Hôm nay,  

Retired / Về Hưu

22/10/200800:00:00(Xem: 138791)

Tác giả: Phan thị Minh Điệp

Bài số 2438-16208515-vb4221008

Tác giả hiện là cư dân Anchorage, tiểu bang Alaska. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên  của bà là tâm sự của người vừa hưu trí. Gật mình thức giấc, nhìn đồng đã hơn 7 giờ sáng, tôi vội vã tốc mền ngồi dậy. Đến sở làm trể là bịnh của tôi. Ông chồng nằm cạnh bên tôi thảng nhiên đang xem báo, tôi nhìn anh với đôi mắt trách móc, và nói:

"Sao anh không gọi em dậy""

Anh chậm chạp bỏ tời báo đang xem xuống gường, rồi nhìn tôi nói:

"Em đâu có đi làm, dậy làm chi cho sớm, mình retired mà."

Oh! Tôi chợt nhớ ra - mình đã retired rồi. Lại thêm môt ngày trống vắng - khi cuộc đời đã chuyển mình qua một lối sống khác.

Danh từ "Retired" vẫn chưa quen với tôi, mặc dù dạo nầy tôi nói đến rất thường, mỗi khi gặp bạn bè, bạn lối xóm hoặc có ai hỏi đến .

Tôi cũng chưa quen được với lối sống mới nầy, không biết có phải tôi vẫn nhớ đến việc làm, nhớ ở sở, nhớ đến cái computer ở sở, và góc phòng nhỏ của tôi, nhớ đến cái ghế, bây giờ đã có người khác đang ngồi lên rồi, nơi mà tôi đã miệt mài hơn 23 năm qua.

Khi còn đi làm, có những hôm có cảm giác làm biếng, tôi đã ao ước phải chi hôm nay được ở nhà ngủ trễ thêm một chút, và tôi cũng hay nói:

 "Phải chi mỗi tuần có holiday, để được nghỉ thêm".

 Bây giờ thì tôi không cần ao ước những điều đó nữa, tôi có nhiều thì giờ quá.

Ông chồng tôi thì khác, anh biết thụ hưởng cuộc sống retired hơn tôi, anh dùng những thì giờ trống trải để làm những việc những việc mà khi còn đi làm, anh đã ao ước, và đã xắp đặt để khi retired anh sẽ làm được.

Mỗi sáng, tôi không còn vội vã pha café, nấu ăn sáng và làm thức ăn trưa để hai vợ chồng mang theo đi làm, những hộp đựng thức ăn cho lunch cũng đã được dẹp vào một góc ngăn tủ, vì sẽ không xài thường nữa.

Cái cập da màu đen mà anh đã mua cho tôi để xách đi làm cách đây hơn 23 năm, nó cũng đã được để vào trong một góc tủ, mà cách đây mấy hôm anh có nói đùa với tôi: "Em nên để cái cập nầy vào Viện Bảo Tàng"; tôi đã dùng cái cái cặp nầy hơn 23 năm, nó theo tôi như hình với bóng.

 Nhanh thật - môt đời đi làm. Sống ở nước Mỹ - cuộc sống chạy theo kim đồng hồ.Ở nhà, công viêc làm hôm nay của tôi cũng giống như ngày hôm qua. Sau buổi ăn sáng là tôi thu dọn lại những thùng sách cũ, những thùng sách mà tôi đã dẹp từ phòng nầy, dọn qua phòng kia, những quyển sách, những memo dùng làm tài liệu cho công việc ở sở, giờ đã retired rồi, sách vở cũng retired luôn.

Ánh nắng buổi sáng mùa Thu xuyên vào cửa sổ nhà, bây giờ thì tôi có ở nhà thường để nhìn nắng. Tôi phải cố gắng thụ hưởng những ánh nắng nầy, những thời gian nầy, mặc dù trống trải, đôi khi tôi cho là chán, nhưng nhìn lại, sống ở đất Mỹ nầy nều biết thụ hưỡng những giây phút như vậy thì có thể cho là hạnh phúc.

Tôi cảm giác có cái gì đó làm cho tôi thoải mái, vì biết không phải hấp tấp vội vàng, không phải nhìn đồng hồ liên tục vì sợ "bị trể làm".

Tiếng ông chồng gọi từ phòng ăn :

"Em ơi! Chuẩn bị ra ăn sáng, anh nấu gần xong rồi."

