Hôm nay,  

Ngày Tàn Của Hạnh Phúc

31/08/200800:00:00(Xem: 149520)
Tác giả: Trần Huyền Chi

Bài số 2395-16208471-vb8310808

Tác giả sinh năm 1959, là cư dân Virginia Beach, tiểu bang VA, làm nghề nail. Bài vừ nhận giải đặc biệt viết về nước Mỹ 2008, với bài viết đầu tiên, một   tự truyện của người vượt biển năm 90’, kể về đảo tị nạn thời thanh lọc, tự thiêu chống cưỡng bức hồi hương. Bài mới của bà là truyện ngắn về một bi kịch tội phạm trong gia đình.

***

Từ phòng mạch của bác sĩ Dung bước ra, Nhàn bàng hoàng như người nằm mộng.  Nhàn tưởng là mình đang nằm mơ, không tin đó chính là sự thật.  Những lời nói của bác sĩ Thanh vẫn còn văng vẳng bên tai Nhàn:

-Cháu bé thật sự đã bị cưỡng hiếp.  Âm đạo tổn thương nặng, cháu đang bị sốt, chị cầm lấy thuốc nầy về cho cháu uống.  Ngủ được một giấc, cháu sẽ đỡ ngay.  Vấn đề chính bây giờ là tâm lý của cháu, chị nên theo dõi, săn sóc, an ủi cháu nhiều hơn.

Nhàn nắm lấy bàn tay gầy guộc bé nhỏ của con mà lòng dấy lên một sự ân hận vô bờ bến -  ân hận là vì sinh kế, cứ mãi đi làm kiếm tiền, không có nhiều thì giờ gần gũi, chăm sóc con.  Thương bé Na bao nhiêu thì Nhàn đâm ra oán hận Sơn bấy nhiêu.

Nhàn cùng con đi vượt biên, trong thời gian ở trại tạm dung, chờ ngày đi qua nước thứ ba, Nhàn gặp Sơn.  Hai tâm hồn cô đơn gặp nhau, dễ nảy sinh cảm tình.  Hai người quyết định chính thức sống như vợ chồng.  Sơn rất thương yêu bé Na.  Nhìn vào không ai biết bé Na là con riêng của Nhàn.  Những tưởng cuộc đời sẽ êm đềm trong những tháng ngày hạnh phúc, nhưng đâu ngờ oan nghiệt lại xảy đến với Nhàn.

Nhàn nhớ một buổi chiều, thấy trong người không khỏe, nàng nghỉ làm xin về sớm.  Vừa bước vô nhà thấy bé Na đang trùm mền kín mít, Nhàn la con:

- Dậy đi bé Na.  Năm giờ chiều mà ngủ cái gì"  Mặt trời đè chết.  Ngủ giờ này rồi tối làm sao ngủ"

Rồi Nhàn bực bội kéo cái mền ra.  Nàng nhìn thấy mặt bé Na đỏ bừng và ánh mắt có vẻ thất thần.  Nhàn sờ trán con hốt hoảng la lên:

- Trời ơi!  Con sao vậy"  Con bệnh sao không nói cho mẹ biết"  Dậy thay đồ, mẹ dẫn đi bác sĩ.

Đột nhiên bé Na ôm lấy Nhàn òa lên khóc.  Nhàn dỗ dành:

- Nín, nín mẹ thương.  Có gì đâu mà khóc"  Để mẹ dẫn con đi bác sĩ.

Nhưng bé Na cứ ôm chặt lấy Nhàn và cứ lắc đầu.  Nhàn cứ dỗ mãi mà nó không nín khóc.  Một lúc sau nó ngẩng mặt lên nhìn Nhàn hỏi:

- Mẹ ơi, con và ba, mẹ thương ai hơn"

Nhàn càng thêm thắc mắc, không hiểu con mình muốn gì, nàng hỏi lại:

- Bữa nay sao con kỳ vậy"  Con hỏi mẹ như thế là có ý gì"

Bé Na vẫn thút thít hỏi lại câu hỏi vừa rồi:

- Giữa con và ba Sơn, mẹ thương ai hơn"

Câu hỏi nầy nó thêm tên của Sơn vào cạnh chữ ba như thầm nhắc nhở Nhàn "Sơn không phải là ba đẻ của nó".  Nhàn ôm con vướt tóc nó nói nhẹ nhàng:

- Lẽ dĩ nhiên là mẹ thương con nhiều hơn, nhưng vì mẹ bận đi làm, nên ít có thì giờ dẫn con đi đây, đi đó.  Lúc nào con cũng là con của mẹ, làm sao mẹ không thương con cho được.

