Hôm nay,  

Email Gửi Kim

3/24/200900:00:00(View: 175642)

EMAIL GỬI  KIM

Tác giả: Trần Cẩm Tú
Bài số 2568-16208645- vb332409

Tác giả là cư dân tiểu bang Oklahoma, cho biết bà đã về hưu. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà là "Cha Con Mỹ Hoá." Bài mới lần này là truyện vui đổi đời: thư truyền “võ công“ cho (các) bà vợ Việt trên đất Mỹ để “training” ông chồng.

***

Hi Kim,
Năm mới năm me ta gửi Email chúc mi bớt ngu si khờ khạo đi. Ta đọc tâm sự của mi mà bực mình, ta thông minh lanh lợi vậy mà lại  có con bạn dở ẹc như mi vậy sao"  Suốt đêm ta không ngủ để tìm diệu kế cứu vớt đời mi, cho mi được hưởng lạc thú của cuộc đời mấy chục năm nữa.
Cái thời ở VN, cái thời cổ lỗ sĩ mấy chục năm trước, xã hội còn nặng mùi Khổng giáo, mi phải thuận theo “Bầu ơi thương lấy bí cùng, tuy rằng khác giống, ta xây chung một nhà" để đi lấy Chàn , ta chẳng trách mi được vì thế thời phải thế. Nhưng mi là dòng dõi Triệu Trưng, xuất thân từ một chính phái, tài nghệ thần thông quảng đại, biết là Đông Tây trái ngược hẳn nhau, vậy mà khi định cư ở Mỹ, cái xứ đàn bà là Number One,  bắt đầu trở lại,  mi lại không chịu đổi ngược "Dạy chồng từ thuở bơ vơ mới về" cho hợp chỗ, hợp thời. Thật đáng tiếc.
Thôi chuyện cũ bỏ qua. Ta chỉ cho mi mấy chiêu để mi vùng lên làm cách mạng đổi đời.
Chuyện Chàng núp bóng tùng thê, đẩy mi ra sửa sai lỗi lầm của Chàng,  Chàng õng ẹo làm khó mi mỗi khi có cuộc họp mặt bàn bè, hay anh em nhà chồng làm mi trong lòng nổi cơn bão bùng giông tố gì đó... là ba cái lẻ tẻ không đáng để bụng, bỏ qua đi Tám.
Những điều sau đây mới là quan trọng, mi phải chú tâm học hành theo ta.
Mi đừng nghe chàng dụ dỗ, chịu khó lấy tiền saving ra đi tu bổ nhan sắc về chiều của mi đi. Chàng nói không dòm mi chứ ta bảo đảm sau khi  mi trở lại tuổi xuân, đẹp gái hẳn ra. Chàng sẽ suốt ngày đi ra đi vào... dòm mi. Lúc trẻ Chàng phải lo kiếm cơm, cầy Overtime tối đa , về nhà còn lo trả Bill, lo đến tối tăm mặt mày thì Chàng không nhìn mi là đúng rồi. Bây giờ gánh lo âu đã giảm, rảnh rang tâm trí  Chàng sẽ dư thì giờ buồn buồn Dòm mi. Mi không thấy à, có nghe tụi trẻ về VN chơi gái không hay là toàn mấy cụ ông về VN tốn tiền cho gái đẹp để...  rửa mắt. À  mi nhớ đừng quên, cái răng cái tóc là gốc con người đó. Tóc rụng  chỉ còn le que vài sợi, cũng cần  cấy tóc. Tóc dầy uốn chải kiểu này kiểu kia đều dễ dàng. Hàm răng có xiêu vẹo vì bị mất mấy cái răng sâu thì cũng đi  kềm luôn. Green Tea, cà phê hay làm vàng răng đó. Vậy nhớ mua thuốc tẩy răng cho trắng boong nhe mi. Không sửa thì thôi, đã sửa là phải chơi tới bến luôn.
Nhan sắc đã phục hồi, mi phải biết bảo trì  nó. Hôm qua ta coi Ti Vi, thấy nhỏ tài tử Susan Sommer, 62 tuổi mà trông như thiếu phụ  nửa chừng xuân, mơn mởn như gái một con trông mòn con mắt. Bí quyết gì đây " Hóa ra nàng được Đại Tài Phiệt Herbal Compound Pharmacy gì đó cho tiên đơn Hormone. Giá có mắc hơn nhiều, nhưng mi đừng tiếc tiền mua ngay đi. Cũng đừng lo hậu quả xấu, vì nàng ta  đã dùng thuốc này cả hai chục năm rồi. Nếu có gì nàng ta sẽ đi trước mi hai chục năm cơ mà.
Thuốc tiên uống vào, sức sống bừng dậy, thừa sức đi bát phố mua sắm quần áo diện cho đẹp vào. Diện từ trong ra ngoài. Ở trong nhà mua những bộ lụa mềm mại nếu mờ mờ ảo ảnh càng tốt. Quần áo ra ngoài đường thì chọn màu sắc lịch sự nhưng trẻ trung rực rỡ một phương trời.
Sau khi mi lột xác đẹp gái rồi, mi còn phải tập nhiều thứ...
Mi lấy gương ra tập cười... làm sao cho nụ cười yểu điệu e ấp. Đừng cười nhiều quá kẻo mắt nhăn, da nhăn, lại mất thì giờ đi mổ, đi kéo lại. Phải làm sao con mắt biết cười nheo nheo có tình điệu.


