Hôm nay,  

Nhật Ký Cho Mai Khanh

20/03/200900:00:00(Xem: 112193)

Nhật Ký cho Mai Khanh

Tác giả: Lạc Hà
Bài số 2565-16208642- vb632009

Tác giả cho biết bà tên  thật là Hà Lạc, 60 tuổi, định cư ở Mỹ từ 75, hiện cư ngụ tại Euless, TX. Nghề nghiệp: nhà giáo sắp về hưu. Bai viết về nước Mỹ đầu tiên của bà là nhật ký của bà ngoại viết cho cháu. Sau đây là một số trích đoạn.

***
Như một thiên thần từ trời sai xuống, con làm đảo điên cả gia đình. Bà Ngoại chưa từng trong đời ngồi ngắm hình ai hằng giờ, chưa từng hăm hở cắm cúi lái xe vượt đèn vàng, đèn đỏ vì bất cứ lý do gì, thế mà giờ đây chỉ để đón con tại day care, Bà đã "chạy" một mạch sau khi tan sở, không phải vì sợ trễ giờ day care đóng cửa, phải trả thêm tiền, mà vì bà Ngoại nóng lòng muốn ôm con vào lòng, vì bà Ngoại nhớ con quá, nhớ mùi thơm măng sữa, nhớ cái miệng cười, cái cau mày, cái liếc mắt của con.
Từ ngoài hành lang trước khi bước vào phòng infant, bà Ngoại thường dừng lại một giây, rảo mắt nhìn vào trong, tìm xem con đang ở đâu, con đang làm gì, để rồi Bà yên tâm mỉm cười khi thấy con đang nằm chơi cười cười, hai tay nắm chặt dơ lên trời mà ở nhà bà Ngoại thường mắng yêu: "Ui chao, coi hắn đánh tui tề" hoặc hai chân con đang đạp gió lia lịa, đầu con quay qua quay về nhanh nhẹn như con đang tìm kiếm cái gì, và bà ngoại thường chủ quan tự bảo rằng con nhớ và kiếm bà ngoại.
Có khi Bà thấy con đang nằm ngủ, hoặc bà babysitter đang ôm con, hoặc đang thay tã cho con. Cũng đôi lần bà ngoại thấy con đang khóc, khiến Bà xót xa làm sao. Bà chạy ùa vào, ngồi bệt xuống đất, ôm vội con vào lòng, bà hôn lấy hôn để lên hai mí mắt đỏ mọng, lên mặt mày mũi miệng của con rồi Bà dỗ cho con nín, nói nựng với con cho con nhoẻn miệng cười với Bà thì Bà mới chịu nhẹ nhàng bỏ con vào carrier, "nai nịt" đàng hoàng trước khi collect "đồ đạc" của con, bình sữa, daily sheet ghi sinh hoạt hằng ngày của con, và cuối cùng Bà phải ký tên vào daily log trước khi mang con về.
Giữa đường, khoảng đường 10 phút từ day care về nhà, Bà lái xe hết sức cẩn thận, trông trước trông sau mỗi khi đổi lane, và Bà không dám lái nhanh sợ Mai Khanh ngộp. Thông thường bà Ngoại lái xe nhanh như chớp, bạn bè của Bà ở CA thường gọi đùa Bà là "cao bồi Texas" mỗi khi Bà về CA chơi, bạn bè giao xe cho Bà lái, ai cũng sợ hãi la làng. Thế nhưng khi có Mai Khanh của Bà sau xe, Bà lái xe chậm chạp, đôi lúc nhìn vào kính chiếu hậu, bà tự cười thầm, nghĩ rằng mấy người đi sau xe Bà chắc phải rủa thầm trong bụng.

