Hôm nay,  

Một Phép Màu

14/11/200800:00:00(Xem: 143700)

Một Phép Màu

Tác giả: Cánh Chuồn Chuồn
Bài số 2456-16208533-v6141108

Cánh Chuồn Chuồn là Hồ Việt Tấn, 41 tuổi, đang làm thợ tiện và sống với cha mẹ già bệnh ở Los Angeles, California. Bài viết được tác giả ghi: "Viết tặng cho ba đứa em nuôi Công Cường, Bảo Cường và Bích Huyền - những thuyền nhân vị thành niên vô gia đình đã từng sống ở trại Tị Nạn Palawan, Phi Luật Tân.
***
Vượt biên năm 1981, tôi sống trong hai trại tị nạn ở Nam Dương - trại Kuku và trại Pulau Galang trong thời gian tám tháng trước khi được đi định cư ở Hoa Kỳ.
Khi sống trong trại Pulau Galang thì tôi được sống và chứng kiến một phép màu - tình thương vô bờ bến của bà mẹ nuôi người Hoa Kỳ của tôi. Bà mẹ nuôi tôi tên là Rebecca Shaw ở thành phố Janesville, tiểu bang Wisconsin, Hoa Kỳ.
Trước đó một năm, qua Hội Lutheran Social Services cha mẹ nuôi tôi nhận anh tôi, cũng là thuyền nhân vị thành niên, sống trong trại tị nạn Songkla, Thái Lan, làm con nuôi; và qua anh tôi, cha mẹ nuôi biết tôi vượt biên thành công và đã đến trại tị nạn Pulau Galang.
Cái phép màu mà tôi được sống và chứng kiến được thể hiện qua những lá thư (nói đúng hơn là những lá aerogram) mà bà mẹ nuôi tôi đã viết gởi cho tôi mỗi ngày. Rãnh, bận, vui, buồn, mệt, khỏe, lễ lộc, Tết Nhứt, mỗi ngày mẹ nuôi tôi đều viết một lá thư gởi cho tôi. Mỗi ngày một lá thư!!!
Từ ngày đầu nhận được thư của mẹ nuôi tôi, hơn sáu tháng ở trong trại tị nạn Pulau Galang, tôi đều đều mỗi ngày chờ loa gọi tên đi nhận thơ. Vào những ngày Chủ Nhật hay lễ lộc, bưu điện không làm việc thì những ngày sau tôi được nhận bù một lúc hai, ba lá thư. Những người vượt biên cùng tàu, bạn bè quen biết trong trại đều có phần ghen tị với cái hạnh phúc của tôi.
Tôi còn nhớ như in, lá thơ đầu thì bà viết ngắn, chữ lớn và xin tôi cho phép bà được gọi là mẹ. Những lá thư sau thì bà viết chữ nhỏ lại và lấp đầy những chỗ giấy trống. Tiếng Anh của tôi lúc đó còn giới hạn nên tôi thường nhờ những người quen trong trại giỏi tiếng Anh đọc thơ và giảng nghĩa những từ ngữ khó.


Bà mẹ nuôi tôi thường viết kể chuyện đời sống và sinh hoạt hằng ngày của anh tôi, gia đình nuôi của tôi gồm có cha mẹ và hai đứa em trai, và năm đứa trẻ vị thành niên Việt Nam đang sống trong cùng thành phố thường đến nhà chơi với anh tôi vào những ngày cuối tuần. Mẹ nuôi tôi kể cho tôi biết về thời tiết ở tiểu bang Wisconsin - cảnh mưa gió, cảnh lá đổi màu và rụng vào mùa thu, cảnh tuyết trắng rơi vào mùa đông. Bà cũng kể cho tôi biết thủ tục giấy tờ bảo lãnh của tôi tiến hành đến giai đoạn nào.
Lúc đó tôi chỉ là một đứa trẻ vị thành niên vượt biên, tị nạn Cộng Sản, bơ vơ, không thân nhân đang sống trong trại tị nạn; tôi chưa từng gặp bà - một người Mỹ không quen biết sống cách xa hơn nữa vòng trái đất. Qua những lá thơ hằng ngày, mẹ nuôi tôi đã cho tôi thấy được cái tình thương vô bờ bến, không điều kiện giữa người và người.
Những lá thư và tình thương đó đã chuyển tôi, từ một đứa trẻ méo mó, khô khan về tình cảm & tâm linh, với kinh nghiệm sống dưới chế độ Việt Cộng, thiếu ăn, thiếu mặc, lang thang trên vỉa hè thành phố Saigon và cuộc vượt biên trên biển động sáu ngày, thành một đứa trẻ có lối nhìn và quan niệm sống tươi đẹp, lạc quan và tích cực hơn. Một phép màu trên trần gian!
Và cái phép màu đó được kéo dài cho đến bây giờ - hai mươi bảy năm sau; qua ba năm tôi sống trong gia đình cha mẹ nuôi tôi để đi học trung học, qua những gói quà gởi qua bưu điện khi tôi đi học Đại học, qua những tấm thiệp vào những ngày sinh nhật, lễ lộc khi tôi đi làm xa, qua những lần viếng thăm gia đình tôi, qua những cú điện thoại thăm hỏi thường xuyên và gần đây thì qua những Emails và Ecards.
Đêm đêm tôi cầu nguyện và xin Ơn Trên, Trời Phật, Thượng Đế hãy cho loài người, tất cả chúng sanh trên trái đất này được sống hạnh phúc trong những phép màu và những tình thương vô bờ bến; như tôi đã may mắn được sống và chứng kiến trong hai mươi bảy năm qua - bắt đầu từ những lá aerograms, mẹ nuôi tôi bà Rebecca Shaw gởi đi từ Janesville, Wisconsin.
Nhân mùa Lễ Tạ Ơn (Thanksgiving), tôi xin chân thành cảm ơn đất nước Hoa Kỳ (quê hương thứ hai của tôi), nhân dân Hoa Kỳ, và gia đình cha mẹ nuôi của tôi đã cưu mang, bảo trợ, đem lại tự do, hạnh phúc cho dân Việt Tị Nạn, gia đình tôi và bản thân tôi.
Cánh Chuồn Chuồn