Bé Na nghe Nhàn nói đến đó, tủi thân càng khóc to hơn nữa.  Nhàn hoảng hốt, linh cảm cho nàng biết có chuyện ghe gớm xảy ra đến với bé Na, nàng hỏi nhanh:

- Có chuyện gì vậy con, ai đã ăn hiếp con, kể cho mẹ nghe, giỏi, nín mẹ thương.

Bé Na vừa khóc vừa kể hết mọi sự, trước khi kết thúc nó còn dặn dò Nhàn hai ba lần:

- Mẹ nhớ đừng nói cho ba Sơn biết.  Ba dặn nếu mà con kể cho ai nghe, kể cả mẹ là ba sẽ giết con đó.

Như sét đánh ngang tai, Nhàn lập tức dẫn con đi bác sĩ để kiểm chứng.  Nhàn mong là bé Na vì thấy mình bị bỏ rơi, nên nói láo để được mẹ chú ý thương yêu hơn.  Nhàn không dám tin đó là sự thật.  Đến lúc nghe bác sĩ Thanh kết luận, nàng nhìn con mà thấy thươn quá.  Nó còn bé có tội tình gì mà phải chịu thiệt thòi như vậy. 

Cuộc đời bé Na như trang giấy trắng, mà giờ đây đã dính mực đen, vết mực ô nhục nầy làm sao có thể bôi xóa được.  Đi vượt biên trên biển, may mắn không gặp bọn hải tặc Thái Lan, bây giờ trên đất liền thì lại gặp hải tặc Sơn cưỡng hiếp một đứa bé mới 12 tuổi, không sức tự vệ, chẳng khác nào bọn hải tặc.  Nhàn rủa thầm:  đồ súc sinh, đồ khốn nạn.

Nhàn lái xe chở con đến nhà Nga, người bạn thân nhất.  Khi nghe tiếng chuông reo, Nga chạy ra mở cửa, giọng đon đả:

- Bữa nay không đi làm sao, mà dắt con đi chơi vậy"

Nhàn không trả lời chỉ bước vô nhà, hai mắt đã lưng tròng đầy nước, Nga ngạc nhiên:

- Ủa, chuyện gì vậy"  Hai vợ chồng mày lại gây nữa à.

Nhàn lắc đầu, rồi dằn lòng không được, khóc kể cho Nga nghe hết mọi sự, sau cùng kết luận:

- Bây giờ mày cho tao gửi bé Na ở đây, mày chăm sóc nó dùm tao, tao phải về nhà để giải quyết chuyện nầy.

Nga cũng xúc động không kém:

- Mày yên chí đi, để con bé ở đây tao lo cho.  Đâu có ngờ ông Sơn lại đốn mạt như thế!  À, quên nữa, mày nhớ phải cẩn thận à nha, có chuyện gì thì gọi phone cho tao.  Nhớ nhe!

- Ừ, tao biết.  Thôi tao về.  Nhớ lo cho bé Na dùm tao.  Cám ơn mầy.

Rồi Nhàn ôm con hôn và nói:

- Con ở đây với dì Nga nhe.  Đừng có sợ.  Mẹ về thu xếp xong công việc rồi mẹ qua với con.

Bé Na ngoan ngoãn gật đầu.  Về đến nhà Nhàn suy nghĩ miên man, lòng bấn loạn, rối rắm khôn tả; vừa thấy thương con và cảm thấy ghê tởm Sơn.  Nàng ngồi như thế yên lặng suy nghĩ suốt mấy tiếng đồng hồ.  Trời đã tối mà Nhàn cũng chẳng buồn đứng dậy mở đèn.  Nhìn xuống bụng đang mang thai 6 tháng, Nhàn lại khóc nức nở.  Có tiếng mở cửa, Nhàn nhìn thấy Sơn đang bước vào nhà.  Sơn đưa tay bật công tắc đèn.  Thấy Nhàn, Sơn hỏi giọng nhạc nhiên:

- Em về hồi nào mà sao không mở đèn, để nhà tối thui vậy"  Không chờ Nhàn trả lời, Sơn vội tiếp:

- Ngồi đó làm gì, cơm nước chưa, sao không tắm rửa đi nghỉ cho khỏe"

Nhàn gay gắt:

- Không cần anh lo cho tôi!

