Hôm nay,  

Lương Y Như Từ Mẫu

20/08/200800:00:00(Xem: 124979)
Tác giả: Thu Bồn
Bài số 2383-16208459-vb4200808

Tác giả là một bà mẹ sinh năm 1955, hiên là cư dân Houston, nghề nghiệp manicurist. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà kể về kinh nghiệm đi khám bệnh và cuộc giải phẫu trị ung thư tử cung mà chính bà vừa trải qua. Kích chúc bà vui khoẻ và mong bà sẽ tiếp tục viết.

***

Tôi định cư ở Mỹ được năm năm rưỡi theo diện đoàn tụ gia đình.

Cũng như đa phần những người trung niên khác, khi biết còn khoảng một năm nữa được đi định cư, tôi lao vào làm việc thật nhiều để mong có chút vốn khi qua xứ người và đồng thời cho các con đi học thêm Anh văn.

Đó cũng có thể là sai lầm bước đầu, theo tôi nghĩ, vì khi qua Mỹ các con tôi hội nhập rất nhanh trong cuộc sống mới.  Trong khi ấy, vợ chồng chúng tôi khá chật vật vì Anh văn kém.  Cuộc sống ở Mỹ cũng không chậm lại để chờ mình chạy cho kịp.  Vợ chồng tôi lại lăn vào công việc mới.  Những công việc nặng nhọc mà chúng tôi chưa bao giờ biết đến từ xưa đến nay.  Vì thế, dù rất cố gắng chúng tôi cùng đành bỏ cuộc sau hai tháng học ESL.

Tuy vậy, tôi vẫn giữ thói quen đi khám bệnh hằng năm như ở Việt Nam.  Như đã nói ở trên, vì Anh văn yếu nên tôi chỉ đi bác sĩ Việt Nam cho dễ nói chuyện dù income thấp và tôi ở trong Harris County nên được "thẻ vàng" để chữa trị.  Vì thế tôi đã tiêu tốn rất nhiều tiền tiết kiệm của mình.  Cho đến một ngày tôi gặp lại người bạn cũ.  Cô ngạc nhiên khi thấy tôi tốn những khoảng tiền khá lớn cho việc đi bác sĩ của mình và khuyên tôi hãy sử dụng thẻ vàng (gold card).

Nghe lời bạn, tôi bắt đầu sử dụng thẻ vàng.  Xin cái hẹn đầu tiên bằng thẻ vàng là cả một vấn đề, ít nhất là ba tháng.  Tuy nhiên, tôi lại may mắn (!) là blood pressure khá cao (170) nên được khám ngay. 

Bác sĩ khám tôi là giáo sư đại học Baylor.  Ông nói năng nhỏ nhẹ, ân cần và tạo được ở bệnh nhân một sự an tâm.

Thế rồi cách đây nữa năm, đường kinh nguyệt của tôi rối loạn.  Bác sĩ trấn an tôi đó chỉ là triệu chứng của tiền mãn kinh, nhưng cũng lấy cho tôi một cái hẹn khám phụ khoa khoảng bốn tháng sau.

Cầm tờ giấy hẹn, tôi linh cảm quá muộn.  Vì thế, tôi quyết định quay lại gặp bác sĩ gia đình để trình bày.  Đó là ngày thứ tư của tháng 12, mưa lớn và rất lạnh.  Tôi nhớ rất rõ vì chỉ ngày thứ tư mới có vị bác sĩ nữ chuyên khám phụ khoa tại trung tâm cộng đồng tôi thường đến khám.  Năm giờ ba mươi sáng chồng tôi chở tôi đến rồi đi làm.  Tôi thấy khoảng 6, 7 người đến trước tôi.  Có hai băng ghế dài để ngồi chờ nhưng ướt sũng nước mưa.  Chỉ có hai người đàn ông ngồi, còn tất cả co ro nép vào những cột nhà lớn để bớt lạnh.  Một trong hai người ngồi trên băng ghế là một thanh niên Mỹ khá trẻ, chỉ khoảng 25 tuổi và một chân phải bị bó bột.  Tôi nép vào góc cột cho đỡ lạnh bỗng thấy người thanh niên lấy ra một xấp báo cố hất mạnh cho những vũng nước trên băng ghế bắn ra xa.  Cuối cùng, người thanh niên lót những tờ báo còn lại trên băng ghế rồi ra dấu cho tôi đến ngồi. Xin nói cho rõ là những người đứng núp mưa toàn lại Mễ hoặc Mỹ đen. Có lẽ người thanh niên thấy vóc dáng bé nhỏ của tôi và tôi đứng chắc gió thổi bay chăng.

