Hôm nay,  

Giã Từ Football

03/03/200900:00:00(Xem: 137440)

GIÃ TỪ FOOTBALL

Tác giả: Trần Huyền Chi
Bài số 2547-16208624 vb330309

Tác giả đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2008.  Trần Huyền Chi sinh năm 1959, là bà mẹ của 4 người con, cư dân Virginia Beach, tiểu bang VA, làm nghề dũa nail. Bài mới nhất được tác giả ghi chú “Gần cuối mùa football, viết tặng các bạn đọc một truyện ngắn nói về cá độ football.”

***
Toàn từ trong restroom, tay vừa kéo dây kéo quần, bước vội ra hỏi trỏng:
- Thằng nào thắng thằng nào"
Bảo lên tiếng thay cả bọn:
- Pittsburgh thắng.
- Bao nhiêu"
- Pittsburg 35, San Diego 24. Tổng số điểm là 59, over.
Vài tiếng chửi thề cất lên:
- Đ..M.. chạy dở như hạch, nó chấp 6 điểm mà còn thắng không nổi.
Kính tiếp bằng một giọng não nề:
- Bị 2 bạt tai, thua 2 đầu kỳ này, tưởng ăn vào giờ chót, té ra mừng hụt, thua hết ngàn mấy.
Toàn nghe lùng bùng lỗ tai, mặt tái đi không nói được câu nào, lòng chùng xuống, tê tái ... Thế là hết, hết ăn tết, hết tiền gửi về Việt Nam, tiền đâu mà trả một đống bill đang chờ ký. Toàn tự hỏi: biết xoay ở đâu bây giờ, thời buổi khó khăn nầy. Quan trọng nhất là phải chạy tiền cho gấp để trả cho thằng chủ football.
Toàn chợt nhớ lại, cũng vào mùa nầy năm trước Toàn đang ngồi căm cụi dũa Nails, nghe mấy thằng làm chung tiệm thắng tiền football quá xá: nào là thằng Kính ăn được $6,000, thằng Phương cá theo Kính cũng thắng được $4,000. Toàn nghe tụi nó nói tiền bạc ngàn sao mà dễ dàng quá, tưởng như vài ngàn tiền Việt Nam.
Toàn chịu không nổi, tò mò hỏi Bảo:
- Ê mày Bảo có thật tụi nó thắng chừng ấy tiền không"
Bảo nhìn Toàn với ánh mắt chế giễu:
- Thiệt chứ, ai rảnh mà giỡn với mày. Tuần này tụi thằng Kính ăn, tuần trước nó thua đâu cũng mấy ngàn, tính đi tính lại, tụi nó cũng còn lời chán.
Toàn hỏi thêm:
- Chơi làm sao, chỉ tao với. Mà cá ở đâu, thua thì chung tiền cho ai, còn thắng thì ai chung cho mình.
Bảo lên giọng đàn anh:
- Thì lẽ dĩ nhiên có chỗ hết chứ. Có nhiều cách chơi lắm. Nè nhe, bữa nay có 2 đội: Baltimore và Tennesse. Thằng Tennesse chấp thằng Baltimore 4 điểm, điểm cho là 33 điểm. Nếu mày đánh theo đọi thì 5 ăn, 5 thua. Thí dụ mày bắt thằng Baltimore $100, nếu nó thắng thì mày trúng $100. Cá bao nhiêu ăn bấy nhiêu. Còn một cách nữa là bắt under hay over. Nhà cái cho số điểm 2 đội là 33. Nếu mày bắt over, khi trận đấu kết thúc, tổng số điểm của 2 đội hơn điểm cho thì mày thắng, dưới điểm cho thì mày thua. Còn nữa, một loại khác nữa là cá 1 ăn 4. Đặt tiền $100 thắng $400. Tụi thằng Kính đánh cá loại này, bởi vậy tụi nó mới thắng nhiều như vậy. Rồi còn nào là half game nữa, 1 game có 4 quarter nếu hiệp đầu mày cá thua, thì cá vào mấy hiệp sau để gỡ lại.
Toàn mở hai mắt to mà nghe, nhớ những lời thằng Bảo đã chỉ dạy. Thì ra football đa dạng như vậy, chứ không đơn thuần như cá độ bóng đá ở Việt Nam. Học gì thì lâu chứ cờ bạc thì học nhanh lắm. Rồi từ đó Toàn mê cá độ football hồi nào không hay.
Có những ngày tiệm nail vắng khách, Toàn xin nghĩ để chạy đến quán cà phê Phố Đêm, vừa nhâm nhi cà phê vừa coi cá độ football. Mỗi khi thấy thằng cầu thủ ôm trái banh chạy, không những Toàn mà tất cả mọi người trong quán đều đập bàn reo hò cổ vũ:
- Nhanh, nhanh lên.
- Thôi rồi, thằng này dỡ như hạch, chạy yếu quá, cứ bị dí hoài. Nãy giờ mà số điểm vẫn y nguyên. Gần hết giờ rồi.
Có tuần, Toàn thắng được vài trăm, ngày nghĩ Toàn thường đóng đô ở quán cà phê suốt ngày bàn luận về football. Chưa đến giờ cá độ thì binh xập xám. Thằng Phương có lần đã rỉ vào tai Toàn nói nhỏ:
- Mày ngồi dũa Nail cả tuần cũng chỉ được vài trăm, tại sao không ở đây, canh coi đội nào chắc ăn, dập 1 cú cũng được cả ngàn bạc, vừa vui vừa có tiền, có phải hơn không"


