Hôm nay,  

Phila Có Gì Lạ Không Anh?

28/09/200800:00:00(Xem: 187063)

Tác giả: Nguyễn Lê

Bài số 2417-16208494-vb8280908

Tác giả Nguyễn Lê đã góp nhiều bài viết đặc biệt. Định cư  tại Philadelphia, PA, ông bà là người đầu tiên mở nhà hàng ăn Việt Nam tại đây. Bài viết về nước Mỹ của ông đề cập tới nhiều đề tài khác nhau, từ kinh nghiệm làm ăn, đời sống xã hội, tới nền nếp gia đình. Riêng những bài viết về kinh nghiệm mở nhà hàng ăn tại Hoa Kỳ rất được bạn đọc quí trọng.

***

Chú em vợ tôi là người gặp toàn may mắn. Lúc còn nhỏ học tà tà, thi đâu đâu đấy. Lớn lên bị động viên, chú tà tà vào binh chủng không quân ngành cơ khí. Việt cộng tiến chiếm Saigon, chú vẫn tà tà ở lại Tân Sơn Nhất sửa chữa máy bay. Qua Mỹ đoàn tụ, chú cùng vợ, 2 con bước lên máy bay thẳng tới Philadelphia rồi Houston. Sau 13 năm định cư tại Houston, chú trở lại Phila thăm nơi đặt chân lần đầu tiên bước vào Mỹ Quốc. Chú hỏi tôi Phila có gì lạ không anh" Câu hỏi của chú làm tôi nhớ lại bài thơ của thi sĩ Nguyên Sa sáng tác cách đây 50 năm "Paris có gì lạ không em"" cách đây không lâu, nhà văn Chu Tất Tiến cũng đặt tên cho cuốn sách mới ra mắt tại quận Cam "Bolsa có gì lạ không em"

Tôi từ từ nói với chú Phila là thành phố của tình huynh đệ (The City of Bortherly Love) là thủ đô cũ của Hiệp Chủng Quốc Hoa kỳ, là thành phố du lịch của Mỹ Quốc. Hàng năm du khách cả trăm ngàn người già trẻ lớn bé từ khắp nước Mỹ và trên thế giới tới thăm thủ đô cũ, ôn lại lịch sử Hoa Kỳ, tới thăm chuông tự do nằm ngay phía trước tòa nhà cựu thủ đô, tới thăm các viện bảo tàng các di tích lịch sử và mới nhất là "Convention Center" tọa lạc ngay cạnh tòa Đô Chánh của thành phố trải dài 1 khu khố theo chiều ngang và 4 khu phố  theo chiều dọc. Convention Center tấp nập quanh năm với các shows trình bày về hoa, xe hơi, thời trang, máy móc, nhà cửa, tiểu công nghệ, hội đoàn các nghề nghiệp..v...v...

Tại trung tâm thành phố mới khánh thành giữa tháng 6, 2008 tòa building vĩ đại: Comcast Center. Một kiến trúc tân kỳ toàn bằng thép trắng và kiếng cao hơn tất cả các cao ốc trong thành phố. Phía trước tòa cao ốc, 1 giải đá bằng hoa cương phun nước thường trực bên cạnh 1 nhà hàng nổi. Bên trong tòa building mát rợi, rộng thênh thang, trước mặt là màn ảnh đại vĩ tuyến rộng 83feet, cao 25 feet phô trương những hình ảnh độc đáo lạ mắt của mặt trăng, trái đất, bãi biển, những hình ảnh trong nhà máy, những bánh xe đan nhau như máy dệt trong chiếc đồng hồ, những hình ảnh nhào lộn trên không trong Cirque du Soleil..v..v...

Phila có đại học Pennsyl-vania nổi tiếng. Khắp nước Mỹ, phụ huynh đến ao ước con em mình được thu nhận vào đại học này. Tốt nghiệp ra, các sinh viên đều nhận được những việc làm lương cao, bổng hậu, các chức vụ điều khiển trong các đại công ty.

Phila đã thu hút các nhà đầu tư địa ốc từ New York xuống khai thác và đã làm giá nhà tại trung tâm thành phố đang từ 200,000 đô vọt tới hàng triệu đô sau năm 2001.

Hồi tưởng lại năm 1975 mới đặt chân tới Phila, hỏi anh bạn du học đã tốt nghiệp tại Mỹ, làm việc tại Mỹ đã lâu. New York City, Washington D.C có gì lạ không anh" Anh bạn đáp đất Mỹ chỗ nào cũng giống nhau. Đi từ tiểu bang này đến tiểu bang khác chỗ nào cũng thấy Walmart, K. Mart, Target. Muốn no bụng đi đến đâu cũng gặp Mc Donald, Burger King. Cà phê, Donut. Mua thực phẩm về nấu đi bốn năm khu phố sẽ thấy siêu thị như Safeway, Super Fresh, Path Mark..v..v.. cần thuốc tây trị nhức đầu cảm cúm đã có Walgreen, C.V.S nhan nhản khắp nơi.

Duyên trời đưa đẩy, tôi may mắn định cư tại Phila, thành phố 4 mùa: Xuân, Hạ, Thu, Đông.

Tòa đô chính của thành phố là trung tâm điểm. Có 2 đại lộ rộng thênh thang trổ từ trung tâm tòa thị sảnh ra khắp bốn phương Đông, Tây, Nam, Bắc.