*
Và cũng từ ngày con ra đời, Bà Ngoại mới hiểu hết ý nghĩa câu nói của người Pháp: "Quand l'enfant apparait, le cercle applaudit" (tạm dịch sát nghĩa: Khi trẻ con xuất hiện, đám đông vỗ tay reo mừng).
Ngày Mẹ con vào bệnh viện "rục rịch" sinh con, cả nhà mình đã chờ đón sự chào đời của con với tất cả niềm vui sướng, xôn xao, tưng bừng, và hớn hở. Hôm ấy Bà Ngoại đang chuẩn bị tiệc sinh nhật ông Ngoại, nhưng khi nghe Mẹ con bình tĩnh thông báo Mẹ con đã vào bệnh viện chờ sinh con, Bà bỏ ngay mọi việc nấu nướng đang dở dang, giao cho ông Ngoại dọn dẹp, chạy bay vào BV với Mẹ con. Sau đó, các cậu và ông ngoại rủ nhau đi xem movies viện cớ ở nhà chờ đợi sốt ruột quá, Dì Ti cũng vào BV để cùng sốt ruột với Bà Ngoại. Suốt thời gian chờ đợi từ 10 giờ sáng đến 4 giờ 32 phút chiều, Bà Ngoại chỉ biết lâm râm cầu nguyện Phật Bà phù hộ cho được "Mẹ tròn con vuông", con sinh ra được đầy đủ tứ chi, và bình yên vô sự. Khi cô y Tá ra phòng đợi báo tin con đã ra đời, rất tự nhiên, Bà Ngoại liếc nhìn cô Y Tá, tìm xem phản ứng lạ nơi cô. Không thấy gì, Bà mới cất tiếng reo mừng rỡ và gọi nhỏ tên con: "Mai Khanh", rồi như quên mất mình đã lên chức Bà Ngoại. Bà nắm tay Dì Titi cùng chạy vào phòng hai mẹ con!
Buổi chiều hôm đó, ngày 5 tháng 5, 2002, nhằm ngày Cinco De Mayo, (một ngày lễ của dân Mễ Tây Cơ), cả nhà kéo đến chật cứng phòng bệnh viện. Sau mấy giờ con được ở trong phòng với Ba Mẹ con và gia đình, cô Y Tá đến mang con vào phòng tắm rửa, bảo Ba con lát nữa vào phòng để được dặn dò tập sự những điều cần thiết phải làm khi con về nhà. Lập tức Bà Ngoại đứng dậy đi theo cô Y Tá, Bà còn kéo Ba con đi ngay, vì trong đầu Bà cứ lãng vảng tin tức và hình ảnh những bé sơ sinh bị bắt cóc hay tráo đổi do những kẻ lưu manh đóng vai y tá trà trộn vào bệnh viện. Suốt thời gian mấy giờ đồng hồ cô y tá tắm rửa cho con, và chỉ vẽ cho Ba con, Bà Ngoại đứng bên ngoài cửa sổ không rời mắt khỏi con.

