Hôm nay,  

Chuyện Tình Năm 2008

22/11/200800:00:00(Xem: 193530)

Chuyện Tình Năm 2008

Tác giả: Cát Biển
Bài số 2463-16208540-v7221108

Tác giả hiện định cư tại Philadelphia. đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2008. Đến Mỹ năm 1975, tốt nghiệp Kỹ Sư Điện và MBA. Đã giử chức vụ Engineering Director tại BEI ở Little Rock, AS. Các công ty phục vụ: Exxon, McDonnell Douglas, Boeing, Physical Optics. Tác phẩm: Trùng Khơi Sóng Vỗ (thi tập, 2002).
***
- Hello Mây...
- Hi anh Nam
- Bài ca hôm qua M ca trên Paltalk hay quá tối ngủ anh còn nhớ đó
- Lại nói sạo lấy lòng tôi phải không...xin lỗi đây không dễ bị dụ khị đâu nhá.
- Thiệt mà ...chắc nhiều tên con trai nhảy xống sông vì em lắm phải không Mây"
- Hihihi...dạ có nhưng họ nhảy xuống đúng nơi chổ cạn, xong bước lên bờ đi tỉnh queo.
- Nè nói thiệt Mây nhé ..không đùa nhé...Mây có biết là anh nhớ Mây nhiều lắm không"
- Anh đừng lộn xộn...tôi không hề tưởng nhớ gì anh chút nào cả
- Sao em tàn nhẩn vậy"
- Xí...hình như bài ca này quen quen tôi có nghe qua ở chợ Cầu Ông Lảnh
- Em ơi em càng làm anh đau anh lại càng nhớ em nhiều
- Trời ơi...giống nhạc quê hương quá...nghe sến quá...
- Cho anh hun 1 cái nhé
- Ê đừng giở trò nhé...coi chừng ăn guốc đấy!
- Ông xếp kêu anh...Anh phải làm việc tiếp...lúc khác nhé
- Đểu vừa... đồ phải gió...Bye!
- Bye...Hôn em :-)))
- Xí ...
. . .
- Hi Mây...Em đang chat với ai hở
- Ủa ..lại gặp. Nobody! ...chính xác: nobody đáng để chat
- Vậy bây giờ em gặp người xứng đáng rồi
- Oan gia thì đúng hơn
- Cẩn thận nhá...coi chừng hối hân...vì em sẽ yêu anh rất nhiều
- Dạ Tết Congo chuyện đó sẽ xãy ra
- Don't be so sure!
- Đã nói rồi có ma mới yêu cái bản mặt lì của anh
- Ủa ...bây giờ thật sự muốn biết mặt anh rồi hở ...coi chừng nhé...gặp thì sẽ thương đó...mà sẽ thương thật nhiều đó..à hỏi nè..bài thơ em post lên mạng là vì nhung nhớ anh có phải không em yêu của anh"
- Lịch sự tí nhé ...Trên đời này hết đàn ông tôi vẫn chưa nghỉ tới anh...đừng sạo
- Ai nói anh sạo chứ...anh yêu em ngay từ lần đầu gặp em trên mạng mà
- Giọng đểu ghê...sở khanh...gớm
- Anh phải làm việc...Bye em nhé...C U Later!
- Bye!
. . .
- Hi Mây :-)...Khỏe không ...có gì vui kể nghe đi
- Chào anh Nam...Không vui
- Oh...sao vậy "
- Đang có chuyện buồn
- Rắc rối lắm không "
- Chuyện buồn trong gia đình ...Không muốn nói...anh làm sao hiểu được chứ
- Thử nói đi...anh sẽ hiểu mà
- Má em vừa bị stroke bất tỉnh ...lần này là lần thứ ba...cả nhà ai cũng buồn và lo
- Vậy có muốn anh chun qua dây internet đến ôm em một chút không
- I wish you could do that
- Anh không biết làm gì hơn để giúp em...thôi ôm nhẹ 1 tí nhé!
