Hôm nay,  

Valentine: Tháng Hai Thức Dậy

14/02/200900:00:00(Xem: 944528)

Valentine: Tháng Hai Thức Dậy

Tác giả: Phan 
Bài số 2533-16208610 vb721409

Tác giả là một nhà báo, phụ trách mục "Chuyện Vỉa Hè" trong Ca Dao Magazine ở Dallas, đã góp nhiều bài đặc biệt và nhận Giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2007. Sau đây là bài viết đặc biệt của Phan dành cho ngày Valentine's 2009

***
Có thể do hoàn cảnh không có cà phê ở nhà để pha hay thói quen không uống cà phê một mình vì thèm không khí quán. Nhưng tựu trung, bất luận nam hay nữ trong nhịp sống thời đại này ai cũng thường tự làm cho mình một ly cà phê sau khi thức dậy.
Có đôi lần được nghe những người có tuổi nói rằng: "Bác không uống cà phê nữa vì lý do sức khoẻ, bác sĩ bảo thôi cà phê thuốc lá nên bác bỏ đã mấy năm." Ồ! Giá bác biết nghe lời bác sĩ từ hồi còn trẻ thì tốt hơn biết mấy! Thời nào quán rượu cũng đầy thanh niên, ngoài công viên chỉ thấy người già tập thể dục. Nghĩ cho cùng, ý nghĩ ấy đến rồi đi, cũng không có gì thay đổi trừ phi hết tiền.
Gặp bác kia cũng bỏ cà phê vì mấy ông bạn già đã rơi rụng dần, bây giờ ra quán ngồi với ai"! Ồ! Quãng đời còn lại của con người là một ngày như mọi ngày thế đó! Không biết khi còn trẻ, bác đối đãi với bạn bè có tốt không mà bây giờ không còn gặp nhau nữa thì bác bỏ cả thói quen một thời. Nhưng biết làm sao với người thích nói về quá khứ, bác có thể ngồi chung bàn cà phê với thằng nhỏ ưa cho biết sản phẩm mới ra của hãng xe Toyota, hãng Sony đang giữ kỷ lục TV mỏng nhất thế giới, chức năng của điện thoại BlackBerry Storm 9530, thời trang của bà tân tổng thống... Chả có chuyện gì để hai người khác thế hệ có thể ngồi chung bàn cà phê vì người nói đánh mất khả năng chọn lọc thông tin và người nghe chưa hình thành thói quen kiên nhẫn với dĩ vãng.
Đến hôm nghe bác kia nói mới giật mình: Bác bỏ cà phê mấy năm rồi! Bà ấy đi theo Chúa thì ai pha cà phê cho uống nữa…Ồ! Chúa sinh ra bác gái, không lẽ chỉ để pha cà phê cho bác trai" Trong nhịp sống đương thời, có ai còn pha cho chồng ly cà phê buổi sáng" Người phụ nữ bây giờ bận rộn vì ít con hơn những thế hệ trước nhưng lắm việc nhức đầu, hay ly cà phê bây giờ rẻ quá nên người đàn ông nào cũng mua được, làm xáo trộn gia đình. Tập quán mới trong xã hội nương nhờ là tự làm lấy, đi đâu cũng thấy chữ "self service". Đàn bà nổi hứng biến thành đàn ông, đàn ông nổi quặu…mang bầu.
Ly cà phê buổi sáng không còn là biểu tượng của hạnh phúc gia đình trên cái bàn ăn: cha coi tin tức trên TV với ly cà phê đầu ngày do chính mẹ pha mới được, mới đúng ý cha, con cái lo ăn sáng nhanh lên cho kịp giờ đi học, mẹ chỉ ăn qua loa gọi là lót dạ đầu ngày sao cho kịp buổi chợ…Những hình mẫu về gia đình chính mình không còn nữa nên người đàn ông bây giờ lầm lũi hơn xưa, đi tìm ly cà phê của cha như tìm ước mơ tuổi nhỏ, thèm cái hà hơi mãn nguyện sau hớp cà phê đầu ngày của cha những buổi sáng chỉ còn là cồ tích.


