Hôm nay,  

Cái Nôi Cho Cu Bèn

19/03/200900:00:00(Xem: 214828)

Cái Nôi Cho Cu Bèn

Tác giả: Trương Tấn Thành
Bài số 2563-16208640- vb531909

Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục năm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Ông là một tác giả rất nhiệt thành đóng góp bài vở cho giải thưởng Viết Về Nước Mỹ và đã được trao tặng giải thưởng danh dự Viết Về Nước Mỹ năm 2005. Sau đây là bài mới của ông.

***
Mùa hè nào tôi cũng đi garage sale mua đủ loại vật dụng để xài. Đó là thú vui của tôi vào những tháng ngày hè ngắn ngủi và hiếm hoi ở tiểu bang ít nắng nhiều mưa này. Có những thứ mua về xài ngay, còn có những thứ tôi mua... cho chiến lược về lâu về dài! Một trong những thứ đó là cái nôi cho em bé mới sanh nằm.
Tôi nhớ không lầm thì tôi mua cái nôi này hồi năm hai ngàn lẻ hai thì phải, lúc vợ tôi mới qua được khoảng hai năm. Thì cũng như mọi cặp vợ chồng  khác, chúng tôi chuẩn bị cho đứa con đầu lòng ra đời. Phần chuẩn bị của tôi là mua cái nôi cho bé. Cái nôi tôi mua còn mới và rất đẹp. Em bé nằm vào thì trông đúng là như một thiên thần đang say giấc. Không biết sao cho tới giờ hai đứa tôi chưa có được cu tí hay thị mẹt nào! Vợ tôi lúc nào cũng có cái ước mơ chính đáng là có một baby. Riêng phần tôi vì "tuổi hạc đã cao", nên có baby là một chuyện làm tôi phải đắn đo và đầy suy tính. Thật ra về mặt thể chất vợ tôi không được khỏe mạnh như người ta, còn tôi thì không biết có phải do "kho đạn dược" không còn đầy đủ cho nên cho tới giờ cái nôi vẫn còn nằm trong kho.
Cách đây độ bốn năm, đứa em họ sinh được một bé trai, anh của cu Bèn bây giờ, hai vợ chồng tôi tình nguyện đem bé về chơi một ngày cho... đỡ ghiền. Rồi vì nó khóc quá và lại phải thay tã liền liền nên phải chở ngay về trả cho ba mẹ bé. Lần đó vì bé không ở đêm nên tôi vẫn chưa đem cái nôi ra cho bé nằm.
Gần đây mẹ của cu Bèn mới sanh bé hồi cuối tháng hai vừa rồi. Sau khi sanh xong chẳng may mẹ của cu bị biến chứng phải chở đi cấp cứu và phải nằm lại ở bệnh viện nên giao cu Bèn lại cho bà nội trông coi. Ba của cu thì phải túc trực ở bệnh viện để trông chừng vợ, còn bà nội thì đem bé về nhà để nuôi. Thật là một tình cảnh đáng thương! Ba của bé đặt tên bé là Benjamin, tôi gọi theo kiểu người Việt mình là cu Bèn cho tiện.


Cu Bèn sanh ra nặng được hơn bốn ounces, mặt mũi rất sáng sủa đẹp trai, có cái cằm nhọn nhọn như mẹ, hai bàn chân dài như cha và hai má lúm hai đồng tiền thật là dễ thương. Vợ tôi qua chăm sóc bé phụ cho bà nội và... mê bé ra mặt. Tôi bàn với vợ là thế nào cũng phải đem cu Bèn về nhà mình ngủ một đêm cho đã thèm. Vợ tôi ok liền cái rụp. Ngày thứ ba vợ tôi xuống ca nên tối thứ hai, hai đứa tôi lái xe sang rước cu Bèn về ngủ. Đã có điện thoại báo trước nên bên nhà chuẩn bị sẵn sàng sữa và tã cho bé. Trên đường lái xe về, nhìn vào kiếng chiếu hậu tôi thấy vợ tôi ôm bé vừa nói chuyện, vừa vỗ về bé. Tôi ít khi nào thấy vợ được vui và sung sướng như vậy.
Vô nhà xong vợ tôi chạy vào đặt cu Bèn lên giường, trở ra lấy túi đựng sữa, xách đựng tã rồi chạy vào thay tã cho cu vì y ta đã "làm một bọc" khi còn trên xe rồi! Tôi thì chạy vào kho kéo cái bao ny lông phủ cái nôi ra để lộ cái nôi vẫn còn mới như hồi mới mua về.
Tôi mang cái nôi vào phòng ngủ lau sơ lại và lót gối cho bé. Lâu rồi mới thấy lại cái nôi, thật là xinh xắn. Trên đầu nằm của bé có chùm đồ chơi màu sắc xanh đỏ cho bé vui mắt. Rồi có chỗ bấm cho đèn chớp chớp và có cả khúc nhạc "Chuông Vang Vang" (Jingle Bells) cho bé nghe nữa. Sau một lúc nằm chơi bé đòi bú và bắt đầu ngủ. Vợ tôi đặt bé vào nôi. Nhìn vợ đu đưa cái nôi để ru bé tôi thấy có con sao mà... khoái quá vậy"!
Nhờ có cu Bèn mà căn phòng ấm cúng và hạnh phúc hẳn lên. Hình ảnh bé nằm trong cái nôi sao mà đầy vẻ thiên thần! Nếu tôi không có sẵn cái nôi để cho cu Bèn nằm ngủ thì chắc chắn là vợ chồng tôi không hưởng trọn được cái hạnh phúc khi nhìn... con của người ta đang ngủ say sưa quá dễ thương.
Để "nói lên lòng tri ơn" của tôi đối với cái nôi đã đem lại những giờ phút âm cúng cho vợ chồng mình, tôi bèn ứng khẩu thành thơ rằng:
Nôi êm, bé ngủ, đẹp thay
Vợ chồng tao hạnh phúc là nhờ "mày" đó nôi!
Xin cảm ơn các bạn đã bỏ chút thì giờ theo dõi chuyện cái nôi của tôi.

