Hôm nay,  

Tổng Thống Mỹ Da Màu

08/11/200800:00:00(Xem: 818479)

Tổng Thống Mỹ Da Màu

Tác giả: PHAN
Bài số 2451-16208528-vb7081108

Tác giả là một nhà báo, phụ trách mục "Chuyện Vỉa Hè" trong Ca Dao Magazine ở Dallas, đã góp nhiều bài đặc biệt và nhận Giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2007. Bài mới nhất của ông được viết vào khuya ngày bầu cử 4-11, khi khi một người da màu đắc cử Tổng Thống Mỹ.

***
 Tháng mười một năm nay bắt đầu rộn rã với cuộc bầu cử Tổng thống Mỹ thứ 44. Giờ này, (khuya ngày 04 tháng 11 năm 2009) lịch sử Hợp chủng Quốc Hoa Kỳ đã sang trang - người Mỹ da màu đầu tiên lên làm chủ Nhà trắng. Trăm nghe không bằng mắt thấy nền Dân chủ xứ người mà buồn cho quê mẹ xa xôi. Cho dù sự thắng lợi của ông Obama cần xướng danh ông Bush trong tháng Tạ Ơn này! Không có sự "thất bại hoành tráng" của ông Bush xuyên suốt 8 năm qua thì ông Obama không có yếu tố "thiên thời" trong sự thành công áp đảo (landslide victory). Obama không có yếu tố "địa lợi" vì màu da nhưng được "nhân hoà" do ông Bush tặng, (ông Bush làm mếch lòng dân quá xá thì tự nhiên người dân có thiện cảm với người chống lại ông Bush). Yếu tố "nhân hoà" sonh hành với "thiên thời" nên Obama làm nên lịch sử cho người da màu trên đất Mỹ sau 300 năm lập quốc.
 Ông McCain có đầy đủ yếu tố cần thiết để trở thành chủ nhân mới của Nhà trắng nhưng chính sự cùng đảng Cộng hoà với ông Bush đã làm ông McCain mất đi nhiều điểm trong sự chọn lựa vị tổng thống thứ 44 của người dân Hoa kỳ. Mất "thiên thời" còn "địa lợi" là người da trắng nhưng sự chọn lựa bà Palin đứng chung liên danh đã gây khó dễ cho yếu tố "nhân hoà", (đã dặn là chỉ số IQ thường tỷ lệ nghịch với nhan sắc mà không nghe) nên bị người đẹp nhận chìm luôn hy vọng thắng cử mong manh của ông McCain trước di sản tồi tệ của đảng Cộng hoà do mít-tờ Bush cầm quyền 8 năm qua.
 Nhìn lại cuộc bầu cử lần này để thấy rõ tính thực dụng của người Mỹ. Đứng trước khó khăn về kinh tế, tình hình thất nghiệp gia tăng, qũy tiền già cạn kiệt, hàng triệu người không mua nổi bảo hiểm y tế, ngành ngân hàng suy xụp& những giá trị Mỹ lung lay trên trường quốc tế thì người Mỹ quay lưng với truyền thống lâu đời từ hồi lập quốc. "Không có gì cao cả hơn quyền lợi Mỹ" là chân dung người Mỹ. Làm sáng mắt ngu tôi một phần vì sao Mỹ bỏ Việt Nam xưa kia! Nhưng hy vọng được gì với gương mặt mới hứa hẹn tràn lan tới khó tin. (Có ông Tổng thống nọ lên thiên đàng, được ở biệt thự riêng chứ không phải ở chung căn phòng tập thể hai người một giường như những người đàn ông không đi ngang về tắt dưới trần thế. Tổng thống thắc mắc về sự ưu đãi trên thiên đàng thì được Thượng đế giải thích: "Chẳng phải con là Tổng thống dưới thế gian lên đây thì được ưu đãi. Nhưng con là vị Tổng thống đầu tiên lên thiên đàng trong khi ta chưa nghĩ tới việc xây ngục trên đây! Con cứ ở tạm nhà khách dăm hôm.")
 Ở một góc nhìn nào đó thì những đời Tổng thống Cộng hoà nhiệm kỳ đầu sẽ ăn ngon bữa tiệc do Tổng thống dân chủ dọn sẵn, nhiệm kỳ thứ hai ăn nhậu thêm một bữa tiệc nợ cho tổng thống Dân chủ kế tiếp cày trối chết mà trả. Chắc chưa ai quên Bill Clinton-sẵn sàng tuốt dây nịt trong phòng bầu dục để dạy dỗ em thơ khoái học đòi-Monica Lywinsky. Nhưng ông ta đã trả được nợ cho Bush cha, khéo dành dụm mớ thặng dư ngân sách quốc gia trước khi về vườn cho Bush con phung phí bốn năm đầu, bốn năn sau xài nợ để Obama è cổ trả thay. Nhưng cái ông dẻo miệng Obama này, hứa tràn giang đại hải tới đáng ngờ có đủ tài trả nợ như Bill không đây" Có lấy được giấy chứng nhận "Tổ trưởng tổ trả nợ" của Nhà trắng trước khi về đuổi gà trong tình hình thế giới đương đại mà Trung Quốc đang làm khó Mỹ về kinh tế, Nga trỗi dậy khó lường với ánh mắt Putin, Ấn Độ, Trung Quốc thi nhau bay lên cung trăng tán chị Hằng. Rồi Nam Hàn cũng lăm le đi tìm của lạ.