Mi phải tập đi đứng nhẹ nhàng thướt tha ra vào như tiên nữ múa khúc Nghê Thường hay ít nhất cũng phải uyển chuyển cặp giò như thí sinh dự thi hoa hậu, bỏ đi những bước chận dậm bành bạch của Tặc Dăng nổi giận đi nhé.
Mi cũng phải sửa giọng. Bỏ đi cái giọng chua như dấm, gắt như mắm tôm, cọc cằn như muốn chửi... của ngày xưa đi. Phải làm sao giọng nói thỏ thẻ dịu dàng ngọt ngào. Mi phải chịu khó đọc sách, học những câu ăn nói văn chương bóng bẩy lịch sự. Nhớ quét sạch hết những câu ăn  nói chanh chua, bặm trợn, thô lỗ cũ đi nhé.
Sau khi mi đã là Mỹ Nhân đẹp từ ngoài vào trong, việc “Training Chàng” làm cái Job của mi thật quá ư dễ dàng. 
Nấu cơm ư" Nhẹ nhàng cầm tay Chàng chỉ dẫn Chàng từng bước một... thái thịt... nhặt rau...vo gạo...  Chàng dư sức qua cầu. Chàng trước đây không làm là vì mi ngu để chàng abuse đấy thôi. Mi không thấy đầu bếp  nổi danh phần nhiều là Mister à. Mới đầu ăn có thể dở ẹc, chịu khó quay mặt đi trợn mắt nuốt chửng rồi quay sang Chàng cười nịnh, khen túi bụi như mưa sa. Yên trí đi với những lời khen tặng của mi Chàng sẽ thành cao thủ võ lâm trong bếp rất mau.
Rửa chén thì mi chìa bàn tay mi cho chàng ngắm mà rằng "Em tiếp tục rửa chén bát nữa  thì bàn tay em sẽ không Get Along với cái mặt xinh đẹp của em anh ạ. Không biết có bác sĩ sửa bàn tay không nhỉ, nếu có chắc là mắc lắm đó, anh có đủ tiền cho em đi sửa không anh"". Bảo đảm Chàng sẽ vui vẻ làm hộ cho mi.
Rác đầy thì nhờ Chàng đi mua cho mi lọ nước hoa Chanel 5 vì sợ  mùi hôi của rác quyện vào quần áo thơm tho của mi e rằng Chàng sẽ chê. Chàng của mi ta thấy cũng trùm sò thấy mồ, chắc sẽ không chịu ... tốn xăng chạy đi mua cho mi đâu.
Nấu cơm,  rửa chén, đổ rác,... Chàng làm hết, vậy việc nhà còn gì cho mi làm nữa đây"
Sướng như tiên vậy thì nên  bỏ đi cái ý tưởng chán đời    Già rồi không cưới Chàng nữa. Phải bám chặt lấy Chàng. Chàng trẻ hay Chàng già gì cũng cưới hết, kiếp này qua kiếp nọ.
Mi còn nhớ nhỏ Hạnh không" Con nhỏ mẹ già mất lâu rồi vẫn còn khóc nhớ mẹ,  thèm  sờ tí Mẹ già đó. Nó còn chịu chơi, còn lý tưởng tuyên bố với ta "Tình yêu không phân biệt tuổi tác. Già còn yêu nhiều hơn vì rảnh rỗi, có nhiều thì giờ để nghĩ để mơ. Nếu có tình yêu, thì hai người già có thể cưới nhau, đem nhau về dinh... chăm sóc hầu hạ lẫn nhau "Vậy mi còn sợ cái gì nữa mà nói lời từ chối tiệc cưới của lũ con làm cho mi và  chàng" 
À ta chợt nhớ thêm một điều rất quan trọng cho lũ con mi. Mi phải bỏ thì giờ nhồi nhét vào óc Chàng, cái tư tưởng ích kỷ không lấy ai nữa của Chàng, khi mi xui xẻo ra đi truớc Chàng, là không tốt. Mi phải tỏ vẻ yêu chàng tha thiết lo cho Chàng, cái chiêu hứa không khều khều chân chàng nhẹ quá, không đủ phê đâu. Mi phải khuyến khích Chàng yêu nước bằng cách về VN, chọn cô vợ trẻ, vạch ra một tương lai sáng lạn cho Chàng    “Ông già cưới cô gái  xuân thì, đám cưới thật to", vui biết mấy. Chắc là tốn tiền nhiều đấy nhưng mi đã đi rồi Care tiền bạc làm gì. Lũ con mi tuy không có tiền của Chàng, nhưng  ta bảo đảm sẽ vui như tết vì đã có Mẹ trẻ săn sóc cha già hộ tụi nó, tụi nó được rảnh tay, nhẹ nợ. Chồng con đều vui vẻ thì mi sẽ yên tâm đi xuống địa ngục chờ  ngày luân hồi. Chỉ có một điều phải dặn dò Chàng cẩn thận đừng trao duyên già vào gái ham tiền, nó lấy hết tiền rồi đá Chàng đi thì khổ  lắm. Nhưng mà nói cho cùng, nhỡ có bị như vậy thì cũng là cái số, cái Nghiệp dại gái của Chàng thôi, phải không "
Thôi giấy ngắn tình dài. Bao nhiêu võ công của ta, ta đã tận tình trao truyền hết cho mi rồi. Chúc mi mã đáo công thành.
Trần Cẩm Tú