*
Mai Khanh, hai tiếng khi gọi lên nghe nhẹ như gió thoảng, là một trong những tên con gái được Mẹ con chọn từ một danh sách dài ngoằng do Bà Ngoại sưu tầm. Mẹ con nói thích tên Khanh mà đi đôi với chữ Khanh thì không có nhiều chữ lót thích hợp, ngoài mấy chữ hạn chế như Diệu Khanh, Lệ Khanh, Ái Khanh, Mai Khanh v. . .v. . . Ba chữ kia có dấu nặng và dấu sắc, khó đọc ở Mỹ, duy chỉ có Mai Khanh là dễ đọc thôi, vì âm Mai người Mỹ có thể đọc thành My (của tôi), Khanh của tôi, Khanh của Ba Mẹ, Khanh của Bà Ngoại .... Từ ngày đó, Mai Khanh có trong gia phả của nhà mình.
Và cũng từ ngày đó, 2 chữ Mai Khanh là một "miracle hợp từ", không ngớt xuất hiện trên môi, trong ý tưởng của Bà Ngoại. Và cũng kể từ ngày đó, hình Mai Khanh ngự trị khắp nơi; trên bàn làm việc của Bà là hình Mai Khanh đang há miệng ngáp, mắt hé mở như đang nhìn trộm Bà trông ghét làm sao" Ngày con được tháng rưỡi Bà Ngoại nghĩ hè 6 tuần, thế là ngày nào Mẹ con cũng mang con đến cho Bà. Ngoài những đồ phụ tùng cho con như thùng tả lót, hộp giấy lau vệ sinh, ly nước nhỏ xíu có nắp đậy để Bà cho con uống sau khi con bú xong, và vào những lúc con bị "nấc cụt", khăn nhỏ lau miệng, đồ chơi, Bà Ngoại còn để cái máy hình bên cạnh. Cứ mỗi lần con nhoẻn miệng cười, hoặc Bà chọc cho con cười, Bà vội vã vớ cái máy "shoot" ngay hình ảnh thiên thần dễ thương có một không hai đó.
Sau một tháng rưỡi giữ con suốt ngày, Bà đã chớp được nhiều tấm hình độc đáo của con, và tấm con há miệng ngáp, hoặc tấm con chấp hai tay để trên ngực trông giống như con vòng tay "thưa Bà Ngoại con mới tới, là Bà Ngoại thích nhất, đi đâu Bà cũng mang ra khoe, không biết có ai đã "hứ" trong lòng và cho Bà Ngoại này là "vô duyên" hay không"
Giờ đây con đã được hơn 5 tháng và đã khôn ra, nên mỗi lần dù con đang cười toe toét mà thấy ánh flash lóe sáng của máy hình, con cũng thôi cười trố mắt ngạc nhiên nhìn vào máy. Cũng có thể con đang cười với Bà Ngoại, đột nhiên con thấy cục gì đen đen che khuất mặt Bà nên con ngạc nhiên, thôi không cười nữa, và con quay quắt tìm kiếm.
Không biết bắt đầu từ bao giờ mà Bà Ngoại đã biết cất tiếng cười sảng khoái mỗi khi nghe con "ợ" sau mỗi lần bú xong. Mấy Cậu, Dì của con, ngay cả Mẹ Tina của con mà vô tình làm như vậy là bị Bà Ngoại nạt liền, "vô phép", và họ phải vội vàng che miệng, nói lí nhí "excuse me" hoặc đôi khi lấm lét nhìn quanh xem có ai nghe mình không. Còn Mai Khanh "ợ" thì lại được mọi người khen giỏi, và sau mỗi lần như vậy Bà Ngoại thường ôm ghì con vào lòng hôn lấy hôn để lên mắt mũi miệng của con, lại còn khen con "giỏi, giỏi".
Đôi khi, con ỡm ờ bắt Bà Ngoại chờ thật lâu rồi mới ợ, Bà Ngoại lại vỗ về: "ợ đi con, giỏi bà cưng!"
*
Tối Chủ Nhật, 29 tháng 9, con bắt đầu lật. Vài ba tuần trước đây mọi người trong nhà thường nói đùa là "Mai Khanh làm biếng, Mai Khanh bự quá trốn lật mất rồi." Ai ngờ tối Chủ Nhật, khi con đang nằm chơi, Bà Ngoại vừa đọc sách bên cạnh vừa coi chừng con, thình lình con nghiêng người về phía trái, gắng sức lật người qua. Bà bỏ sách, nhìn con thở dốc nhưng vẫn gắng sức hai ba lần cố vật thân hình tròn vo như hột mít sang.
Bà sung sướng theo dõi con, nhưng sau thấy con mệt quá, bà thương đưa ngón tay đẩy nhẹ vào "đít" con và thế là con lật ngon lành. Sau đó, cứ mỗi lần Bà vừa đặt con nằm xuống, con đã lật phăng phăng, đầu con đã ngẩng lên cao và khi Bà gọi "Mai Khanh", con đã biết quay đầu nhìn về phía Bà. Cái điệu này thì Bà phải dặn Nanny cẩn thận khi con "làm xấu', vì nếu con mang cả cái "đít" nhèm nhẹp lật sấp lại thì ôi thôi... mệt lắm đó.
Nghe con đã biết lật, Ba mẹ con mừng vô cùng, ôm hôn con tới tấp. Hạnh phúc, đơn giản có thế, mà lại to tát như thế sao"
LẠC HÀ