Trương Tấn Thành, WA

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,532,820
Tác giả là một nhà báo quen biết tại Dallas, từng trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí. Ông cũng từng nhận giải Danh dự Viết Về Nước Mỹ và vẫn tiếp tục góp thêm nhiều bài viết giá trị. Sau đây là bài mới.
Tác giả chỉ vừa tới Mỹ được mấy tháng, theo diện bảo lãnh. “Hiện vợ chồng tôi ở tạm nhà người em. Vợ tôi đi giữ trẻ. Tôi chưa có việc làm. Trong lúc rảnh rỗi, tôi muốn viết lên một phần nhỏ những gì xẩy ra trong cuộc đời em tôi và gia đình tôi.” Ông Trương viết trong thư kèm bài viết về nước Mỹ đầu tiên. Nhân vật xưng tôi trong bài là người em. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết.
Tác giả tự sơ lược tiểu sử: Cựu thợ lái máy bay chuồn chuồn ở Căn Cứ KQ Phù Cát - Bình Định, cựu tù chính trị, đến Mỹ từ 1980, hiện an cư lạc nghiệp tại Garden City, Kansas. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ 2012 với chuyện tù “Trung Uý Nuôi Tôm” và đã nhận giải thưởng Viết Về Nước Mỹ từ mấy năm trước. Sau đây là bài ông cựu trung uý cho viết về nước Mỹ 2013.
Tác giả sinh năm 1981, đến Mỹ năm 2000 theo diện HO. Sau 9 năm định cư tại Mỹ, công việc hiện nay của ông là Property Manager, tại Landover, tiểu bang MD. Ông tham dự viết về nước Mỹ từ 2009 và sau đây là bài viết thứ hai. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết thêm.
Tác giả là cư dân châu Âu, làm việc trong một văn phòng thiết kế công chánh tại nước Pháp. Tuy sống bên kia Đại Tây Dương, những bài viết của cô thường thường rất bén nhậy với chuyện của người Việt tại Mỹ. Họp mặt Viết Về Nước Mỹ 2011, Đoàn Thị đã bay từ Paris sang để nhận giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là Giải Á Hậu. Bài viết mới của cô là tâm sự về mùa lễ tạ ơn năm nay.
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XII, 2012. Ông tên thật là Nguyễn Cao Thái, sinh năm 1959 tại Huế, vào Saigon 1968, vượt biển đến Mỹ 1979, hiện định cư tại San Jose, CA. Sau đây là một truyện mới của tác giả.
Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục naêm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Kèm theo bài viết ngắn về nhạc Mỹ thời chiến còn thêm bài thứ hai: Bạn Tôi và Nước Mỹ.
Tác giả rời Việt Nam sang Mỹ từ tháng 10 năm 1974, khi còn là một cô bé mới học lớp sáu.
Với kiểu “viết như nói”, tác giả đã góp nhiều bài viết và nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2005. Cô tên thật là Trần Thị Ngọc Trâm, sinh năm 1965 tại Saigon, thứ nữ một gia đình H.O.; Hiện là nhân viên xã hội tại Salem Oregon. Bài viết mới nhất của Vành Khuyên lần này có kèm theo ít dòng sau đây:
Đó là một đêm lịch sử người Việt tỵ nạn ở hải ngoại, khi hàng chục ngàn người Việt biểu tình chống việc một người tên là Trần Trường công khai treo hình Hồ Chí Minh trong tiệm cho mướn video của anh ta tại Little Sàigòn. Nhiều năm đã qua.
Nhạc sĩ Cung Tiến