Send comment
Off
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Your Name
Your email address
)
Add a posting
Total View: 861,756,401
Tác giả tên thật là Tô Văn Cấp, sinh năm 1941, cựu sĩ quan VNCH, cựu tù công sản, định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. 1, hiện làm việc tại học khu Ocean View. Ông đã góp nhiều bài viết về nước Mỹ, bài nào cũng cho thấy tấm lòng, và sự lạc quan, yêu đời. Bài viết mới nhất là một họp mặt trường cũ, với niềm vui của tình thầy trò.
Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu, 2000, hai lần nhận giải thưởng, đã là thành viên Ban Tuyển Chọn Chung Kết từ ba năm qua. Sách đã xuất bản: Chuyện Miền Thôn Dã.
Với một loạt truyện tự sự khác thường về đề tài đồng tính và sức mạnh gia đình, Lê Thị đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2012. Tác giả, 35 tuổi, cho biết đã đến Mỹ khi còn là một cậu bé “tiếng Việt chưa đủ vốn, tiếng Anh dăm ba chữ chập choẹ,” hiện hoạt động trong ngành thiết kế thời trang tại New York và Chicago. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả tên thật là Tô vĩnh Phúc. Trước 1975, tốt nghiệp cử nhân Luật Khoa và Văn Khoa tại Sài Gòn. Định cư tại Sacramento, California từ 1986, học và làm nhiều ngành khác nhau: Chủ nhiệm tuần báo Phù Sa, phát hành tại bắc Cali vào những năm 1990.
Tác giả đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ. Ông là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục năm 2000, từng trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA.
Bài dự viết về nước Mỹ gửi từ Sài Gòn bằng email, được đăng nguyên văn, không thêm bớt. Bài viết ngắn, tác giả 30 tuổi, cho biết đây là những câu hỏi mong được các chú bác anh em ở Mỹ trả lời.
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XII, 2012. Ông tên thật là Nguyễn Cao Thái, sinh năm 1959 tại Huế, vào Saigon 1968, vượt biển đến Mỹ 1979, hiện định cư tại San Jose, CA. Sau đây là bài mới của tác giả.
Mr. Bond là bút hiệu của David Huỳnh, cư dân Los Angeles, từng nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2012 với loạt bài kể chuyện câu cá đủ loại, câu từ Nam đến Bắc Cali, qua Alaska, sang Mễ, câu về tới VN hay qua tận Thái lan... Chuyện lặn bắt bào ngư tại Mũi Arena -Mendocino, vùng Bắc Cali- là bài viết thứ năm của Mr. Bond.
Tác giả tự sơ lược tiểu sử: Trước năm 75, còn đi học, chỉ viết cho các báo thiếu nhi, học trò. Qua Mỹ từ 1990. Hiện ngụ tại Myrtle Beach, SC. Hải Âu tham dự viết về nước Mỹ từ 2010, bài đầu tiên: Mẹ Chồng, cho thấy tác giả có bút pháp đặc biệt, khi kể về hồn thiêng yêu thương của bà mẹ chồng. Bài mới nhất của tác giả kể về sự thần giao cách cảm của lòng mẹ bao la.
Trước 1975, tác giả là một nhà thơ quân đội, sĩ quan hải quân, từng tu nghiệp tại Mỹ. Sau năm 1975, ông trở thành người tù chính trị và định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. Ông đã tham dự Viết Về Nước Mỹ ngay từ năm đầu tiên và hai lần nhân giải, 2001 và 2012.
Nhạc sĩ Cung Tiến