- Ôm ở đâu
- Ôm vai
- Okay
- Mong em vượt qua khó khăn và lại vui cười nhé
- Thôi ...đủ rồi...Nè...
- Gì "
- Thank you!
- u r welcome!
- Bye
- Bye...G'9
- G' Nite!
. . .
- Cám ơn em tối hôm qua đã kể những chuyện thuở nhỏ nhiều kỷ niệm hay...tiếc là nữa chừng bị gián đọan...anh muốn nghe tiếp
- Chuyện của em dài lắm...chắc em phải kể bằng tiểu thuyết...chờ 20 năm đi sẽ viết xong
- Bài thơ mới của em rất dễ thương...hình như em nói đến anh...có lời trách nhẹ...nhưng anh thích
- Viết vu vơ... trúng ai nấy chịu
- Cám ơn đã nghỉ và nhớ đến anh nhé
- Bày đặt...biết có phải anh không mà cám ơn chứ
- Em chưa ngủ sao...khuya rồi
- Em ngủ không được nên vô máy làm thêm 1 ít việc trong sở
- Cố gắng dỗ giấc ngủ và đừng thức khuya quá nghen
- Hỏi nè...
- Hỏi đi
- Có muốn ca 1 bản cho em nghe không"
- Vậy anh ca xong em cũng sẽ ca cho anh nghe với nhé
- Nope!
- Ủa ...vậy không công bằng...sao em lại chỉ muốn nghe anh ca...anh ca ẹ thấy mồ
- But I want to hear your voice, please...
- Okay...anh phải đi tìm mic ...em có mang headset chứ"
- Có rồi
- Muốn nghe bài gì "
- Bản nhạc nào cũng được...bản nào mà anh thích nhất
- Tình Khúc Thứ Nhất nhé
- Great! Thanks!
. . .
- Hi em
- Chào anh
- Em đã đặt xong vé máy bay rồi chứ
- Xong rồi...thứ Bảy em sẽ gặp anh tại Washington DC nhé
- Anh sẽ đón em ở phi trường...sau đó mình đi Maryland chơi...rồi về Virginia nhé
- Sure...hẹn gặp anh
- Hẹn gặp Mây nhé
- Bye
- Bye!
*
(email)
Anh Nam mến,
Rất tiếc em không thể sang gặp anh cuối tuần này được. Mẹ em đã vĩnh viễn ra đi. Cả nhà đang lo đám ma. Riêng em, em bị ngất xỉu trưa nay, phải đưa đi nhà thương gấp. Tình trạng sức khỏe em bỗng nhiên xuống dốc kinh khủng khiến em thật lo ngại. Mấy tháng nay có nhiều dấu hiệu không tốt. Chuyện buồn trong gia đình lại càng khiến em không bình an. Em rất mong được mau chóng bình phục để làm 1 số việc còn dở dang. Em cám ơn anh đã quan tâm và lo lắng cho em. Em có nhiều bạn thân ở đây có thể giúp em nếu em cần đến họ. Anh cho em gửi lời thăm đến gia đình chị của anh nhé. Hi vọng một ngày gần đây sẽ gặp đuợc mọi người.
em,
Mây
. . .
(email)
Em Mây,
Rất buồn với niềm mất mát to lớn của em và gia đình. Anh xin thành tâm cầu nguyện hương linh bác gái được yên nghỉ cõi vĩnh hằng. Anh cũng rất tiếc em đã không sang thăm anh và gia đình bà chị của anh cuối tuần này. Mọi người mong đợi nhưng em đã không đến. Chị Hương thấy anh buồn nên đã ra bờ hồ ngồi cùng anh, và kể chuyện cho anh vui. Bờ hồ chiều hôm qua bỗng dưng có hơi nước đầy mặt hồ khiến lòng anh thấy buồn man mác. Anh ngồi mà ngỡ chừng như có tiếng chân ai bước đến chổ hẹn, đợi đến khuya vẫn không thấy người đến.


