Hôm nay,  

Cười Chúm Chím Chút Chơi

19/03/200900:00:00(Xem: 149351)

Cười Chúm Chím Chút Chơi

Tác giả: Ngọc Khuê
Bài số 2564-16208641- vb531909

Tựa đề duyên dáng và cả bài viết dùng toàn từ ngữ bắt đầu bằng chữ “c”. Bài được chuyển đến bằng email với lời ghi chú “Riêng tặng một người ở CA”. Mong tác giả tiếp tục viết và bổ túc địa chỉ liên lạc và sơ lược tiểu sử.

***
Cali có chuyện chưa chuyền cho công chúng. Chuyện chị chàng chính chuyên: "Chị Châu chín Chiêu."
Chị Châu chưa chẳn... chín chục. Chị có chồng, có con, có cháu, có chắt, chiu (chưa có chút chít)
Chị có chức cô, chức cụ, chức cố, chức cao.
Chồng chinh chiến. Chị, cái cò, chiếc chong chóng, chị cầm cự, cam chịu cơ cực, chua chát chờ chồng, chở che chắn cho con, cho cháu. Cám cảnh cùng cực, chị chắt chiu, cần cù, chẳng chì chiết chi các con, các cháu. Chàng chẳng cầu cứu, chị cũng cung cấp các cái cần cho chồng.
Cuộc chiến cáo chung. Chồng chị còn, chưa can chi!
Chừ, chị cạnh chồng, cạnh con, cạnh các cháu...
Chị chín chắn, chăm chỉ, chuyên chìu chuộng, chăm chút cho chồng, cho con, cho cháu chắt... Chị còn chăm các con chó, chim chóc, cây cối.


Chớ cười chị. Chỉ chẳng chăm chú cho chính chị. Chị chẳng chải chuốt, chẳng chần chừ, chẳng chậm chạp, chẳng chanh chua.
Con cháu chê chị, chị cóc cần, chị chẳng cau có, chưa chi chị chỉ chúm chím cười. Chúng châm chọc chị, chị chưởi cho chúng, cảnh cáo chúng, cấm chúng chớ châm chích chị.
Chồng chị chẳng chỗ chê! Chừ chồng chị chuyên chăm chút chuyện công. Cậu chẳng cay cú, cộc cằn, chẳng chim chuột, chỉ chơi cờ, chơi chim chóc, chơi cá, chơi cảnh, chẳng chán chê, chăm chút các chuồng chim, chậu cảnh, câu cá. Chiều chiều, chim chóc chim chíp, cậu chúm chím cười.
Chừ chị Châu chẳng còn cơ cực. Chồng chị có của cải, chẳng cần chi cậy cục, cầu cạnh các con, cháu... Chị cũng "cầm cương" chồng. Chị có "ca cẩm" chi, cậu chỉ cười cười.
Các con chị Châu chuộng chơi chữ, chọc chị "Chị Châu chín chiêu" (chỉ chính chị). Chúng cắm cúi, chuyên chăm chú công chuyện computer, chẳng chịu chơi, chẳng "chảnh" "cowboy". Công của chị chẳng công cóc!
Các chú, các cô, các cụ chớ cười chuyện chị Châu.