 Thiệt là cóc ngồi đáy giếng mà cũng bàn chuyện chính trị cho hao giấy mực. Ấm ức ráng chịu cho qua tai kiếp lưu đày là phải lẽ. Bây giờ tưởng tượng ra đêm Thanksgiving năm nay, ông Obama cắt con gà tây (turkey) trên bàn ăn hoàng tráng nhất trong đời, bao kẻ thế thời có mặt xung quanh sẽ cười cười nói nói lấy lòng tân chủ nhân ông. Nhưng ông chủ mới của bầy tôi tớ mới thì lắng lòng Tạ Ơn ông Bush. "Đa tạ ngài sọ dầy óc nhỏ đã dọn đường cho tôi tới đỉnh vinh quang." Chỉ tội con gà tây trân mình dưới nhát dao mà người cắt không hứng thú với sự ăn. Niềm vui chiến thắng còn đầy bụng tới 20 tháng 01 năm tới (2009). Khi nhận lãnh cuốn sổ nợ dầy cui của triều đại W Bush mới hát "đời tui cô đơn&" trong Nhà trắng. Tính ngu tôi lo xa, không biết vốn tiếng Anh nghèo nàn của mình có phải học thêm chữ "Black House" không đây"
 Quyền lực là gì mà thế gian truyền kiếp đua tranh. Nói theo Lâm sư phụ là: "Khi đói, bộ óc người ta tuột xuống cái bao tử để chỉ nghĩ đến cái ăn-Lâm Chương". Đó là những tháng ngày trong trại tù cải tạo. Khi ra tù, đi phụ việc lò bún là thấy hơi gạo nên bao tử no no...  thì đi cua gái. Tán em bán nước cà phê, phụ dọn bàn khiêng ghế tới khuya lơ. Hồi chờ em tắm dưới trăng, nghe tiếng xối nước trong nhà tắm ngoài trời, tưởng tượng...  mà nghe rần rần trong ống quyển! Nhưng cuối cùng xổ toẹt trước bình minh, ê chề ra về như tên thất trận dù chưa khai hoả, liêu xiêu trên con đường trăng độc cô cầu bại với bóng mình. Đọc Lâm Chương mà nhớ hoài, mà nghiệm ra. Khi no, người ta nghĩ tới sex, tiền. Cũng chưa đủ vì thiếu quyền lực là không xong. Căn bệnh muôn đời không thuốc chữa của loài người. Đặc biệt là Mỹ, những người từ châu Âu đi tìm vùng đất mới để lập nghiệp, tuyên bố độc lập khỏi mẫu quốc để xây dựng nên Hoa Kỳ hôm nay. Những người lấy máu phiêu lưu làm căn bản cho hành trình kiếp người nên mới có Lễ Tạ Ơn để nhắc nhớ về...  trên con đường phiêu lãng gian nan của những người tiên phong trên vùng đất mới với biết bao nguy nan của vạn sự khời đầu nan.
 Nay, sống trong tiện nghi đủ đầy của nước Mỹ dư thừa vật chất. Dù chỉ là một người di dân sau muộn nhưng nếu không có những người tiên phong đã chết để mở ra con đường sống cho chúng ta sau này thì liệu người di dân đặt chân lên mảnh đất khắc nghiệt về thời tiết, địa lý hoang vu...  chúng ta có sống nổi không" Dù không nói ra thành lời nhưng tận đáy lòng mỗi người trước khi bước vào giấc ngủ có sự hiện diện của quá khứ trong tâm tưởng là lòng biết ơn sự sanh thành dưỡng dục của cha mẹ, tình thương anh em, tình thân bạn bè, tình người phối ngẫu đã chia ngọt sẻ bùi với ta trên hành trình làm người không dễ như cây cỏ.
 Từ khi bước chân đi ra ngoài lãnh thổ quê nhà vì nhiều lý do của nhiều dân tộc trên thế giới để hội tụ trên miền đất hứa này. Đã bao giờ ta nói lên câu: "Xin được tạ ơn nước Mỹ tự do đã trở thành chỗ dung thân bình an, thoải mái cho ta và gia đình." Được thấy mình sống một ngày tự do đã đủ tạ ơn hàng ngàn người vô danh đã khai mở, đã nằm xuống vì hai chữ tự do trên miền đất hứa. Xin được tạ ơn rất nhiều người bình thường trong đời sống đã góp bàn tay làm cho cuộc đời ngày càng đẹp hơn. Dù không có dịp nói ra mỗi ngày nhưng từ tận đáy lòng, vẫn xin được tạ ơn các ân nhân mỗi ngày, và xin nguyện với lòng luôn sống xứng đáng với sự hy sinh của tất cả những người đã nằm xuống cho chúng ta có được ngày hôm nay.
 Phan