Em ạ, sức khỏe là điều quan trọng nhất của em lúc này, em hãy cố gắng tịnh dưởng và dỗ giấc ngủ cho đầy đủ nhé.
Anh không biết gì hơn là gửi em một lòng trìu mến và cầu nguyện cho em sớm bình phục. Một lần nữa cầu nguyện bình an đến với em.
Anh,
Nam
. . .
 Anh Nam,
Từ sáng tới giờ mới có thì giờ liên lạc anh đây. Em đang gặp rất nhiều chuyện phải giải quyết trong gia đình. Hôm nay ngoài trời đang mưa, em cũng đang sụt sùi vì cảm lạnh. Nước mũi cứ chảy ròng ròng. Em cám ơn anh đã gửi tặng bình hoa thật đẹp ngày Sinh Nhật của em. Em gọi điện thoại nhưng đường giây bị bận. Em sẽ email và gọi anh sau nhé.
M
. . .
Em Mây,
You are always welcome, em!
Being a friend is not just sharing a joke, a conversation, a cup of coffee or a funny story...
It means sharing an honest and true part of yourself...
Em hãy cố gắng giử gìn sức khỏe nhé.
Nam
. . .
Anh Nam,
Hôm nay đi khám bác sĩ xong, ra về em không biết phải nói thế nào với anh đây. Mọi chuyện bất ngờ quá. Có những lúc lòng mình lạnh lùng dửng dưng thì bao nhiêu may mắn nhộn nhịp cùng đến. Có những lúc mình tưởng cuộc đời rất đẹp thì không ngờ bao nhiêu điều bất hạnh đang chờ sẳn. Em theo lời chỉ dẩn của bác sỉ quên đi bao nhiêu âu lo về triệu chứng bệnh ung thư quái ác đã đến với cơ thể em. Em cứ bình thản đón nhận những tia ánh bình minh từng buổi sáng và bóng đêm huyền diệu nhẹ tỏa xuống mỗi hoàng hôn. Em không muốn anh buồn và lo cho em. Em cảm tạ sự tha thiết quan tâm của anh mà đã giúp em có điểm tựa tâm hồn trong hoàn cảnh khó khăn vì bệnh tình của em. Đã có ngày ở Việt Nam em thật là tuyệt vọng nhìn thấy cha mình bị đi tù và bị chết. Nước mắt em đầm đìa nhìn cuộc đời với nỗi chán chường. Rồi cơ duyên được sang Hoa Kỳ định cư tị nạn. Rồi tốt nghiệp Đại Học có công việc làm tốt đẹp, em cứ tưởng tâm hồn mình sẽ yên ổn với một tương lai thật đẹp. Có ngờ đâu những khó khăn mỗi lúc gia tăng tràn ngập như lớp mây đen đang vây vần bao phủ hồn em.
Giờ đây em chỉ biết đón nhận cuộc đời từng ngày. Mỗi buổi sáng thức dậy biết rằng mình còn đang sống.
Anh Nam ạ, bỗng dưng em muốn cảm tạ cuộc đời vì em sung sướng trong tình cảm bao dung của anh, người đã chia sẻ những vui buồn với em mỗi ngày. Những sự quan tâm tha thiết chân thành từ hồn anh làm cho em mãn nguyện là cuộc đời này có ý nghỉa để em trân quý từng khoảnh khắc trước mặt. Những ước mơ đầy cao vọng của những ngày tháng trước, giờ đây đối với em thật xa vời. Trước mắt em giờ chỉ còn niềm tin và tình yêu là trân quý nhất. Em đang đếm từng ngày mình còn bước đi trên mặt đất. Anh ạ, chúng ta đều là những khách ngao du rong chơi trên tinh cầu này trong một thời gian hạn định. Không ai bước ra khỏi cuộc đời này nguyên vẹn cả. Tuy là có bao nhiêu buồn vui mãn nguyện và thất vọng cùng quay quyện, em chỉ muốn nhìn lại quảng đường đã đi qua với niềm vui nhỏ bé là em đã có anh với bàn tay ấm cúng xoa dịu hồn em. Cám ơn nhiều anh đã đến với em, anh nhé.