Người ta thường nói: Tổ đãi người mới, chắc có lẽ đúng như vậy, hay là những kẻ không biết gì về cờ bạc thường hay gặp hên. Toàn năm trong số những người đó, liên tiếp mấy trận Toàn thắng một cách dễ dàng, lòng tham của con người thật là không đáy. Tưởng dễ ăn lắm, từ đánh nhỏ Toàn quay ra đánh lớn hơn. Con người thường khi hên đến một lúc nào cũng hết, giống như lúc xuống dốc đến mức độ nào rồi cũng phải dừng lại. Toàn cũng vậy, liên tiếp mấy tuần nầy Toàn thua khá nhiều. Mượn chỗ này đắp vá chỗ kia, rồi Toàn lấy hết credit card, rút tiền mặt ra để đầu tư vào cờ bạc. Football bây giờ là cuối mùa, còn 1 tuần nữa sẽ vô superbowl. Toàn định dốc hết tài sản dập 1 cú chót, hy vọng gỡ gạt được chút đỉnh. Toàn đang mong gỡ chút tiền vào trận cuối nầy, thì ở Việt Nam người nhà gọi qua báo tin ba Toàn bệnh nặng, nhà đang cần tiền để đưa ông nhập viện.
Khi Toàn ăn tiền cờ bạc, chàng thấy 1, 2 ngàn không là gì cả. Bây giờ muốn kiếm $1,000 gửi về nhà, sao thấy khó khăn quá. Football có cái điểm đặc biệt nầy: tha hồ đánh, chỉ gọi một cú phone nói muốn cá đội nào và số tiền cá là bao nhiêu mà thôi. Chủ cái sẽ thu âm lại những cuộc gọi đó, thắng thua gì cũng chung tiền vào ngày thứ Năm. Bởi vậy có nhiều khi cuối tuần Toàn thua, nhưng chàng vẫn tiếp tục đánh thêm, đến đầu tuần gỡ lại tiền thua, còn ăn được vài trăm, nên không ham sao được. Kỳ nầy cũng vậy, Toàn thua từ hôm thứ Sáu và Chủ Nhật tổng cộng 2 trận, nên kỳ nầy Toàn quyết định sống chết một cú cuối cùng...
Bữa nay có hai đội: Arizona và Carolina. Hai thằng đều mạnh ngang nhau. Sư phụ Kính oang oang cái miệng như cái ống loa:
-Tụi mày nghe sư phụ đi. Bắt thằng Carolina. Thằng nầy mạnh lắm. Nó chấp thằng Arizona 10 điểm, nó tự tin quá, thắng là cái cẳng.
Bảo còn hùa theo:
-Thằng Kính nói đúng đó, thằng nào muốn kiếm tiền thì đánh theo sư phụ đi.
Thằng Phương trầm ngâm lên tiếng:
-Thằng Arizona chưa gì đã có sẵn 10 điểm rồi, theo tao thì tao cá thằng Arizona. Thì bởi vậy mới nghi là game gài. Thế nào thằng Carolina cũng thắng cho mà coi, chứ đâu có ai dại gì mà chấp đến 10 điểm. Nó chấp nhiều vậy để gài các tay con, thấy ngon ăn quá sẽ hùa theo bắt thằng Arizona. Tao nghi thằng Carolina sẽ thắng. Tiếng thằng Phương kết thúc chấm dứt cuộc bàn luận football.
Ai ngờ ngựa về ngược, thằng Carolina chấp thằng Arizona 10 điểm, tất cả mọi người đều bắt thằng Carolina, đâu ngờ nó thua từ đầu đến cuối, thua te tua, thua thê thảm. Toàn toát mồ hôi hột. Phen nầy tiền đâu mà chung cho nhà cái đây" Toàn còn nhớ có lần thằng Tòng thiếu tiền football chạy qua tiểu bang khác trốn nạn, cả tiệm ngồi bàn tán xôn xao vì bản tin giật gân đó. Có đứa còn nói: thằng Tòng chạy không thoát đâu. Tụi football nầy mạnh lắm. Khi ăn nó chung tiền sòng phẳng, khi thua mà trốn, nó sẽ cho xã hội đen thanh toán cho mà coi, sống trong hồi hộp, ghê quá.
Rồi không biết tại sao thằng Tòng lại mò về và không biết ở đâu nó có tiền trả hết nợ football gần mười mấy ngàn. Từ đó không thấy thằng Tòng đánh football nữa. Nó chỉ đánh bài xập xám mà thôi. Tòng còn nói:
-Đánh xập xám, nếu thua có xù thì bất quá mấy thằng Việt Nam gặp đâu chửi đó, chửi vài lần, làm mặt dầy, rồi đâu cũng vào đó. Chứ đụng đến tụi football thì tao không dám nữa.
Nhớ lại những sự việc đó, làm Toàn càng thêm sợ hãi. Toàn nuốt nước bọt một cách khô khan, cổ họng đắng nghét. Bây giờ trong 36 kế, chỉ có tẩu là thượng sách. Nghĩ hết cách rồi, Toàn đành phải bỏ chạy thôi. Nghĩ thế nên Toàn cuốn hết quần áo, xách cây dũa máy chạy qua Texas tạm lánh nạn ở nhà thằng em bà con. Trên đường lánh nạn, Toàn suy nghĩ là phải nói cách nào để mượn tiền thằng em gửi về Việt Nam trước đã, và sau cùng Toàn tự hứa với lòng là từ đây thề sẽ không bao giờ vướng vô cờ bạc nữa. Thôi thì bye bye football.
Trần Huyền Chi

