Hôm nay,  

Valentine: Tháng Hai Thức Dậy

14/02/200900:00:00(Xem: 944184)

Valentine: Tháng Hai Thức Dậy

Tác giả: Phan 
Bài số 2533-16208610 vb721409

Tác giả là một nhà báo, phụ trách mục "Chuyện Vỉa Hè" trong Ca Dao Magazine ở Dallas, đã góp nhiều bài đặc biệt và nhận Giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2007. Sau đây là bài viết đặc biệt của Phan dành cho ngày Valentine's 2009

***
Có thể do hoàn cảnh không có cà phê ở nhà để pha hay thói quen không uống cà phê một mình vì thèm không khí quán. Nhưng tựu trung, bất luận nam hay nữ trong nhịp sống thời đại này ai cũng thường tự làm cho mình một ly cà phê sau khi thức dậy.
Có đôi lần được nghe những người có tuổi nói rằng: "Bác không uống cà phê nữa vì lý do sức khoẻ, bác sĩ bảo thôi cà phê thuốc lá nên bác bỏ đã mấy năm." Ồ! Giá bác biết nghe lời bác sĩ từ hồi còn trẻ thì tốt hơn biết mấy! Thời nào quán rượu cũng đầy thanh niên, ngoài công viên chỉ thấy người già tập thể dục. Nghĩ cho cùng, ý nghĩ ấy đến rồi đi, cũng không có gì thay đổi trừ phi hết tiền.
Gặp bác kia cũng bỏ cà phê vì mấy ông bạn già đã rơi rụng dần, bây giờ ra quán ngồi với ai"! Ồ! Quãng đời còn lại của con người là một ngày như mọi ngày thế đó! Không biết khi còn trẻ, bác đối đãi với bạn bè có tốt không mà bây giờ không còn gặp nhau nữa thì bác bỏ cả thói quen một thời. Nhưng biết làm sao với người thích nói về quá khứ, bác có thể ngồi chung bàn cà phê với thằng nhỏ ưa cho biết sản phẩm mới ra của hãng xe Toyota, hãng Sony đang giữ kỷ lục TV mỏng nhất thế giới, chức năng của điện thoại BlackBerry Storm 9530, thời trang của bà tân tổng thống... Chả có chuyện gì để hai người khác thế hệ có thể ngồi chung bàn cà phê vì người nói đánh mất khả năng chọn lọc thông tin và người nghe chưa hình thành thói quen kiên nhẫn với dĩ vãng.
Đến hôm nghe bác kia nói mới giật mình: Bác bỏ cà phê mấy năm rồi! Bà ấy đi theo Chúa thì ai pha cà phê cho uống nữa…Ồ! Chúa sinh ra bác gái, không lẽ chỉ để pha cà phê cho bác trai" Trong nhịp sống đương thời, có ai còn pha cho chồng ly cà phê buổi sáng" Người phụ nữ bây giờ bận rộn vì ít con hơn những thế hệ trước nhưng lắm việc nhức đầu, hay ly cà phê bây giờ rẻ quá nên người đàn ông nào cũng mua được, làm xáo trộn gia đình. Tập quán mới trong xã hội nương nhờ là tự làm lấy, đi đâu cũng thấy chữ "self service". Đàn bà nổi hứng biến thành đàn ông, đàn ông nổi quặu…mang bầu.
Ly cà phê buổi sáng không còn là biểu tượng của hạnh phúc gia đình trên cái bàn ăn: cha coi tin tức trên TV với ly cà phê đầu ngày do chính mẹ pha mới được, mới đúng ý cha, con cái lo ăn sáng nhanh lên cho kịp giờ đi học, mẹ chỉ ăn qua loa gọi là lót dạ đầu ngày sao cho kịp buổi chợ…Những hình mẫu về gia đình chính mình không còn nữa nên người đàn ông bây giờ lầm lũi hơn xưa, đi tìm ly cà phê của cha như tìm ước mơ tuổi nhỏ, thèm cái hà hơi mãn nguyện sau hớp cà phê đầu ngày của cha những buổi sáng chỉ còn là cồ tích.


