Hôm nay,  

Moi Thùng Rác

21/08/200800:00:00(Xem: 299184)
Tác giả: Trương Tấn Thành, WA

Bài số 2384-16208460-vb5210808

Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA ngành giáo dục năm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Ông là một tác giả rất nhiệt thành đóng góp bài vở cho giải thưởng Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải thưởng danh dự Viết Về Nước Mỹ năm 2005.

***

Không biết hắn mắc cái bịnh moi thùng rác này từ hồi nào.  Có lẽ từ hồi bị đói ăn trong các trại tù vượt biển"  Thời đó bị nhốt hơn một năm ở trại Bà Bèo tỉnh Tiền Giang, mỗi lần thiên hạ có thăm nuôi là hắn lại ra xọt rác để lượm mấy trái chuối héo, trái ớt dập của thiên hạ vứt đi.  Có lẽ vì vậy mà trở thành một thói quen mà khi qua tới bên Mỹ này hắn vẫn còn.

Bên Mỹ này không có những xọt rác dơ bẩn tồi tàn và ghê tởm như các trại cải tạo mà là những cái dumpsters, loại thùng rác to lớn, cao chứa được cả mấy bộ xa lông.  Bên này có danh từ rất tượng hình và chính xác để gọi những người đi lục loại những thùng chứa rác đó là dumpster diver, kẻ "lặn" vào thùng rác để xới tìm đồ còn xài được.

Hồi mới qua khi còn ở apartment hắn nhờ lục lọi mà có được cái bàn nhỏ, cái ghế con để ngồi học bài.  Lúc đó nhìn những bộ xa lông thiên hạ toong vào thùng mà hắn ước môt ngày nào đó mình có căn nhà để chở về mà xài.  Bảy, tám năm sau hắn cũng mua được một căn nhà nhỏ và cũng có vợ đàng hoàng như mọi người.  Tuy vậy cái thói moi tìm trong thùng rác vẫn không bỏ được.

Gần nơi hắn ở rất nhiều cơ sở thương mại, chợ búa lớn như Macy's, Home Depot, Big Lots, Lowe's, Fred Meyer, Safeway, v.v… và v.v…, tha hồ cho hắn đi xới tìm.  Thiên hạ đi chợ để mua sắm, còn hắn vừa đi mua vừa để mắt vào mấy cái thùng rác đó để xem có thứ gì đem về xài được không.  Năm rồi khi lục trong thùng rác ở tiệm bán tạp liệu Big Lots hắn lôi ra được ba cây trúc để trang trí trong nhà bằng nhựa còn mới tinh, giá mỗi cây là $19.99 bị vất bỏ chỉ vì mấy cái chậu bị bể.  Lần khác hắn chở về được hai bao phân bón cây kiểng ở chợ Fred Meyer bị bỏ vì bị rách bao.  Mùa đông rồi mới thấy là nhờ thu lượm rác mà hắn để dành được cả trăm đồng.  Số là nơi xưởng đóng bàn ghế và khung cửa có hai cái thùng sắt để bỏ những mẩu cây vụn có sơn nguệch ngoạc chữ "Free" thiệt lớn để ai lấy dùm thì cảm ơn để họ khỏi phải đi đổ tốn tiền.  Cứ cuối tuần là hắn lại đến chở về chất đống để đốt cả mùa đông.  Chẳng những vậy mà còn lựa được mấy khúc cây cưa thẳng thóm, những tấm ván xẻ rất ngay để đóng lặt vặt chung quanh rào nữa.  Trong khi đóng cái hàng rào phía sau nhà mình, anh Thọ, láng giềng của hắn đã phải qua cầu viện mấy thanh gỗ mà hắn đã chọn lựa đem về.  Lần đó hắn được vợ khen quá xá. 