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,295,384
Con may mắn được mẹ sinh con tại Mỹ, tỉnh Alexandria bang Virginia . Mẹ dạy con nói tiếng Việt từ thuở còn thơ. Mẹ nấu cơm Việt cho con ăn. Mẹ kể lại chuyện xưa, ông bà ngoại dạy dỗ mẹ chu đáo nên ngày nay nhờ kinh nghiệm đó mẹ rèn luyện chúng con nên người tốt. Mặc dầu sanh đẻ tại Mỹ nhưng con lúc nào cũng nghĩ tới
Chiều nay trên đường từ sở về nhà, con đã chứng kiến một tai nạn giao thông khá nghiêm trọng. Ba xe cứu thương đến vây quanh làm lưu thông bị tắc nghẽn. Khi đi ngang qua hiện trường, con đã nhìn thấy các nhân viên cứu thương đang cố gắng cưa những mảnh sắt móp méo để lấy người bị thương đang kẹt trong xe
Tác giả là một nhân viên ngân hàng, cư trú và làm việc tại Seattle , tiểu bang Washington . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà, “Con Đi Trường Học...” là thư của một bà mẹ độc thân viết cho con gái đi thực tập tại một nước châu Phi, đã được phổ biến ngày 13-1-2006 với bút hiệu Hồng Ngọc-Vương. Bài viết thứ hai
Mẹ ơi! Biết bao giờ con mới được gọi lại tiếng "Mẹ" ngọt-ngào đầy yêu-thương này! Ngày Mẹ còn sống, gọi tiếng Mẹ đã thấy ấm lòng, thấy chứa-chan tình-cảm. Bây giờ Mẹ không còn nữa, tiếng Mẹ làm con xót-xa tận cõi-lòng, chẳng bao giờ con còn có dịp ngồi bên Mẹ, nắm lấy tay Mẹ rồi nói
Những ngày đầu bà Bẩy vui vẻ đi đây đi đó. Thấy gì cũng lạ, cũng đẹp, nhưng cái cảm giác lớn nhứt bà có là thấy mình   an toàn.   Không bị hạch xách, không bị hỏi han, điều tra, điều này điều nọ, bị sợ sệt khi phải đến cơ quan công quyền mà bà đã gặp phải ngày xưa.... Trong bữa ăn tại nhà con gái, có đông đủ
Bởi vì Việt Kiều chẳng mấy ai quan tâm đến những điều ấy, có người không chịu ở nhà mà ra ở khách sạn   cho thoải mái và chẳng muốn làm phiền đến ai. Họ muốn thăm ai thì tự nhiên đến nhà, ăn uống thì đơn giản không cầu kỳ, chẳng cần cao lương mỹ vị gì hết, có rất nhiều người xà vào quán hàng trong nhà lồng
Tôi mơ mơ màng màng nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh giường ngủ, và vội vàng ngồi bật lên vì đã gần 12 giờ trưa. Đầu óc tôi vẫn còn choáng váng và khó chịu lắm, nhưng nghĩ tới mảnh giấy mẹ để trên gối, tôi chạy vội ra nhà bếp không kịp đánh răng rửa mặt. Tối hôm qua, phải nói là sáng nay mới đúng
Con không dám đi cửa trước, con vòng ra cửa sau. Mùa Xuân đã trở lại, những củ   tulip con trồng trên luống mùa thu năm nào trước khi bỏ đi đã mọc lên và ra hoa, những bông hoa tulip mà cha yêu. Mọi thứ trông buồn bã và tàn tạ, chỉ có những bông hoa tulip rực rỡ. Mầu đỏ và vàng, xen lẫn với những mầu hồng nhạt
Vì nhà tôi khá xa trường, tôi luôn cố gắng căn giờ để dù có kẹt xe cũng tới trường sớm ít nhất nửa giờ. Tôi muốn tránh cho mình tình trạng phải phóng xe vội vã trong nỗi hồi hộp lo âu sợ trễ; hoặc hớt hải tới trường vừa sát giờ dạy; hoặc tệ hơn, tới sau khi chuông vào lớp đã reo! Kinh nghiệm cho tôi biết, chính trong ít phút
Vận nước nổi trôi, tôi đến Hoa kỳ vào tháng chín năm 1975.   Ngồi trên xe từ phi trường về nhà trọ, tôi thấy ngay cái không khí ở đây khác với không khí tại những nơi tôi đã đi qua.   Nó có phần tươi mát hơn, khoáng đạt hơn.   Không phải là một người trong ngành y khoa, tôi không biết cái gì đã kích thích ngũ quan
Nhạc sĩ Cung Tiến