Tháng hai thức dậy với ly cà phê đầu ngày và căn nhà vắng. Ly cà phê tự pha đã hẳn vì quán xá bên đây không như bên nhà. Một, hai giờ đêm không ngủ được với mộng mơ, ra quán cà phê đầu ngõ nghe những người đi ăn chơi về trò chuyện trong hơi men, vài cánh hồng xơ xác đêm về…nhưng ba giờ sáng là đã có tiếng ho khan của bác hai xích lô bên ly cà phê đen nóng hổi, khói thuốc lào điếu cày quyện sương chưa tan... ánh điện câu thấp thoáng dì Mười, cô Chín gánh hàng đi chợ sớm…rót ly nước trà cám ở quán nghèo đã thấy lớp đàn em thành thiếu nữ trong tiếng xuýt xoa của những tên ranh con như mình dạo nọ…Ly cà phê chứa hết xóm làng đắng chát thơm ngọt... tới giờ chưa tiêu hoá hết.
Tháng hai thức dậy với ly cà phê đầu ngày và căn nhà vắng. Căn nhà tuổi nhỏ của tôi đâu, cha tôi không thích tiếng cái thìa cà phê lách cách trong ly miểng. Quậy ly cà phê như thế không đúng cách. Kiểu cách của ông chưa phổ biến thì đã qua thời. Xóm làng tôi đâu, bác hai rít hơi thuốc lào, hớp hớp cà phê đầu ngày trong kính nể của những người xung quanh dù chuyện phân tích tình hình thế giới của bác sau đó rất mông lung! Những người muôn năm cũ của tôi đâu, thèm nghe tiếng hỏi câu chào.
Hình như tôi mới vừa mất một quê hương trong ly cà phê sáng nay. Ly cà phê không thoáng hiện những gì xưa cũ, không có gì mới hơn hôm qua, không biết có gì trong tương lai vừa thêm một tuổi rớt trên vai đã mỏi. Thời tiết sáng nay cho ra sân ngồi đã là ân sủng. Mùa lạnh nào đi qua cũng để lại xác xơ cây lá, con người... bưng ly cà phê lên nhấm môi ngụm đầu như tuổi tác - quên bỏ chút đường.
Rê chuột cái laptop vô saigonbao.com như lạc vào rừng tin tức mà tức tin nhiều hơn vui với thông tin. Thế mà chịu ngồi uống ly cà phê đắng chứ không vô lấy đường - chẳng có lúc nào trong đời người không hảo ngọt, nhưng ngọt ngào không còn ở vị trí thứ nhất của sự tìm kiếm khi con người đã quen với ngọt-đắng sau tháng năm tự pha cà phê cho mình. Nghe đâu trong xa xưa vọng về lời thơ dĩ vãng... "nếu một ngày trái đất thiếu cà phê/ thành phố Paris sẻ trở thành thành phố chết/ dòng sông Sence ngưng chảy/ và chiến tranh sẽ làm nổ tung nước Mỹ..." Ly cà phê tập tành lớn đến thế sao!
Nhưng ly nào không vơi theo thời gian! Lớp đường dày đặc dưới đáy ly âm thầm. Con người mất quá nhiều thời gian để băn khoăn tại sao cuộc đời ảm đạm, nhạt nhẽo với tình người hời hợt đến đau lòng.
Đã bao lâu rồi, con người đi tìm kiếm sự ngọt ngào cho đời sống thăng hoa nhưng không tìm được vì những vô tình. Sự ngọt ngào không ở đâu xa hơn tầm với, chỉ cần khuấy lên. Đừng vô tình, chờ đợi trong cuộc sống cà phê tự pha. Đừng mơ ước ly cà phê của cha khi thời đại ấy qua rồi!
Hãy hớp hớp cà phê đắng cuối cùng để ngọt gắt trong cổ họng trên đường đi mua hoa Valentine. Cho dù trên block hôm nay vẫn có những người khốn khổ ở đâu đó...
"hôm nay ngày lễ tình yêu
trời mưa từ sáng tới chiều âm u
đi làm đem thuốc phờ-lu (flu)
chỉ mong kiếm đủ tiền (để) bù mua hoa..."
Cầu chúc cho người biết khuấy lên sự ngọt ngào trong khốn khó dù sao cũng hơn kẻ đi tìm trong hoang tưởng.