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,381,355
Con may mắn được mẹ sinh con tại Mỹ, tỉnh Alexandria bang Virginia . Mẹ dạy con nói tiếng Việt từ thuở còn thơ. Mẹ nấu cơm Việt cho con ăn. Mẹ kể lại chuyện xưa, ông bà ngoại dạy dỗ mẹ chu đáo nên ngày nay nhờ kinh nghiệm đó mẹ rèn luyện chúng con nên người tốt. Mặc dầu sanh đẻ tại Mỹ nhưng con lúc nào cũng nghĩ tới
Chiều nay trên đường từ sở về nhà, con đã chứng kiến một tai nạn giao thông khá nghiêm trọng. Ba xe cứu thương đến vây quanh làm lưu thông bị tắc nghẽn. Khi đi ngang qua hiện trường, con đã nhìn thấy các nhân viên cứu thương đang cố gắng cưa những mảnh sắt móp méo để lấy người bị thương đang kẹt trong xe
Tác giả là một nhân viên ngân hàng, cư trú và làm việc tại Seattle , tiểu bang Washington . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà, “Con Đi Trường Học...” là thư của một bà mẹ độc thân viết cho con gái đi thực tập tại một nước châu Phi, đã được phổ biến ngày 13-1-2006 với bút hiệu Hồng Ngọc-Vương. Bài viết thứ hai
Mẹ ơi! Biết bao giờ con mới được gọi lại tiếng "Mẹ" ngọt-ngào đầy yêu-thương này! Ngày Mẹ còn sống, gọi tiếng Mẹ đã thấy ấm lòng, thấy chứa-chan tình-cảm. Bây giờ Mẹ không còn nữa, tiếng Mẹ làm con xót-xa tận cõi-lòng, chẳng bao giờ con còn có dịp ngồi bên Mẹ, nắm lấy tay Mẹ rồi nói
Những ngày đầu bà Bẩy vui vẻ đi đây đi đó. Thấy gì cũng lạ, cũng đẹp, nhưng cái cảm giác lớn nhứt bà có là thấy mình   an toàn.   Không bị hạch xách, không bị hỏi han, điều tra, điều này điều nọ, bị sợ sệt khi phải đến cơ quan công quyền mà bà đã gặp phải ngày xưa.... Trong bữa ăn tại nhà con gái, có đông đủ
Bởi vì Việt Kiều chẳng mấy ai quan tâm đến những điều ấy, có người không chịu ở nhà mà ra ở khách sạn   cho thoải mái và chẳng muốn làm phiền đến ai. Họ muốn thăm ai thì tự nhiên đến nhà, ăn uống thì đơn giản không cầu kỳ, chẳng cần cao lương mỹ vị gì hết, có rất nhiều người xà vào quán hàng trong nhà lồng
Tôi mơ mơ màng màng nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh giường ngủ, và vội vàng ngồi bật lên vì đã gần 12 giờ trưa. Đầu óc tôi vẫn còn choáng váng và khó chịu lắm, nhưng nghĩ tới mảnh giấy mẹ để trên gối, tôi chạy vội ra nhà bếp không kịp đánh răng rửa mặt. Tối hôm qua, phải nói là sáng nay mới đúng
Con không dám đi cửa trước, con vòng ra cửa sau. Mùa Xuân đã trở lại, những củ   tulip con trồng trên luống mùa thu năm nào trước khi bỏ đi đã mọc lên và ra hoa, những bông hoa tulip mà cha yêu. Mọi thứ trông buồn bã và tàn tạ, chỉ có những bông hoa tulip rực rỡ. Mầu đỏ và vàng, xen lẫn với những mầu hồng nhạt
Vì nhà tôi khá xa trường, tôi luôn cố gắng căn giờ để dù có kẹt xe cũng tới trường sớm ít nhất nửa giờ. Tôi muốn tránh cho mình tình trạng phải phóng xe vội vã trong nỗi hồi hộp lo âu sợ trễ; hoặc hớt hải tới trường vừa sát giờ dạy; hoặc tệ hơn, tới sau khi chuông vào lớp đã reo! Kinh nghiệm cho tôi biết, chính trong ít phút
Vận nước nổi trôi, tôi đến Hoa kỳ vào tháng chín năm 1975.   Ngồi trên xe từ phi trường về nhà trọ, tôi thấy ngay cái không khí ở đây khác với không khí tại những nơi tôi đã đi qua.   Nó có phần tươi mát hơn, khoáng đạt hơn.   Không phải là một người trong ngành y khoa, tôi không biết cái gì đã kích thích ngũ quan
Nhạc sĩ Cung Tiến