Thành phố là giao điểm để đi thăm New York City, Washington DC. Sòng bài Atlantic City, New Jersey, tiểu bang Delaware, Maryland, Virginia.

Từ Phila đi New York City bằng xe hơi với tốc độ 75miles/giờ, chỉ 1 giờ 45 phút là được thăm Nữ Thần Tự Do nằm sát ngay bờ biển, tòa nhà Liên Hiệp Quốc cổ kính, China Town vĩ đại với toàn dân đầu đen dạo phố, lác đác mới thấy tóc nâu, tóc vàng. Lên Midtown, khu Time Square quan sát sinh hoạt nhộn nhịp về đêm với đủ sắc dân từ khắp 5 châu dưới muôn ngàn ánh đền của đủ mọi loại quảng cáo.

Cũng từ Phila thăm thủ đô Mỹ Quốc bằng xe hơi cùng tốc độ, chỉ 2 giờ 30 phút là thấy tòa bạch ốc, điệp Capitol, đài tưởng niệm chiến sĩ kỷ niệm cuộc chiến Việt Nam. Đến Washington D.C vào đầu xuân thì được thưởng thức 1 rừng hoa anh đào nở rộ quanh hồ.

Từ Phila lên Mount Pocono vùng trược tuyết mùa đông thần tiên, vùng nghỉ mát mùa hè đông đảo với khí hậu trong sạch của vùng đồi núi.

Xăng tháng 7, 2008 đã hơn 4 đô, 1 gallon. Bà con muốn tiết kiệm leo lên xe bus đi New York City khứ hồi trả có 20 đô. Ngoài vấn đề tiết kiệm tiền xăng còn không phải trả lộ phí dọc đường, đầu óc căng thẳng gữ tốc độ 65miles/giờ.

Phila đi tiểu bang Delaware 1 giờ lái xe. Tới đây tah hồ mua sắm từ vật nhỏ tới lớn như xe hơi không phải trả thuế tiêu thụ.

Phila đi Maryland 2 giờ lái xe, thưởng thức phong cảnh bến tầu Baltimore, shopping giải trí dọc theo bờ sông, phong cảnh nhộn nhịp đẹp mắt, hữu tình.

Phila đi sòng bài Atlantic City, N.J. một giờ lái xe sát phạt trong 15 sòng bài, thiết trí dọc theo bãi biển, đánh bài, bơi lội, coi shows với các ca sĩ, tài tử màn bạc nổi danh.

Một thành phố có đầy đủ các nhà hàng của mọi quốc tịch: Pháp, Nhật, Đại Hàn, Trung Hoa, Việt Nam, Indonesia, Malaysia, Cambodge v.v... một khu phố dạo chơi về đêm, đường South ăn chơi tới 2, 3 giờ sáng kéo dài từ trung tâm thành phố tới tận bờ sông.

Nói về ăn uống giải trí thì tại phố Tàu Phila có tiệm mì vịt nổi tiếng không thua gì mì vịt Lacage Saigon năm xưa, tiệm bánh mì thịt nguội Cường ở South Phila theo ý kiến nhiều du khách từ Paris, Los Angeles, Houston đã qua mặt cả bánh mì Lee Sandwich tại quận Cam, Cali.

Về sinh hoạt báo chí, mấy ông chủ báo khác nhau về chính kiến, lôi nhau ra ba tòa quan lớn Mỹ kiện cáo, bên được, bên thua, phơi bày thành tích thắng kiện trên mặt báo tuần này qua tháng nọ.

Phila năm 1998 và 2008 bà con chứng kiến 2 vụ "xù hụi" và vay mượn tiền trả lời cắt cổ tới 20% tiền lời. Một số bà con có tiền mặt không để nhà băng ham lời cho vay. Các ông bà chủ hụi, vay tiền trả phân cao, cao chạy xa bay, cánh chim biền biệt. Các bài học đau thương đã xảy ra ở Việt Nam 30 năm trước, nay lại tái diễn trên vùng đất cờ hoa.

Phila hiện đang chờ dự luật cho phép mở sòng bài dọc theo bờ sông. Bà con mê tới sòng bài từ các tiểu bang lân cận mong mỏi dự luật thực hiện sẽ không còn phải lặn lội tới sòng bài Atlantic City, N.J để thỏa mãn cơn nghiền tứ đổ tường.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,483,488
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Đi làm về, nếu không đi chợ thì về thẳng nhà, nhìn xung quanh căn phòng của một người độc thân, cái gì cũng lặng lẽ. Từ cái bàn, chiếc ghế, cái Ti Vi trong góc, một chiếc gối, ngay cả chiếc gối để ôm gác phía dưới chân, cái mền kẻ những sọc vuông không hoa hòe xếp phẳng phiu ... cái gì cũng như tỏa ra một mùi vị lặng lẽ
Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình. Năm 1987, sau năm tháng sống
Qua bao năm dài thai nghén, bố tôi mới sẵn sàng cho tôi chào đời. "Thân Phận” là tên của tôi được bố chọn. Đó là nỗi đau trăn trở của Người muốn gởi gắm vào tôi. Sau buổi ra mắt sách, tôi được ký tặng cho một người bạn vong niên của bố. Chủ của tôi là một người Việt định cư ở Hoa Kỳ khá lâu, từ thuở còn là học sinh trung học
Nhạc sĩ Cung Tiến