Mây
. . .
Nhật Ký của Nam Ngày...tháng... năm 2008
Không ngờ tai nạn xe đã mang đi người anh yêu, chứ không phải căn bệnh ung thư quái ác kia. Những ước mơ bình dị nhất của anh cuối cùng rồi cũng không đến...Anh muốn cùng em đi bộ những bước thật nhẹ nhàng ở công viên dưới làn nắng vàng mềm mại. Anh muốn buổi tối về sau một ngày làm việc chúng ta cùng ra bờ hồ ngắm ánh mặt trời lặn ở phương tây nơi mà bóng hoàng hôn sẽ phủ nhẹ trên vai em lúc anh hôn em trên mái tóc. Anh muốn nghe lời em kể chuyện về những ngày tuổi thơ đầy hạnh phúc hay những bất hạnh của cuộc đời và những tiếng cười tràn đầy nghị lực đã giúp em vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống. Anh sẽ kể về ba mẹ anh và những bà chị, và tuổi thơ tràn đầy hạnh phúc của anh, và cả những buồn khổ từ dạo 1975, cùng với ước vọng khao khát trong anh cho những gì mình có thể thành tựu để lưu lại với cuộc đời. Những điều này sẽ không bao giờ đến nữa. Mây yêu, chúc em an giấc mãi mãi nơi thật bình yên em nhé.
Anh của em,
Nam.
*
Lời cuối của người viết:
Đây là một trong những câu chuyện đang xảy ra quanh chúng ta. Có cả những ngô nghê, những thâm trầm, những rủi ro và bóng dáng của hạnh phúc. Nếu không có mạng Internet chắc hẳn vũ trụ vẫn xoay vần theo lẻ tự nhiên của tạo hóa. Cuộc đời sẽ vẫn có những hỉ, nộ, ái, ố, sanh, lão, bệnh, tử...và dân tộc Việt vẫn phải trãi qua những bi thương, chiến tranh, áp bức, bất công, thất vọng, mãn nguyện, sung sướng, hảnh diện...dĩ nhiên có cả niềm hạnh phúc. Tuy nhiên nhờ Internet, con người đã đến gần với nhau hơn, để chia sẻ những vui buồn, cay đắng, luôn cả bản tính kiêu hùng bất khuất của dân tộc Việt để cùng nhìn lại cuộc đời với ít nhiều trân quý. Cám ơn thật nhiều những tác giả đã đóng góp trên mục Viết Về Nước Mỹ cho các con tim và dòng máu đỏ đến gần với nhau trong cùng nhịp đập.
Cát Biển

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,921,948
Phi trường quốc tế Los Angeles mà người ta vẫn gọi tắt là LAX vào một buổi sáng thứ bảy có đông hành khách ngồi chờ ở những hàng ghế trước các cổng lên máy bay được đánh số theo thứ tự. Mặc dù California là thành phố đa số người Mỹ gốc châu Á chọn định cư vì có khí hậu ấm áp tương tự khí hậu Dalat của Việt Nam, nhưng tại
Chuyến bay từ Paris tới Houston mất 9.25 phút. Giọng nói ngọt ngào của nữ tiếp viên hàng không báo hiệu phi cơ hạ cánh vào lúc 4 g ngày thứ bảy 20/5/2006. Thọ chận một nam tiếp viên, giọng cố ý nhỏ nhẹ: - Ông làm ơn lấy dùm tôi những bức tranh tôi đã gởi vào cabine đặc biệt. - Rất tiếc tôi không giúp bà được. Trước khi xuống bà hỏi những
Tác giả Ai Cơ Hoàng Thịnh là một nhà giáo tại tiểu bang Victoria, Úc. Bà là người đã vận động đưa được tiếng Việt vào chính khoá và chương trình thi Tú Tài Úc, từ 1983 tới nay; Đã được Úc vinh danh Citizen of the Year 1994 tại Thành phố Footscray Teacher of the Year 1997 tại tiểu bang Victoria.