Có lần hắn nhặt thu được cả baby car seat còn mới nữa!  Vợ hắn hỏi là mình chưa có con, cái car seat này đem về đây để làm gì vậy.  Hắn trả lời tỉnh bơ là để chở mấy đứa cháu con dì Tư đi chơi.  Vợ hắn chỉ biết cười xòa.  Khi còn làm ở trường học hắn thấy giấy má xài thật là lãng phí - các bài tập chỉ in có một mặt sau khi học trò làm xong là vứt vào sọt đi đổ ra thùng rác.  Là một mọt sách hay ghi chép nên hắn thấy tiếc quá nên vẫn thường… nhào vô thùng rác để lấy về ghi viết mặt trang bên kia.  Hắn lại hay thích vẽ nên chọn mấy tờ quảng cáo khổ lớn, giấy láng để dùng mặt bên kia mà vẽ vời cho thỏa thích.  Còn viết, gôm, có khi cả hộp màu xài dở học trò vứt vào sọt rác trong lớp, hắn đem về xài không hết.  Hắn rất khoái cái câu tiếng Anh là "make something out of nothing", xin tạm dịch là "Tạo có từ không".  Chính từ suy nghĩ này mà hắn đi đâu cũng dòm kiếm thùng rác trước.  Rất may là hắn không bị xe tông khi mắt cứ láo liên tìm kiếm hay bị cảnh sát hỏi khi lui cui bên thùng rác.

Có người nói rằng ai mà đi lượm nhặt đồ đạc trong thùng rác mà về xài vậy.  Họ có cái lý của họ.  Có lẽ là khi nói đến "rác" thì ai cũng nghĩ đến thứ đầu tôm xương cá theo nghĩa của chữ "garbage" chứ không nghĩ đến đồ đạc phế thải theo nghĩa "disposal materials".  Theo như hắn nghĩ thì vật dụng gì còn xài được mà lại "free" thì cứ đem về nhà xài đỡ phải mua dù nó nằm trong thùng rác.

Mùa đông năm rồi hắn ngồi nhìn lửa cháy vàng tươi ấm áp trong lò sưởi từ mấy khúc củi mình lượm về, nhìn mấy cây trúc đem về từ Big Lots để kế lò sưởi chập chờn trong ánh lửa thật là nên thơ, hắn lấy tờ giấy recycle từ lớp học viết hai câu thơ “thất ngôn” lên mặt sau: 

Ai ơi thùng rác nhiều đồ lắm.

Của bỏ sao ta không lấy xài"

Viết xong hắn đọc lai hai câu thơ đầu gật gật có vẽ đắc ý rồi bắt đầu suy nghĩ coi mình sẽ đi viếng "kho vật liệu miễn phí" nào ngày mai đây.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,780,491
Tôi ngồi viết những dòng này cho Bạn, khi mà 36 năm đã trôi qua
Tác giả cho biết cô họ Nguyễn. Bút hiệu Đoàn Thị do họ chồng ghép với cái tên lót dành cho phụ nữ rất VN thời xưa, hiện làm việc trong một văn phòng thiết kế công chánh. Đoàn Thị chỉ mới tham gia Viết Về Nước Mỹ từ tháng Ba 2010, nhưng cho thấy một sức viết mạnh mẽ.
Xin nói rõ là những “CHIẾC” xe, chứ không phải “CHUYẾN” xe!
Tết năm đó tôi về Việt Nam ghé thăm bạn bè
Tác giả cư trú tại Nam California, đã góp một số bài viết về nước Mỹ ngay từ năm 2001. Sau đây là bài viết mới nhất của Anh Nga kể về việc chính cô học tự chữa bệnh theo kiểu "Diệân Cẩn Điều Khiển Liệu Pháp". Mong tác giả sẽ tiếp tục viết thêm.
Tác giả là kỹ sư điện toán cho một công ty tại Arizona, đã tham gia Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên với bài "Nước Mỹ và tôi." Tiếp theo là các bài "Không Cho Phép Mình Quên"; "Homeless tại Mỹ." "Lễ Tạ Ơn 2008", "Tản Mạn Ngày Xuân" mừng Tết Canh Dần, 2010. Sau đây là bài viết mới nhất.
Sáng ngày 30 tháng Tư năm 75, tôi may mắn nhảy lên được chiếc tàu đánh cá của một công ty Đức
Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của Ngân Hà là phần bắt đầu một chuyện tình, giữa cô gái Việt với một người "ngoại quốc"... Bài được chuyển tới bằng điện thư. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết thêm và vui lòng bổ túc ít dòng sơ lược tiểu sử cùng địa chỉ liên lạc.
Nhớ xưa Bùi Giáng hứa: “Tôi sẽ yêu mến trần gian này mãi mãi, vì nơi đây tôi có cả vui sầu”
Khi qua Mỹ, tôi vừa đúng 43 tuổi
Nhạc sĩ Cung Tiến