có luật lệ của nó!  Phàm đi câu, hoặc đi săn, phải mua bằng và nó được ấn định nơi chốn và số lượng, chứ không phải săn bắn hay câu cá bừa bãi được!

Thú vật đối với dân Mỹ rất được yêu thương và tôn trọng do đó hình như loài vật ít sợ người.  Xe hơi cán chó bất cứ trường hợp nào, xe hơi vẫn lỗi.

Nuôi chó mèo trong nhà, đôi khi người ta mặc cả áo cho chúng.  Chó mèo nằm ngủ với người và ngồi trong xe là chuyện thường.  Người ta dẫn cho đi chơi và thậm chí cả lúc dẫn cho đi cầu nữa.  Nuôi chó và mèo rất tốn kém, vì phải mua thức ăn riêng cho nó, và mỗi năm phải dẫn đi bác sĩ ít nhất là 1 lần.  Nuôi chó mèo mà không đàng hoàng, cũng có thể bị đưa ra tòa.

Hèn chi trên đất Mỹ không thấy có việc ăn nhậu thịt chó, mèo, chim, chuột, rắn… như ở VN ta.  Có chăng là ăn thịt "hot dog" mà thôi.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,549,787
Tác giả Nguyễn Hưng chuyển bài đến bằng điện thư. Đúng vào dịp kỷ niệm một năm sau cơn thiên tai Katrina tàn phá New Orleans, bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông là chuyện viết về những cư dân gốc Việt trong một xóm đạo ở vùng bị đất thiên tai. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết thêm và bổ túc dùm sơ lược tiểu sử và địa chỉ liên lạc
Tác giả Nguyễn Hưng lần đầu dự viết về nước Mỹ. Đề tài bài viết đầu tiên của ông là mộng hão huyền và thực tế Mỹ. Nhân vật là một người hãnh tiến đến cùng, được mô tả bằng bút pháp tinh tế. Bài được chuyển tới bằng điện thư. Mong tác giả tiếp tục viết thêm và bổ túc địa chỉ liên lạc cùng vài dòng tiểu sử. Những điều ông biết về nước Mỹ
Cho dù đang sống với hiện tại, hình như những cái bóng của quá khứ đủ mầu lúc nào cũng đeo đuổi chúng ta. Gia đình tôi thuộc cỡ trung bình của người Việt Nam, nghĩa là gồm ba mẹ và tám anh em. Sinh ra giữa đám anh em trai, thưở nhỏ tôi thích những trò chơi tạc lon, thả diều hơn là bế em, giải gianh. Tính con gái của tôi chỉ thể hiện
Thịnh Hương,cư trú và làm việc tại miền Bắc California, là một trong 12 tác giả vào chung kết Viết Về Nước Mỹ năm thứ sáu. Sau đây là hồi ký viết vội của bà, kể chuyện cùng con trai lái xe từ San Jose về Westminster
Chuyện xảy ra vào năm một ngàn chín trăm hồi đó, lúc mà gia đình tôi vừa từ Bình Giả, một vùng đất đỏ, không có điện đóm gì cả đến mảnh đất Hoa Kỳ này. Đúng là đổi đời.Tuy đã được học sơ về nước Mỹ và thói quen của người Mỹ một vài ngày ở Thái Lan nhưng tôi không khỏi kinh ngạc khi bước chân tới phi trường Los Angeles, nào là cửa tự động mở,
Tác giả Quân Nguyễn cùng vợ con đến Mỹ năm 1987, ông trở lại trường học, tốt nghiệp cao học về Sociology tại CSUF, đệ tam đẳng huyền đai Tae Kwon Do, từng làm counlelor tại nhà tù tiểu bang ở Chino, hiện làm state parole officer ở Santa Ana, và là cư dân Anaheim, CA. "Cách đây khoảng ba năm, chú em út của tôi,
"Bước tới đèo ngang bóng xế tà, Cỏ cây chen lá, lá chen hoa. Lom khom dưới núi tiều vài chú, Lác đác bên sông rợ mấy nhà." Tôi không biết tại sao mình nhớ bài thơ nầy. Có lẽ "tiều vài chú" gắn liền với định mệnh tôi: lấy chồng Tiều. Mặc đầu chồng tôi là người Tiều Châu (Trung Hoa) ), không phải người tiều phu (đốn củi) mà
Hoa Kỳ là một nước văn minh giàu có. Có thể nói là giàu nhất thế giới. Từ bao nhiêu năm, qua hằng bao Thế Kỷ, đã có biết bao người mơ ước được đến sinh sống trên đất nước Hoa Kỳ. Nhiều dân tộc đã đổ xô di dân đến Mỹ, vì Mỹ là vùng "Đất Hứa", là Cõi Thiên Đường. Người ta đã ví cho Mỹ là như vậy. Người Việt Nam sống dưới chế độ Cộng Sản từ sau 1975, cũng đã ôm ấp giấc mơ này
Thuở còn cắp sách đến trường, tôi không nhớ mình đã viết đến bao nhiêu dòng suy nghĩ trong các quyển lưu bút mỗi khi bắt đầu thấy hàng phượng ở sân trường một hôm bỗng đơm hoa đỏ thắm. Những dòng chữ ngây ngô mang nặng nổi buồn man mác khi sắp phải xa trường lớp với thầy cô cùng bè bạn dù chỉ trong vài tháng
Bà Đoan mấy bữa nay bận rộn với hai đứa con: thằng Doãn lên 9 và con Liên lên 7, hễ bà đi làm về chưa kịp uống ngụm nước thì chúng nó hối thúc đi chợ mua sắm đồ dùng để đi cắm trại. Thân thể mệt nhừ sau 8 tiếng làm trong hãng, bà chỉ muốn về nhà ngồi trên chiếc Lazy-boy nghỉ ngơi chốc lát, nhưng xem chừng số bà lận đận lao đao từ nhỏ
Nhạc sĩ Cung Tiến