Hôm nay,  

Người Thanh Niên Tự Lập

21/10/200800:00:00(Xem: 192715)

<"xml:namespace prefix = o ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:office" /> 

 

Tác giả: Nguyễn Lê

 

Bài số 2437-16208514-vb3211008

 

Tác giả Nguyễn Lê đã góp nhiều bài viết đặc biệt. Định cư  tại Philadelphia, PA, ông bà là người đầu tiên mở nhà hàng ăn Việt Nam tại đây. Bài viết về nước Mỹ của ông đề cập tới nhiều đề tài khác nhau, từ kinh nghiệm làm ăn, đời sống xã hội, tới nền nếp gia đình. Riêng những bài viết về kinh nghiệm mở nhà hàng ăn tại Hoa Kỳ rất được bạn đọc quí trọng.

 

***

 

Tuấn là một thanh niên tự lập.  Gương mặt quắc thước, cằm bạnh, mắt sáng, tóc để dài, nước da sạm nắng dày dạn phong sương.  Tuổi Tuấn chừng 30 trở lại, nhìn hình dáng bề ngoài trông rất ngầu.  Người bình thường không dám bắt chuyện làm quen, sợ bị đồng hóa với lớp người không lành mạnh.

 

Khi biết Tuấn, nói chuyện với Tuấn thì Tuấn không phải lớp người nhìn bề ngoài lầm tưởng như vậy.  Tuấn nói năng lễ phép, biết người trên kẻ dưới.

 

Không biết Tuấn qua Mỹ trong diện nào"  Chỉ thấy Tuấn đứng bán đồ điện tử, đồ chơi con nít và một số dụng cụ điển tử như ống loa, cassette, DVD, computer v.v...  Tuấn đứng bán hàng nói năng lưu loát, giá cả phải chăng, mặt hàng toàn đồ mới nên được sự tín nhiệm của khách hàng.  Tuấn luôn luôn bận cả tay lẫn mồm miệng.

 

Tuấn nhờ gian hàng đó nuôi được hai con, 1 trai, 1 gái và thúc đẩy khuyến khích vợ Tuấn đi học trở lại và đã tốt nghiệp ngành y tá điều dưỡng 4 năm

 

Vợ Tuấn tốt nghiệp ra trường, tiền bạc thoải mái nay đến lượt Tuấn cắp sách đến trường.  Nhờ chịu khó, siêng năng, miệt mài cộng thêm tính lanh lợi khi buôn bán, kinh nghiệm ngoài đời nên khi Tuấn bắt đầu đi học lại không thấy việc đèn sách là một gánh nặng, trái lại Tuấn rất thích thú và thấy sách vỡ, những bài giảng của giáo sư đại học là kinh nghiệm sống động, thực tế để áp dụng vào đời.  Sau 4 năm dùi mài kinh sử, Tuấn đã đạt được ước vọng ấp ủ từ lâu và cầm tấm bằng cử nhân thương mại 1 cách dễ dàng.

 

Nhìn lại những người cùng lớp tuổi, thấy họ không được cái may mắn như mình.  Tuấn đọc báo thấy 1 thanh niên homeless, ban đêm xếp hộp carton ngủ đường, ngủ chợ bến ngoài hàng hiên của khu phố chợ, ban ngày xin ăn.  Được nhà Chùa mở rộng cửa cho tá túc, cung cấp ngày 2 bữa ăn.  Ma quỷ đưa đường dẫn lối, người thanh niên đó nổi cơn điên, cầm con dao trong bếp đâm chém ông sư đến tuyệt mạng và cuối cùng thủ phạm bị kết án tù chung thân.

 

Một thanh niên khác đàn đúm ăm chơi, ngày quán café, đêm quán rượu.  Nhìn lại cuộc đời sau 30 năm trên vùng đất hứa, không có được mảnh bằng tốt nghiệp.  Nay đã ở tuổi ngoài 50, vẫn cơm đường, cháo chợ, a,b,c không có nhà, đi ở thuê.

 

Tuấn là một thanh niên khác người.  Say mê âm nhạc từ thuở nhỏ.  Tuấn tự học guitare và sáng tác nhạc.  Tuấn cho ra đời được 7, 8 CD nhạc không lời.  Những bản nhạc không lời khi nghe ta quên hết hiện tại, để tâm hồn thảnh thơi dẫn đưa ta tới một miền xa lạ, một khung cảnh đầy ánh sáng, lá vàng rơi lả tả của mùa Thu hoặc về một miền hoang lạnh, tuyết rơi phủ kín một vùng của một mùa đông đêm Chúa giáng sinh ra đời.

 

Tuấn mang những đĩa CD do mình sáng tác, mở ngay tại tiệm làm cho khách hàng say mê lắng tai nghe và mua CD của Tuấn mang về nhà tiếp tục thưởng thức khi màn đêm rủ xuống.

 

Tuấn thêm một đam mê nữa là mở phòng thu thanh để thỏa mãn một số yêu cầu của các bà hành nghề Nails, ban ngày nghe tân nhạc tại tiệm, ban tối tụ tập bạn bè rủ nhau ca hát karaoke.  Một số bà được bạn khen hay, khuyến khích tới phòng thu thanh, hy vọng để lại vài CD do chính mình ca, tặng bạn bè, thân hữu.  Tuấn nhờ vậy cũng quen biết được một số các cô, các bà, các ca sĩ mầm non.  Tuấn cũng mấy lần về Việt Nam học hỏi kinh nghiệm nghề nghiệp.  Mỗi lần về Việt Nam trở lại Mỹ, Tuấn lúc nào cũng là một ông chồng gương mẫu, yêu vợ, thương con.