Cuối cùng tôi lấy được số thứ tự 4. (ba người có giấy hẹn.) Mặc dầu tôi cố trình bày tình trạng sức khỏe của mình tôi vẫn không được vào khám và cũng lời giải thích "Tiền mãn kinh" và đã có giấy hẹn! Tôi quay qua xin gặp vị bác sĩ gia đình. Tôi trình bày với ông tôi không thể chờ lâu hơn nữa. Và tôi hiểu ông, không làm gì hơn được vì lượng bệnh nhân đã đăng ký hết chỗ. Tôi chỉ xin ông tôi sẽ ra ngoài khám và nếu sức khỏe tôi có vấn đề thì cho tôi chữa theo chương trình người nghèo của chính phủ vì tôi không có tiền. Ông bác sĩ đồng ý những gì tôi yêu cầu. Vậy là tôi đi khám ngoài.

Đó là ngày mồng ba Tết âm lịch. Sau khi đã  chúc tết trong gia đình, họp mặt mừng năm mới, tôi đi bác sĩ và một ngày sau tôi biết mình bị ung thư tử cung.

Tôi đem kết quả xét nghiệm vào cho bác sĩ thẻ vàng. Gần như suốt ba tiếng đồng hồ, ông phải gạt hết những bệnh nhân khác qua một bên để ngồi trực tiếp xin những cái hẹn tiếp theo tại các bệnh viện để tôi làm những test trước khi được mổ.

Cuối cùng từ ngày biết mình mang bệnh đến lúc tôi lên bàn mỗ là một tháng rưỡi.

Có tiếp cận được hệ thống y tế cộng đồng ở Mỹ mới biết chúng ta đã may mắn thế nào khi đến ở đất nước này. Mặc dầu chỉ là một hệ thống khám bệnh cộng đồng mà đa phần bệnh nhân là những người nghèo, không có bảo hiểm chúng tôi được đối xử rất là chu đáo.

Các bác sĩ luôn tươi cười, nhỏ nhẹ và vỗ về bệnh nhân. Còn các y tá thì tận tâm, chăm sóc bệnh nhân kỹ lưỡng và làm những công việc nặng nhọc, dơ bẩn mà vẫn vui vẻ nhẫn nại.

Tôi nằm trên giường bệnh và nhớ lại ngày tháng còn ở Việt Nam -khi con tôi bị bệnh phải nhập viện. Tiền phải đút lót mới được khám. Y tá thì nguýt háy và luôn xẵng giọng (dầu tiền thì bỏ túi). Còn cử chỉ của họ thì không nhẹ nhàng chút nào. Mỗi lần thấy y tá đến sắp đỡ con tôi dậy là đã vội dúi tiền vào túi để con tôi được đỡ lên nhẹ nhàng.

Khi viết bài này tôi chỉ mới mổ xong nữa tháng. Lần đi tái khám đầu tiên tôi không gặp lại được ê kíp bác sĩ mổ cho mình. Tôi không biết làm sao gặp lại để nói lên lòng tri ân của mình.

Tôi sẽ không bao giờ quên khuôn mặt dịu dàng ân cần của nữ bác sĩ - trước giờ mổ đã nắm lấy tay tôi vỗ về và hứa mọi việc sẽ tốt đẹp.

Tôi sẽ không bao giờ quên những cô y tá người Mễ, đỡ tôi dậy đi vệ sinh hằng ngày và đã chăm sóc tôi như một người mẹ lo cho đứa con nhỏ chưa biết tự nó làm vệ sinh.

Bây giờ tôi đã định nghĩa được thế nào là "lương y như từ mẫu" tại một đất nước mà chỉ mới ở cấp y tế cộng đồng đã thể hiện được.