Vài năm nữa tôi sắp bước vào thời kỳ thất thập cổ lai hi. Đời người đi qua mau như thế tưởng được yên, chẳng ngờ chuyện nhân tình thế thái cứ quanh quẩn và tôi lại tiếp tục bị quấy rầy. Năm 1975 người Việt miền Nam đã mất những kỷ niệm quá khứ để ra đi, chỉ đem theo với mình tinh thần văn hoá dân tộc, trong đó ngôn ngữ
Trước khi vào câu chuyện xin được nói sơ qua về Maya Lin, tác giả của Bức Tường đá đen ở thủ đô Hoa Thịnh Đốn, ghi danh các chiến sĩ Hoa Kỳ chết trong chiến tranh Việt Nam. Sinh năm 1959 tại thành phố Athens, tiểu bang Ohio, Maya Lin gây được sự chú ý của công chúng khi cô còn là một sinh viên 23 tuổi ở năm cuối Đại Học Yale
Thứ Sáu trước, tôi đang đi làm thì bà xã tôi gọi điện thoại, dặn tôi trước khi về thì ghé chợ ABC trên Bolsa mua cho bà ít bánh tráng để làm chả giò. Lúc đó khoảng bốn giờ chiều, nên tôi vội vã chạy vào chợ mua cho lẹ, để tránh cảnh kẹt xe freeway trên đường về nhà. Đang lúc chờ tính tiền ở quầy, thì có một ông tóc bạc phơ
Gắn liền với hình ảnh của làng mạc êm đềm tại miền bắc Việt Nam xa xôi, nơi tôi chưa một lần đến thăm, là bóng dáng của những cây đa to lớn sừng sửng đứng hiên ngang ở đâu đó. Ngày xưa, hình như sau mỗi phiên chợ xa về, các bà các cô thường hay dừng chân nghỉ ngơi đôi chút ở dưới những gốc đa như thế này. Những người nông dân
Bữa nay nữa là đúng 54 ngày tôi theo chồng về Mỹ. Mặc dù nước Mỹ đối với người Việt Nam chúng tôi không còn lạ lẫm gì cho lắm so với thời cuộc bây giờ, vậy mà tôi vẫn cứ ngỡ ngàng theo từng ngày tháng với cuộc sống mới mẻ nơi này. Tôi đang sống cùng chồng ở Jefferson, Oregan. Jefferson gần giống như Đà Lạt nhưng
1. Hướng Về Tương Lai Ngày từ mẫu đã trôi qua. Không khí ngày từ mẫu "Mother's day" vẫn còn phảng phất đâu đây. Nhân ngày này tôi hồi tưởng lại ngày từ mẫu hơn nửa thế kỷ đã qua. Mẹ tôi nay đã ra người thiên cổ. Nhớ tới bà tôi cảm động bùi ngùi thương tiếc. Bà ra đi trút được gánh nặng ngàn cân trên đôi vai bà với 7 cậu con
Pharmacy ngày thứ Bảy khách không đông lắm, nhưng cứ đều đều, đều đều, 10, 15 phút lại có người đem toa đến hoặc đến để trả tiền, lấy thuốc. Hôm nay mấy người cashier của Pharmacy xin nghỉ hết, thành ra ông manager của tiệm đưa một cô bé cashier ở phía trên xuống để phụ với Kim. Bảng tên trên áo cô bé có chữ Lillian
Nhạc sĩ Cung Tiến