 

Mộng kinh doanh buôn bán lúc nào cũng thôi thúc Tuấn bước vào sinh hoạt thương trường.  Mớ kiến thức ở nhà trường làm nền tảng để cho Tuấn tự tin, hy vọng đem ra thực hành.  Tìm hiểu thêm qua các bậc đàn anh đi trước, cộng thêm được những bằng chứng rõ ràng của mấy anh chị em bên vợ mở nhà hàng ăn thành công ở tiểu bang Florida và ở vùng lân cận.  Tuấn cũng tìm hiểu những nhà hàng ở ngay nơi mình cư ngụ, tìm hiểu địa điểm, phỏng vấn ngay mấy chủ nhà hàng hiện đang hành nghề v.v...

 

Rút kinh nghiệm thâu lượm được tại vùng đang cư trú, nhớ lại những bài học các ông thầy hướng dẫn ở đại học, Tuấn xếp đặt, trình bày chi tiết một business plan, một dự án chi tiết về kế hoạch kinh doanh để đệ trình cho các shopping malls, thuyết phục họ chấp thuận kế hoạch kinh doanh do mình hoạch định.

 

Ở Mỹ làm bất cứ việc gì họ cũng đòi hỏi kinh nghiệm.  Nhờ tự tin, kế hoạch sắp sẵn trong đầu để chuẩn bị trả lời những câu hỏi của người trong ban giám đốc cho mướn cơ sở kinh doanh.  Tuấn thuyết phục được họ.  Nhờ những trình bày kế hoạch rõ ràng, chi tiết có lý và hấp dẫn thuyết phục, họ đã để Tuấn thuê với giá rẻ, lại ứng thêm mấy chục ngàn đô la để Tuấn sửa chữa cửa tiệm rộng tới 7,000 square feet.  Tuấn lại được miễn trả tiền thuê trong vòng 5 tháng để Tuấn dư thì giờ thiết kế một nhà hàng khang trang, lịch sự, và xây cất theo kiểu Á Đông với background là tre, trúc và  cá Koi nhàn tản bơi lội trong hồ.

 

Tiền đâu ra để Tuấn thực hiện kế hoạch quy mô như vậy"  Vẫn kiến thức thu hoạch được ở nhà trường, Tuấn thuyết phục được nhà bank cho mượn $200,000 đô qua căn nhà thế chấp.  Dư dả tiền bạc, Tuấn đích thân bỏ công sức điều khiển thợ thuyền thiết kế bên ngoài, bên trong tiệm ăn tại một shopping sầm uất phía đông bắc ngoại ô thành phố Philadelphia.

 

Qua kinh nghiệm của những bậc đàn anh đi trước, Tuấn học được bài học là "Linh hồn của nhà hàng là phần đầu bếp."  Nhờ khéo tay, lanh lợi và uyển chuyển, Tuấn học được kỹ thuật nấu nướng, điều khiển nhân viên và cách xếp đặt các dụng cụ trong bêp sao cho thuận tiện, dễ dàng để khi hành nghề, các đầu bếp không mệt mỏi chạy qua chạy lại khi cần đồ để nấu nướng.  Một số người dự tính mở nhà hàng, ghé qua thăm Tuấn thấy cách xếp đặt, trình bày phía trong nhà bếp gọn gàng, ngăn nắp rất thoải mái cho các nhân viên làm việc trong bếp.

 

Trong dự tính, Tuấn thoáng nghĩ có thể dàn dựng xong, khai trương, điều hành rồi lại tiếp tục đi xa hơn trong việc kinh doanh mở nhà hàng.

 

Điểm qua những thành công sáng chói vượt mức của các nhà hàng Lee's Sanwiches bên Cali, các nhà hàng Kim Sơn liên tục bành trướng hết tiệm này đến tiệm khác tại thành phố Houston và phụ cận.  Tuấn thấy phấn khởi bắt đầu theo chân các bậc huynh trưởng mang lại hãnh diện cho cộng đồng người Việt rải rác đó đây trên đất Hoa Kỳ.

 

Qua báo chí, truyền thanh, truyền hình và mạng lưới Internet, Tuấn còn được biết nhiều người Việt ở lớp tuổi Tuấn đã thành công mỹ mãn âm thầm và vô danh nên Tuấn ấp ủ mộng theo chân các bạn đồng lứa tuổi.

 

Nguyễn Lê

Ý kiến bạn đọc
04/10/201822:28:03
Khách
Bai viet hay, nhung ket cuc la dau? Sao khong noi chi ca ve ket qua cua viec mo nha hang het vay??!!
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,471,104
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Đi làm về, nếu không đi chợ thì về thẳng nhà, nhìn xung quanh căn phòng của một người độc thân, cái gì cũng lặng lẽ. Từ cái bàn, chiếc ghế, cái Ti Vi trong góc, một chiếc gối, ngay cả chiếc gối để ôm gác phía dưới chân, cái mền kẻ những sọc vuông không hoa hòe xếp phẳng phiu ... cái gì cũng như tỏa ra một mùi vị lặng lẽ
Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình. Năm 1987, sau năm tháng sống
Qua bao năm dài thai nghén, bố tôi mới sẵn sàng cho tôi chào đời. "Thân Phận” là tên của tôi được bố chọn. Đó là nỗi đau trăn trở của Người muốn gởi gắm vào tôi. Sau buổi ra mắt sách, tôi được ký tặng cho một người bạn vong niên của bố. Chủ của tôi là một người Việt định cư ở Hoa Kỳ khá lâu, từ thuở còn là học sinh trung học
Nhạc sĩ Cung Tiến