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,370,667
Tác giả tên thật Tô vĩnh Phúc, từng viết một số văn thơ dưới nhiều bút hiệu khác nhau, nhưng bút hiệu sau cùng là Giang Thiên Tường. Thơ văn đã đăng ở tuần báo Phụ Nữ Cali và Làng magazine ở bắc Cali và các trang web. Tác phẩm mới nhất được xuất bản là thi tập "Bên Bến Sông Buồn"(2011). Trong những năm 1990, xuất bản và phát hình tuần báo Phù Sa ở Bắc Cali. Hiện là cư dân ở Sacramento, California. Mùa Mothers Day 2011, ông có bài “Chuông Gọi Mẹ Thương.” Sau đây là bài mới cho Mothers Day năm nay của ông. 
Tác giả sinh năm 1957, cư dân Santa Ana, nghề nghiệp: làm nail. Loạt bài viết về nước Mỹ gần đây của tác giả với tên thật Nguyễn Thị Hữu Duyên gồm: Bỏ Gì Thì Bỏ; Ước Vọng Của Tin, thể hiện tình thương yêu và ý chí của một gia đình Việt Nam trên đất Mỹ. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả tên thật là Yến Phi, 63 tuổi, hiện là cư dân WA. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà cũng là bài viết đầu tay nhân mùa Mothers Day, sau nhiều “vật lộn” khó khăn với chữ Việt trên computer, được tác giả trân trọng gọi là “Tác Phẩm Đầu Tay Dâng Mẹ.” Tựa đề được đặt lại theo nội dung bài viết. Mong tác giả tiếp tục.
Từ giữa năm 2010, tác giả tự sơ lược tiểu sử khi tham dự Viết Về Nước Mỹ: Trước 75, còn đi học, chỉ viết cho các báo thiếu nhi, học trò. Qua Mỹ từ 1990. Hiện ngụ tại Myrtle Beach, SC. Bài mới của Hải Âu cho giải thưởng năm thứ mười hai là một chuyện tình chia lìa vào Tháng Tư 1975.
Kông Li là bút hiệu vui vẻ của Phạm Công Lý, tác giả đã có nhiều bài viết về nước Mỹ giá trị, vừa nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 20011. Là một cựu sĩ quan VNCH, cựu tù, ông cùng gia đình đến Mỹ từ tháng 11/1994 theo diện HO, định cư tại Boston.
Tác giả đã góp cho Viết Về Nước Mỹ năm thứ 12 nhiều bài viết đặc biệt. Ông tên thật là Nguyễn Cao Thái, sinh năm 1959 tại Huế, vào Saigon 1968, vượt biên đến Mỹ 1979, hiện định cư tại San Jose, CA. Bài viết mới của tác giả cho mùa Mothers Day là một tự sự cảm động về Mẹ.
Tác giả tên thật là Nguyễn Tân, tuổi 60', cựu sĩ quan hải quân, cư dân Glendale, CA. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, từng nhận các giải bán kêt 2001 và giải Việt Bút 2008, hiện là thành viên "Ban Tuyển Chọn Chung Kết" Giải Thưởng Việt Báo. Bài mới “góp vui” của ông là một truyện hiếm có mở đầu cho mùa Mothers Day đang tới.
Tác giả là một nhà giáo, từng là Chủ tịch Hội Ái Hữu Ninh Thuận, hiện đã về hưu và là cư dân Riverside, Nam Cali. Ông đã góp nhiều bài viết đặc biệt cho giải thưởng Việt Báo từ năm đầu tiên, và nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2009. Tháng 2, ngày 3, 2012, Phạm Hoàng Chương có bài “Người Lấy Ba Vợ”, kể về người bạn thân từ thời học trò đi H.O. qua Mỹ, về Việt Nam sông với bà vợ mới đang gặp cảnh khó khăn, lương hưu bị ăn chặn. Bài từ tháng Ba, hiện đã có tới 19,151 lượt người đọc. Biết tác giả sau đó đã giúp bạn trở lại Mỹ để giải quyết vụ lương hưu, nhiều thân hữu hỏi kết quả ra sao. Sau đây là đầy đủ câu chuyện: ông bạn chỉ có ba mà là bốn bà vợ. 
Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của tác giả dành cho giải thưởng năm thứ 12 là “Chuông Gọi Mẹ Thương” đã phổ giến vào dịp Mother's Day 2011, Chủ Nhật 8-5-2011. Mới đây, ông có thêm 2 bài viết mới, trước hết là một chuyện kể về con tầu vượt biển đúng vào một đêm 30 Tháng Tư. Bài còn lại sẽ phổ biến sau.
Thời hạn dành cho bài Viết Về Nước Mỹ hàng năm kết thúc ngày 30 tháng Tư, nhưng như mọi năm, số lượng bài đã góp trước ngày này vẫn chưa thể phổ biến hết. Do đó, từ hôm nay, Việt Báo tiếp tục phổ biến thêm những bài dành cho năm 2012.
Nhạc sĩ Cung Tiến