Sơn trố mắt:

- Có chuyện gì mà em bực bội vậy"

Nhàn rít lên:

- Tôi không ngờ anh lại tồi bại như thế!  Bé Na nó coi anh như là cha ruột của nó, tại sao anh có thể làm chuyện như thế đối với một đứa con nít chỉ 12 tuổi!

Sơn ú ớ, mặt tái nhợt cà lăm, lắp bắp:

- Ai … ai … nói … gì … Con Na nói à"  Em đừng tin lời con nít.

Nhàn đấm thùm thụp vào lưng Sơn gào:

- Tôi đã dẫn nó đi khám, bác sĩ đã chứng nhận nó bị hãm hiếp.  Con bé Na cũng đã nói hết rồi.  Anh còn gì chối cãi"

Đến lúc này Sơn mới quỳ xuống ôm lấy hai chân Nhàn năn nỉ:

- Em bớt giận.  Anh cũng không hiểu tại sao lúc đó anh mất hết lý trí như vậy.  Anh hối hận quá.  Em hãy tha lỗi cho anh.  Anh thề không dám tái phạm nữa.

Nhàn cay đắng:

- Chỉ một câu xin lỗi, chỉ một câu thề sẽ không tái phạm là hết chuyện sao"  Còn tôi, làm sao tôi dám nhìn mặt bé Na đậy"

Sơn cố gắng thuyết phục Nhàn:

- Em nghĩ xem, bây giờ em làm lớn chuyện ra có ích gì"  Con mình sanh ra sẽ không có cha, vợ mất chồng.  Từ đây gia đình ta sẽ là ngày tàn của hạnh phúc.

Rồi Sơn đến gần Nhàn đe dọa:

- Anh nói hết lời mà em vẫn không nghe.  Em muốn làm lớn chuyện thì anh bóp cổ em chết, rồi anh tự tử chết theo.  Cả nhà mình chết chung.  Đó là vì em ép anh phải làm vậy!

Nhàn đâm ra sợ quá, đầu óc rối bời.  Nhàn biết tánh Sơn rất cộc, làm việc không hề suy nghĩ đến hậu họa về sau.  Nhàn cố giữ mặt bình tĩnh:

- Anh hứa thì anh phải nhớ giữ lời.

Sơn mừng rỡ:

- Nhớ, nhớ, từ đây anh xin chừa.  Thôi tối rồi, em vào tắm rửa rồi đi ngủ.