Ngọc Khuê

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,960,592
Phi trường quốc tế Los Angeles mà người ta vẫn gọi tắt là LAX vào một buổi sáng thứ bảy có đông hành khách ngồi chờ ở những hàng ghế trước các cổng lên máy bay được đánh số theo thứ tự. Mặc dù California là thành phố đa số người Mỹ gốc châu Á chọn định cư vì có khí hậu ấm áp tương tự khí hậu Dalat của Việt Nam, nhưng tại
Chuyến bay từ Paris tới Houston mất 9.25 phút. Giọng nói ngọt ngào của nữ tiếp viên hàng không báo hiệu phi cơ hạ cánh vào lúc 4 g ngày thứ bảy 20/5/2006. Thọ chận một nam tiếp viên, giọng cố ý nhỏ nhẹ: - Ông làm ơn lấy dùm tôi những bức tranh tôi đã gởi vào cabine đặc biệt. - Rất tiếc tôi không giúp bà được. Trước khi xuống bà hỏi những
Tác giả Ai Cơ Hoàng Thịnh là một nhà giáo tại tiểu bang Victoria, Úc. Bà là người đã vận động đưa được tiếng Việt vào chính khoá và chương trình thi Tú Tài Úc, từ 1983 tới nay; Đã được Úc vinh danh Citizen of the Year 1994 tại Thành phố Footscray Teacher of the Year 1997 tại tiểu bang Victoria.
Vài năm nữa tôi sắp bước vào thời kỳ thất thập cổ lai hi. Đời người đi qua mau như thế tưởng được yên, chẳng ngờ chuyện nhân tình thế thái cứ quanh quẩn và tôi lại tiếp tục bị quấy rầy. Năm 1975 người Việt miền Nam đã mất những kỷ niệm quá khứ để ra đi, chỉ đem theo với mình tinh thần văn hoá dân tộc, trong đó ngôn ngữ
Trước khi vào câu chuyện xin được nói sơ qua về Maya Lin, tác giả của Bức Tường đá đen ở thủ đô Hoa Thịnh Đốn, ghi danh các chiến sĩ Hoa Kỳ chết trong chiến tranh Việt Nam. Sinh năm 1959 tại thành phố Athens, tiểu bang Ohio, Maya Lin gây được sự chú ý của công chúng khi cô còn là một sinh viên 23 tuổi ở năm cuối Đại Học Yale
Thứ Sáu trước, tôi đang đi làm thì bà xã tôi gọi điện thoại, dặn tôi trước khi về thì ghé chợ ABC trên Bolsa mua cho bà ít bánh tráng để làm chả giò. Lúc đó khoảng bốn giờ chiều, nên tôi vội vã chạy vào chợ mua cho lẹ, để tránh cảnh kẹt xe freeway trên đường về nhà. Đang lúc chờ tính tiền ở quầy, thì có một ông tóc bạc phơ
Gắn liền với hình ảnh của làng mạc êm đềm tại miền bắc Việt Nam xa xôi, nơi tôi chưa một lần đến thăm, là bóng dáng của những cây đa to lớn sừng sửng đứng hiên ngang ở đâu đó. Ngày xưa, hình như sau mỗi phiên chợ xa về, các bà các cô thường hay dừng chân nghỉ ngơi đôi chút ở dưới những gốc đa như thế này. Những người nông dân
Bữa nay nữa là đúng 54 ngày tôi theo chồng về Mỹ. Mặc dù nước Mỹ đối với người Việt Nam chúng tôi không còn lạ lẫm gì cho lắm so với thời cuộc bây giờ, vậy mà tôi vẫn cứ ngỡ ngàng theo từng ngày tháng với cuộc sống mới mẻ nơi này. Tôi đang sống cùng chồng ở Jefferson, Oregan. Jefferson gần giống như Đà Lạt nhưng
1. Hướng Về Tương Lai Ngày từ mẫu đã trôi qua. Không khí ngày từ mẫu "Mother's day" vẫn còn phảng phất đâu đây. Nhân ngày này tôi hồi tưởng lại ngày từ mẫu hơn nửa thế kỷ đã qua. Mẹ tôi nay đã ra người thiên cổ. Nhớ tới bà tôi cảm động bùi ngùi thương tiếc. Bà ra đi trút được gánh nặng ngàn cân trên đôi vai bà với 7 cậu con
Pharmacy ngày thứ Bảy khách không đông lắm, nhưng cứ đều đều, đều đều, 10, 15 phút lại có người đem toa đến hoặc đến để trả tiền, lấy thuốc. Hôm nay mấy người cashier của Pharmacy xin nghỉ hết, thành ra ông manager của tiệm đưa một cô bé cashier ở phía trên xuống để phụ với Kim. Bảng tên trên áo cô bé có chữ Lillian
Nhạc sĩ Cung Tiến