Tháng hai thức dậy với ly cà phê đầu ngày và căn nhà vắng. Ly cà phê tự pha đã hẳn vì quán xá bên đây không như bên nhà. Một, hai giờ đêm không ngủ được với mộng mơ, ra quán cà phê đầu ngõ nghe những người đi ăn chơi về trò chuyện trong hơi men, vài cánh hồng xơ xác đêm về…nhưng ba giờ sáng là đã có tiếng ho khan của bác hai xích lô bên ly cà phê đen nóng hổi, khói thuốc lào điếu cày quyện sương chưa tan... ánh điện câu thấp thoáng dì Mười, cô Chín gánh hàng đi chợ sớm…rót ly nước trà cám ở quán nghèo đã thấy lớp đàn em thành thiếu nữ trong tiếng xuýt xoa của những tên ranh con như mình dạo nọ…Ly cà phê chứa hết xóm làng đắng chát thơm ngọt... tới giờ chưa tiêu hoá hết.
Tháng hai thức dậy với ly cà phê đầu ngày và căn nhà vắng. Căn nhà tuổi nhỏ của tôi đâu, cha tôi không thích tiếng cái thìa cà phê lách cách trong ly miểng. Quậy ly cà phê như thế không đúng cách. Kiểu cách của ông chưa phổ biến thì đã qua thời. Xóm làng tôi đâu, bác hai rít hơi thuốc lào, hớp hớp cà phê đầu ngày trong kính nể của những người xung quanh dù chuyện phân tích tình hình thế giới của bác sau đó rất mông lung! Những người muôn năm cũ của tôi đâu, thèm nghe tiếng hỏi câu chào.
Hình như tôi mới vừa mất một quê hương trong ly cà phê sáng nay. Ly cà phê không thoáng hiện những gì xưa cũ, không có gì mới hơn hôm qua, không biết có gì trong tương lai vừa thêm một tuổi rớt trên vai đã mỏi. Thời tiết sáng nay cho ra sân ngồi đã là ân sủng. Mùa lạnh nào đi qua cũng để lại xác xơ cây lá, con người... bưng ly cà phê lên nhấm môi ngụm đầu như tuổi tác - quên bỏ chút đường.
Rê chuột cái laptop vô saigonbao.com như lạc vào rừng tin tức mà tức tin nhiều hơn vui với thông tin. Thế mà chịu ngồi uống ly cà phê đắng chứ không vô lấy đường - chẳng có lúc nào trong đời người không hảo ngọt, nhưng ngọt ngào không còn ở vị trí thứ nhất của sự tìm kiếm khi con người đã quen với ngọt-đắng sau tháng năm tự pha cà phê cho mình. Nghe đâu trong xa xưa vọng về lời thơ dĩ vãng... "nếu một ngày trái đất thiếu cà phê/ thành phố Paris sẻ trở thành thành phố chết/ dòng sông Sence ngưng chảy/ và chiến tranh sẽ làm nổ tung nước Mỹ..." Ly cà phê tập tành lớn đến thế sao!
Nhưng ly nào không vơi theo thời gian! Lớp đường dày đặc dưới đáy ly âm thầm. Con người mất quá nhiều thời gian để băn khoăn tại sao cuộc đời ảm đạm, nhạt nhẽo với tình người hời hợt đến đau lòng.
Đã bao lâu rồi, con người đi tìm kiếm sự ngọt ngào cho đời sống thăng hoa nhưng không tìm được vì những vô tình. Sự ngọt ngào không ở đâu xa hơn tầm với, chỉ cần khuấy lên. Đừng vô tình, chờ đợi trong cuộc sống cà phê tự pha. Đừng mơ ước ly cà phê của cha khi thời đại ấy qua rồi!
Hãy hớp hớp cà phê đắng cuối cùng để ngọt gắt trong cổ họng trên đường đi mua hoa Valentine. Cho dù trên block hôm nay vẫn có những người khốn khổ ở đâu đó...
"hôm nay ngày lễ tình yêu
trời mưa từ sáng tới chiều âm u
đi làm đem thuốc phờ-lu (flu)
chỉ mong kiếm đủ tiền (để) bù mua hoa..."
Cầu chúc cho người biết khuấy lên sự ngọt ngào trong khốn khó dù sao cũng hơn kẻ đi tìm trong hoang tưởng.