Nhàn chậm chạp vào phòng, vừa lấy quần áo để đi tắm, vừa suy nghĩ mông lung, giằng co giữa 2 bên:  bỏ qua cho Sơn hay là tố cáo Sơn"  Nếu bỏ qua thì từ đây Nhàn sẽ ra sao mỗi khi đối diện với bé Na"  Lương tâm nàng có yên không hay là suốt đời sống trong sự cắn rứt"  Nhàn nhớ đến dáng điệu run rẩy sợ hãi của bé Na cùng ánh mắt van nài:  "Mẹ ơi, giữa con và ba Sơn mẹ thương ai hơn""  Lời nói như muối xát kim châm vào tim Nhàn.  Một nạn nhân bị hại mà không có gì để tự vệ, bị hãm hại cũng không hề chống trả, mà thủ phạm chính là chồng của Nhàn, mà kẻ bị hại lại chính là con của nàng.  Hỏi làm sao mà không đau lòng"  Nay mai khi ra tòa nàng sẽ là kẻ chỉ chứng Sơn.  Thật khó chịu quá!  Nàng có công bằng đối với bé Na không"  Nhàn ôm đầu nhức nhối, từ trong tâm tư nàng vang lên tiếng nói:  "Không được!  Phải cứng rắn!  Đừng vì tình cảm riêng tư mà để bé Na chịu thiệt thòi.  Nhàn phải lấy lại công đạo cho bé Na."  Nghĩ như thế Nhàn lấy điện thoại và bấm nút.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,814,778
Năm nay, Chủ Nhật thứ hai của tháng Năm, ngày 13 sắp tới, sẽ là Ngày Của Mẹ tại nước Mỹ năm 2018. Mời đọc sớm bài viết mới của Song Lam. Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Bà định cư tại Mỹ từ 26 tháng Ba 1992, hiện là cư dân Cherry Hill, New Jersey.
Tác giả là một nhà giáo hồi hưu, sau nhiều năm dạy Song Ngữ và ESL tại Khu Học Chính Minneapolis và Việt Ngữ tại Đại Học Minnesota, hiện cư ngụ với vợ tại Brooklyn Park, MN. Ông cũng từng dạy Anh Văn thiện nguyện tại Trung hoa và Việt Nam và dạy Việt Ngữ cho chùa Phật Ân tại Roseville, MN. Với nhiều bài viết đặc biệt, ông đã tham dự và nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Tên thật của nhà giáo họ Đặng là Thống Nhất và người em trai của ông có thên là Độc Lập. Bài viết mới của ông bắt đầu bằng một lời cảm thán với lịch sử “Thống Nhất- Độc Lập fì đâu mà...
Tác giả là một dược sĩ, cư dân Chino Hills, California, đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2007. Bà là nhà văn có 3 tác phẩm đã xuất bản. Ngoài văn chương, sở thích của bà là đàn đương cầm, đã có 2 CD độc tấu nhạc cổ điển và tân nhạc. Sau đây là một truyện ngắn mới được dành cho Viết Về Nước Mỹ.
Tác giả định cư tại Canada từ 9/1982, tốt nghiệp đại học dược khoa Toronto 1985. Năm 2011, ông góp bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên, một chuyện vui sống động trên chuyến bay từ Hongkong về Bắc Mỹ. Sau đó là bài “Bà Mẹ Tây” hay “Thằng Tầu Con của Mẹ” là bài viết thứ ba của ông, không chỉ sống động mà còn xúc động trong cách viết, cách kể. Sau đây là bài mới nhất của ông, ngày viết được ghi là 30 tháng Tư 2018.
Với bài đầu tiên “Hôm nay tôi Đi Xe Đạp”, tác giả được trao giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2017. Ông hiện sống và làm contractor (hợp đồng) ngành hàng không ở Vail, Arizona cho quân đội Mỹ. Sau đây là bài viết mới nhất. Hình ảnh một gia đình này nói lên được phần nào hiện trạng của một gia đình giàu có trong xã hội Ả Rập.
Tác giả cùng 2 con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ. Mười sáu năm sau, bà hiện có tiệm Nails ở Texas và kết hôn với một người Mỹ. Với sức viết giản dị mà mạnh mẽ, tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm 2017. Sau đy là bài viết mới của bà.
Captovan hoặc Capvanto là một bút hiệu khác của Philato, có lẽ do lối viết cách điệu từ Tô Văn Cấp, tên thật tác giả. Ông sinh năm 1941, từng là một đại đội trưởng thuộc TĐ2/TQLC, đơn vị có biệt danh Trâu Điên. Với nhiều bài viết giá trị, ông đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Năm mươi năm sau Mậu Thân, tác giả đã góp thêm hai bài viết đặc biệt: “Saigon 68 và Ông Sáu Lèo”, kể về Thiếu Tướng Nguyễn Ngọc Loan, và bài “Anh Lính Chiến và Người Phóng Viên”, kể về cuộc hành quân tại Phú Lâm A. Bài viết về Mậu Thân thứ ba của ông.
Tác giả hiện là cư dân Arkansas, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Bà tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016, và luôn cho thấy sức viết mạnh mẽ và cách viết đơn giản mà chân thành, xúc động. Sau đây, thêm một bài mới viết mới.
Hôm nay, ngày 30 tháng Tư, mới đọc một hồi ức về ngày này. Tác giả qua Mỹ trong một gia đình H.O. từ tháng Sáu năm 1994, vừa làm vừa học và tốt nghiệp kỹ sư điện tử. Ông hiện là cư dân Garden Grove, California, lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ 2018. Bài viết thứ tư của ông là chuyện Cần Thơ 43 năm trước.
Tác giả là một huynh trưởng Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, nhận giải bán kết - thường được gọi đùa là giải á hậu 2001. Sách đã xuất bản: Chuyện Miền Thôn Dã. Từ nhiều năm qua, ông là thành viên ban tuyển chọn chung kết nhưng vẫn tiếp tục vui vẻ góp bài mới.
Nhạc sĩ Cung Tiến