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,479,883
Tác giả là một thuyền nhân, hiện là cư dân Quận Cam, đã tham dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2010 với bài viết Bài viết “Từ Câu Chuyện Cậu bé Thành Padua," thể hiện sự phẫn nộ trước việc nươc Tàu cộng sản trắng trợn lấn đất, lấn biển của Việt Nam, bắn giết ngư dân Việt. Sau đây là bài viết mới của bà.
Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục năm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Ông là tác giả đã nhận giải thưởng danh dự Viết Về Nước Mỹ năm 2005. Bài viết mới của ông là một hồi ức dễ thương về đảo tị nạn Galang 2, với lời ghi “để nhớ hai người bạn đã đưa tôi đến Galang, Hải quân Trung uý Đạt và Hoa.
Tác giả họ Vũ, hiện là cư dân California. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông là “Giấc Mơ Thiên Đường”, truyện ngắn về một thảm cảnh gia đình Việt tị nạn. Bài thứ hai , “Trường Đời: Học Làm Chồng” là một truyện về ông gia trưởng gốc Việt học phép làm chồng từ ông Mỹ hàng xóm. Đây là một truyện vui nhanh chóng đạt số lượng người đọc đáng nể. Bài mới sau đây, tiếp tục cho thấy tài kể chuyện duyên dáng của tác giả. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ hiện phổ biến bài viết của năm 2013. Mong Tuyết Phong sẽ tiếp tục viết.
Tác giả tên thật Hùng Túy Trước, tuổi Giáp Ngọ, cư trú tại Austin, Texas, đã góp nhiều bài Viết Về Nước Mỹ đặc biệt. Giải thưởng Việt Báo năm thứ ba, cùng lúc với giải danh dự, Chúc Chân còn nhận thêm giải "Writing on America" cho bài viết bằng Anh ngữ. Sau đây là bài viết mới nhất của cô.
Tác giả đã góp nhiều bài viết với kiểu “viết như nói” và nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2005. Cô tên thật là Trần Thị Ngọc Trâm, sinh năm 1965 tại Saigon, thứ nữ một gia đình H.O. Công việc đang làm: nhân viên xã hội tại Salem Oregon. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả tự sơ lược tiểu sử: Trước năm 75, còn đi học, chỉ viết cho các báo thiếu nhi, học trò. Qua Mỹ từ 1990. Hiện ngụ tại Myrtle Beach, SC. Hải Âu tham dự viết về nước Mỹ từ 2010, bài đầu tiên: Mẹ Chồng, cho thấy tác giả có bút pháp đặc biệt, khi kể về hồn thiêng yêu thương của bà mẹ chồng. Bài thứ hai, Một Mảnh Đời Tị Nạn, kể về những ngày đầu mới tới nuớc Mỹ. Bài thứ ba: “Tôi Là Đốc Tờ Nail”. Sau đây là bài viết mới nhất.
Đây là bài Viết Về Nước Mỹ thứ năm của Lê Thị, trong số 7 bài tác giả đã liên tiếp gửi về cho toà báo. Trong số này, có 4 bài viết về đề tài đồng tính. Lê Thị -cư dân Chicago, 35 tuổi- với tài viết và sức viết mạnh mẽ khác thường, hiện là tác giả dẫn đầu số lượng người đọc Viết Về Nước Mỹ trong hơn hai tháng qua.
Tác giả là một huynh trưởng viết về nước Mỹ, thành viên Ban Tuyển Chọn Chung Kết, vừa phải báo “tạm rút” năm nay. Điện thư của ông ngày 25 tháng 6, nguyên văn như sau:
Tác giả đã góp nhiều bài viết giá trị cho Viết Về Nước Mỹ năm thứ 12. Ông tên thật là Nguyễn Cao Thái, sinh năm 1959 tại Huế, vào Saigon 1968, vượt biên đến Mỹ 1979, hiện định cư tại San Jose, CA.
"Hồi Ức Tháng Tư của Long Mỹ" là bài viết của Paul LongMy Choate, Đại Tá Hải Quân, một cấp chỉ huy trên Hàng Không Mẫu Hạm nguyên tử lớn nhất của Hoa Kỳ USS CARL VINSON (CVN-70). Đây là con tầu đã tung ra các đợt tấn công đầu tiên trên không ở Afghanistan sau biến cố 9/11 và cũng chính nó đem thi hài Osama Bin Laden thủy táng trên biển. Tháng Tư 2012, cũng con tầu này đã tiến vào Thái Bình Dương, thăm Úc, đánh dấu việc Hoa Kỳ chuyển trọng tâm chiến lược sang Á Châu.
Nhạc sĩ Cung Tiến