Phan

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,208,999
Tác giả đã nhận giải Vinh Danh Tác Giả Viết Về Nước Mỹ 2012. Nguyễn Văn cho biết ông sinh năm 1965, quê ở Phú Yên; Vượt biên năm 1988, hiện sống cùng gia đình tại Chicago. Cho tới nay, ông đã góp 4 bài: “Chuyện Của Bill”; “Tôi Không Là Ai Cả”; “Ngày Tháng Buồn Hiu”; “Mùa Thu Nashville.” Cả ba bài đều cho thấy cách viết tinh tế và sống động. Sau đây là bài viết thứ năm.
Sinh năm 1983, Kim Trần là tác giả trẻ tuổi nhất trong 12 tác giả vào chung kết Viết Về Nước Mỹ 2005 với bài viết ngắn nhất, 727 chữ, "Những bài học đầu tiên về nước Mỹ". Năm 2008, cô nhận thêm giải vinh danh tác giả với bài viết về ma tuý,v "Người Yêu Tôi: Một Con Nghiện." Sau khi tốt nghiệp ngành sư phạm tại đại học Cal State, Kim Trần đã tự sáng lập "School First Learning Center" và hiện có 2 trường dạy kèm rất thành công tại Garden Grove và Westminster. Sau đây là bài cô mới viết.
Đây là bài đầu tiên của một tác giả người Mỹ trực tiếp viết văn bằng Việt ngữ. Email kèm bài viết được ông xưng danh là “Steve Brown tức là Sáu.” Ông chính là “người Mỹ yêu tiếng Việt” mà tác giả Donna Nguyễn đã kể trong bài “Việt Bút, Việt Báo và Chú Sáu.” Mới đây, khi nhắc tới tài làm thơ Việt của ông,
Tác giả là một nhà giáo hưu trí, từng là Chủ tịch Hội Ái Hữu Ninh Thuận, hiện là cư dân Riverside, Nam Cali. Ông đã góp nhiều bài viết đặc biệt cho giải thưởng Việt Báo từ năm đầu tiên, và nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2009. Bài viết mới của ông có tựa đề “Fasting: Vô Chiêu Thắng Hữu Chiêu” gồm nhiều chi tiết đặc biệt sống động về việc điều trị bệnh động kinh. Sau đây là phần đầu.
Tác giả, một kỹ sư điện tử tại công ty Intel, Bắc California, đã 2 lần nhận giải Viết Về Nước Mỹ. Năm 2009, giải danh dự, với bài "Tình Nghĩa, Nghĩa Tình" và Giải Vinh Danh Tác Phẩm 2010 -thường được gọi đùa là giải á hậu- với bài “Việc Làm Ơi, Mi Đi Đâu? Bài viết sau đây đã đăng trong báo xuân Việt Báo Tết Nhâm Thìn, 2012, nhưng chưa có trên online nên xin bổ túc.
Bài viết là chuyện về bé Ti, qua Mỹ 4 năm trước, khi mới 7 tuổi. Vì một tai nạn xe hơi, “Ti bây giờ không còn gì nữa, má đã chết, chân trái Ti bị cụt, tay trái bầm dập.” Có thể tác giả cũng chính là nhân vật trong truyện kể, một bé gái còn ở tuổi thiếu niên. Chúc bé an lành và mong Nhật Mai liên lạc lại với Việt Báo.
Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục naêm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Sau đây là bài mới nhất của ông.
Tác giả là cư dân Austin, Texas; Công việc: y tá trưởng trong một bệnh viện thành phố, đã góp nhiều bài viết sống động và nhận giải vinh danh tác giả Viết về nước Mỹ 2006. Bài mới của cô là một truyện gia đình Việt Mỹ và tình yêu đồng tính.
Tác giả dự viết về nước Mỹ từ năm đầu, từng nhận giải tác phẩm xuất sắc 2002, giải Việt Bút 2010 và hiện là thành viên ban giám khảo chung kết. Tác phẩm đã xuất bản: Chuyện Miền Thôn Dã. Sau đây là hai bài viết mới của ông. Tuy tựa đề kêu buồn nhưng không buồn chút nào.
Trước 30/4/1975, Cam Li Nguyễn Thị Mỹ Thanh từng viết nhiều truyện ngắn trên bán nguyệt san Tuổi Hoa, và các truyện dài xuất bản bởi Tủ Sách Tuổi Hoa - hiện có trên trang mạng: http://tuoihoa.hatnang.com/ và http://www.camlinguyenthimythanh.com Sau ngày 30/4/1975, Cam Li không viết nữa, chỉ chuyên làm công việc nghiên cứu khoa học.
Nhạc sĩ Cung Tiến