Ý kiến bạn đọc
18/02/201517:17:23
Khách
nhân lanh gap qua tot
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,087,549
Tôi chầm chậm đậu xe vào cái chỗ quen thuộc của tôi mỗi sáng chủ nhật, đó là một mảng lề thoai thoải giữa chừng con dốc, được thêu vá bởi màu sắc hoa Vàng Anh và cỏ dại. Bên kia là một cái park rộng thênh thang với những nhánh thông xanh nếu nhìn một lần sẽ không rõ là thiên nhiên hay là tranh vẽ,
Anh đã từng ghé lại Câu Lạc Bộ, Anh nói chuyện với anh em với tất cả hào khí của người lính! Anh khẳng định: Sống là chiến đấu, là chấp nhận thử thách! Đôi khi đời không yêu ta, ta cũng phải há mồm cắn vào nó, ghì chặt nó, như xích của tank cạp lấy mặt đường, bùn lầy
Sau khi tham dự thánh lễ Phục Sinh về, đang ngồi viết lại những kỷ niệm buồn vui của đoạn đường di tản từ bãi biển Non Nước đến Cam Ranh rồi Vũng Tàu và chấm dứt đời lính tại căn cứ Sóng Thần vào sáng 30-4-75 thì con gái tôi gọi chỉ cho coi ca sĩ Chế Linh trong bộ quân phục
Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán và sống một thời gian ở Pháp, cô sang Mỹ và hiện đang vừa làm việc và vừa học thêm về Management Information System.   Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của cô là “Làm Lành Vết Thương Xưa”, kể chuyện gặp gỡ
Tôi cởi tung quân phục, xếp gọn gàng lại, đặt trên đầu giường. Tôi nhìn đôi lon trung úy lần cuối. Nhìn chiến hạm lần cuối. Nhìn những bậc thang lên đài chỉ huy, như đưa tôi lên đài danh vọng thuở nào. Nhìn những bậc thang dẫn xuống hầm tàu, dẫn xuống lòng nước - như chôn vùi tuổi tên, chôn vùi cả một cuộc đời
Đào Như là bút hiệu của   Bác sĩ Đào Trọng Thể, tác giả đã được trao tặng giải Viết Về Nước Mỹ 2005,   "Tác Phẩm Xuất Sắc Nhất", với các bài “Tự Khúc”, “Dấu Chân Người Lính.” Trước 1975, ông là một y sĩ tiền tuyến chuyên về phẫu thuật. Định cư tại cư dân Oak Park, IL (vùng Chicago) Hoa Kỳ, ông là chuyên gia
Sau khi tham dự thánh lễ Phục Sinh về, đang ngồi viết lại những kỷ niệm buồn vui của đoạn đường di tản từ bãi biển Non Nước đến Cam Ranh rồi Vũng Tàu và chấm dứt đời lính tại căn cứ Sóng Thần vào sáng 30-4-75 thì con gái tôi gọi chỉ cho coi ca sĩ Chế Linh trong bộ quân phục
Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán và sống một thời gian ở Pháp, cô sang Mỹ và hiện đang vừa làm việc và vừa học thêm về Management Information System.   Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của cô là “Làm Lành Vết Thương
Tác giả định cư tại Hoa Kỳ từ 1987, hiện là một bác sĩ đang hành nghề tại quận Cam . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà là "Hạnh phúc rất đơn giản" kể chuyện về cách nhìn, cách nhận chân hạnh phúc của người phụ nữ Việt tại Hoa Kỳ qua ba hoàn cảnh sống khác nhau. Sau đây là bài viết thứ năm của bà.
Cường đang đọc lại cuốn sách "Quẳng Gánh Lo Đi Và Vui Sống” của dịch giả Nguyễn Hiến Lê mang từ Việt Nam qua Mỹ bỏ nằm ụ trên kệ sách mấy năm rồi mà không có thì giờ rảnh rỗi để nghiền ngẫm.   Hôm nay nhân ngày lễ, ông lấy được một tuần lễ Vacation đầu tiên sau bao năm lận đận với công việc
Nhạc sĩ Cung Tiến