Xin cảm ơn nước Mỹ. Đất nước đã cưu mang và làm lành không những là vết thương tâm hồn của những người Việt lưu vong mà cả những vết thương thể xác cũng được lành lặn để được sống còn cùng gia đình và con cái.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,618,198
Tôi chầm chậm đậu xe vào cái chỗ quen thuộc của tôi mỗi sáng chủ nhật, đó là một mảng lề thoai thoải giữa chừng con dốc, được thêu vá bởi màu sắc hoa Vàng Anh và cỏ dại. Bên kia là một cái park rộng thênh thang với những nhánh thông xanh nếu nhìn một lần sẽ không rõ là thiên nhiên hay là tranh vẽ,
Anh đã từng ghé lại Câu Lạc Bộ, Anh nói chuyện với anh em với tất cả hào khí của người lính! Anh khẳng định: Sống là chiến đấu, là chấp nhận thử thách! Đôi khi đời không yêu ta, ta cũng phải há mồm cắn vào nó, ghì chặt nó, như xích của tank cạp lấy mặt đường, bùn lầy
Sau khi tham dự thánh lễ Phục Sinh về, đang ngồi viết lại những kỷ niệm buồn vui của đoạn đường di tản từ bãi biển Non Nước đến Cam Ranh rồi Vũng Tàu và chấm dứt đời lính tại căn cứ Sóng Thần vào sáng 30-4-75 thì con gái tôi gọi chỉ cho coi ca sĩ Chế Linh trong bộ quân phục
Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán và sống một thời gian ở Pháp, cô sang Mỹ và hiện đang vừa làm việc và vừa học thêm về Management Information System.   Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của cô là “Làm Lành Vết Thương Xưa”, kể chuyện gặp gỡ
Tôi cởi tung quân phục, xếp gọn gàng lại, đặt trên đầu giường. Tôi nhìn đôi lon trung úy lần cuối. Nhìn chiến hạm lần cuối. Nhìn những bậc thang lên đài chỉ huy, như đưa tôi lên đài danh vọng thuở nào. Nhìn những bậc thang dẫn xuống hầm tàu, dẫn xuống lòng nước - như chôn vùi tuổi tên, chôn vùi cả một cuộc đời
Đào Như là bút hiệu của   Bác sĩ Đào Trọng Thể, tác giả đã được trao tặng giải Viết Về Nước Mỹ 2005,   "Tác Phẩm Xuất Sắc Nhất", với các bài “Tự Khúc”, “Dấu Chân Người Lính.” Trước 1975, ông là một y sĩ tiền tuyến chuyên về phẫu thuật. Định cư tại cư dân Oak Park, IL (vùng Chicago) Hoa Kỳ, ông là chuyên gia
Sau khi tham dự thánh lễ Phục Sinh về, đang ngồi viết lại những kỷ niệm buồn vui của đoạn đường di tản từ bãi biển Non Nước đến Cam Ranh rồi Vũng Tàu và chấm dứt đời lính tại căn cứ Sóng Thần vào sáng 30-4-75 thì con gái tôi gọi chỉ cho coi ca sĩ Chế Linh trong bộ quân phục
Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán và sống một thời gian ở Pháp, cô sang Mỹ và hiện đang vừa làm việc và vừa học thêm về Management Information System.   Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của cô là “Làm Lành Vết Thương
Tác giả định cư tại Hoa Kỳ từ 1987, hiện là một bác sĩ đang hành nghề tại quận Cam . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà là "Hạnh phúc rất đơn giản" kể chuyện về cách nhìn, cách nhận chân hạnh phúc của người phụ nữ Việt tại Hoa Kỳ qua ba hoàn cảnh sống khác nhau. Sau đây là bài viết thứ năm của bà.
Cường đang đọc lại cuốn sách "Quẳng Gánh Lo Đi Và Vui Sống” của dịch giả Nguyễn Hiến Lê mang từ Việt Nam qua Mỹ bỏ nằm ụ trên kệ sách mấy năm rồi mà không có thì giờ rảnh rỗi để nghiền ngẫm.   Hôm nay nhân ngày lễ, ông lấy được một tuần lễ Vacation đầu tiên sau bao năm lận đận với công việc
Nhạc sĩ Cung Tiến