Phan

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,442,066
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XII, 2012. Ông tên thật là Nguyễn Cao Thái, sinh năm 1959 tại Huế, vào Saigon 1968, vượt biển đến Mỹ 1979, hiện định cư tại San Jose, CA. Bài sau đây trích từ báo xuân Việt Báo Tết Quý Tỵ 2013.
Tác giả từng nhận giải vinh danh tác phẩm Viết Về Nước 2007. Một bài viết của ông từ năm nhận giải, “Bài Không Tên thứ 20” hiện đã có tới 134,588 lượt người đọc trên Viebao Online, tính tới hôm nay. Ông là một cựu SVSQ Học viện CSQG Thủ Đức, cao học Xã hội học CSUF, CA State parole officer, đệ tử bốn đẳng của Võ sư Đặng huy Đức. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả tên thật Vũ Văn Cẩm; Vượt biển năm 1981. Đến Mỹ 1982, hiện là cư dân Oklahoma từ 2003. Nghề Nghiệp: Electrical Engineer. tại Công Ty American Airlines, M&E Center, Tulsa, OK. Bài viết -trích từ Việt Báo Tết QWuý Tỵ - là một chuyện tình đẹp.
Tác giả đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2012. Cô định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. đầu thập niên 90, hiện là cư dân Berry Hill, Tennessee, làm việc trong Artist room của một công ty Mỹ. "Cha và Con" là chuyện về một "tổ ấm thời chiến" ở Hồng Hoa Thôn, Đà Lạt, nơi một cô bé lai Mỹ bị cả cha lẫn mẹ bỏ rơi, đang sống trong một buôn Thượng, trong khi người cha là một kỹ sư thành đạt, giầu có tại nước Mỹ. Bài trích từ báo xuân Việt Báo Tết Quý Tỵ 2013.
Với “Hồi Ức Tháng Tư Của Long Mỹ,” cùng viết với người cháu là Hải Quân Trung Tá Paul LongMy Choate, Trương Kim Hoàng Thư đã nhận giải Vinh Danh Viết Về Nước Mỹ 2011. Là một kỹ sư điện, cô hiện làm việc tại DPW-LACO. 
Trương Ngọc Anh (hình bên) đã nhận giải bán kết Viết Về Nước Mỹ 2002. Bài và hình ảnh được thực hiện theo lời kêu gọi của chương trình Foodbank tại Quận Cam: "Nếu biết ai đó cần sự giúp đỡ, xin vui lòng hướng dẫn vào chương trình trợ giúp của chúng tôi." Vào những ngày cuối năm, tác giả đã có dịp trở lại khu phát thực phẩm trợ cấp tại một nhà thờ, thấy rau quả tươi, thực phẩm phong phú,các thiện nguyện viên tiếp đãi ân cần.
Tác giả tên thật Linda Hoa Nguyễn, sinh năm 1950, đến Mỹ năm 1994 diện tị nạn chính trị theo chồng, hiện sống ở Bắc Cali. Thư kèm bài viết về nước Mỹ đầu tiên, bà cho biết "Tôi tốt nghiệp đại học ngành Early Childhood Education tại Chapman University California hồi tháng 5, 2012 khi tôi vừa tròn 62 tuổi.
Tác giả Lê Thị, người nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2012 chính là Calvin Trần, nhà thiết kế thời trang gốc Việt nổi tiếng trong dòng chính.
Tác giả ba mươi tuổi, sinh năm 1982 tại Việt Nam, du học Australia từ 2007. Sau khi học xong từ đầu năm 2012, hiện sống tại Flemington, Victoria. "Một chị bạn từng sống một thời gian ở Mỹ khích lệ tôi viết văn trong lúc nhàn cư vi.
Chú Sáu Steve Brown chính là "người Mỹ yêu tiếng Việt" mà tác giả Donna Nguyễn đã kể trong bài "Việt Bút, Việt Báo và Chú Sáu." Báo xuân năm Thìn, khi nhắc tới tài làm thơ Việt của ông, Khôi An viết: "Tôi gọi ông là chú Sáu thay vì Mr. Steve Brown. Chú Sáu đã từng đóng quân ở Việt Nam, nơi đó chú đã gặp thím Sáu."
Nhạc sĩ Cung Tiến