Hôm nay,  

Bóng Ngày Qua

26/03/200900:00:00(Xem: 99699)

Bóng Ngày Qua

Tác giả: Hảo Lâm
Bài số 2570-16208647- vb532609

Tác giả tên thật là Phạm Thị Hảo, năm nay đã ngoài 86 tuổi, hiện đang sống tại cư xá Guadalupe, California. "Mặc dầu tuổi đã cao nhưng cụ muốn viết để quên đi giây phút trống trải trong cuộc đời còn lại và những nhức mỏi của tay chân và thân thể. Đây là bản viết tay của cụ bà." Ông  Nguyễn Quang, Hội trưởng Hội Ái Hữu Quảng Trị Nam California, cho biết khi giới thiệu bài viết về nước Mỹ của cụ bà.  Bản thảo viết tay của tác giả có nét chữ rất đẹp, chuyện kể thứ tự, quan sát sâu sắc và chữ nghĩa chính xác. Trân trọng cám ơn sự giới thiệu của ông Nguyễn Quang và mong tác giả sẽ tiếp tục viết thêm.

*
Cơn gió thoảng từ hướng biển nhẹ thổi, êm ả dịu dàng làm mắt bà Ánh ríu lại. Có tiếng chim ríu rít trên cành cây đã làm bà tỉnh thức giấc ngủ chập chờn vào trưa hè nóng bức. Ngơ ngác nhìn quanh, bà Ánh nhận thức được là bà đang ngồi trên chiếc xe lăn trước hiên căn chung cư, nơi bà đã cư ngụ hơn chục năm nay.
Theo dõi tiếng loại chim bé nhỏ làm tổ trên hai tàng cây si đan vào nhau như chiếc lọng to lớn, bóng tỏa ra che ánh nắng chói chang, rất tiện nghi cho các ông bà già như bà làm nơi tụ họp bàn luận chuyện tin tức, thời tiết để giúp cho qua thời giờ.
Nhướng mắt cố tìm tổ chim ở đâu, nhưng cành lá sum xuê không thể nhìn thấy gì ngoài tiếng kêu chút chích. Chỉ đôi khi chim nhỏ vù bay đi khi đã mớm đủ mồi cho chim con.
Đôi mắt nhìn theo bóng chim, bà thầm nghĩ "chim có tổ, người có tông", nay tông môn gì cũng chẳng còn có mấy ai. Vài người anh em họ ở mỗi người một tiểu bang, khi nhớ nhau thì điện thoại để gợi lại những niềm thương nỗi nhớ cố hương, nhắc lại thời niên thiếu, ôn lại những kỷ niệm nơi quê nhà hoặc th"m h"i sức khỏe của nhau. Vì người nào cũng trên bảy mươi "cái xuân xanh".
Ông Thuấn, chồng bà mất đi để lại cho bà nỗi nhớ nhung thầm kín. Vì hơn 56 năm sống bên nhau với bao kỷ niệm, có với nhau bốn người con, hai trai và hai gái. Hơn 30 năm sang đây tị nạn cộng sản, ông bà định cư tại California. Tạ ơn trên, con cháu đã trưởng thành. Ông bà bàn nhau là xin thuê một apartment ở cư xá này để tự săn sóc cho nhau. Nhập gia tùy tục mà.
Chung cư bà cư ngụ có nhiều sắc tộc khác nhau Âu, Mỹ và Á Châu. Tuy ngôn ngữ bất đồng, nhưng hoàn cảnh không khác biệt. Chỉ nhìn ánh mắt làn môi và nói tiếng "Hi" với nụ cười thân thiện là có thể chia sẻ niềm vui trong những buổi liên hoan (party).
Ngày tháng vẫn trôi qua, lòng người cũng êm ả dần vì không còn gì để cho mình vương vấn. Đức tin tôn giáo - Phật giáo, Công giáo, và Tin lành - đã đem lại niềm vui và an ủi cho các vị cao niên cảm thấy bớt cô đơn, trong số đó có bà. Có tiếng bước chân lại gần, bà Ánh quay qua nhìn người vừa đến là một bà bạn người Trung Hoa, bà Ying. Bà Ying còn có tên Mỹ là Helen. Bà cỡ 75, biết nói đôi chút tiếng Anh. Bà Ying ăn mặc chỉnh tề tay xách bóp có vẻ sắp đi dự tiệc nhà hàng hay về nhà con cháu. Cả hai trao đổi với nhau bằng tiếng Anh không cần văn phạm. Bà Ánh cũng đáp nụ cười và hỏi:
- Where you go"
- My grandson's birthday
Qua lại với nhau và đều thông cảm, chia xẻ nỗi buồn vui qua đi khoảng thời gian 15 phút thì chia tay vì con trai bà Ying đã đến đón bà đi mừng sinh nhật cháu nội. Bà Ying vội vã lấy tay quẹt ngăn dòng lệ. Trong thời gian chờ đợi con đến đón bà Ying đã tâm sự "Tôi từ Đài Loan qua đây 7 năm rồi. Hai năm đầu ở với con trai độc thân, vì nó bảo trợ cho tôi. Sau đó nó cưới vợ, vợ nó sanh bên Mỹ, sạch sẽ và quá ngăn nắp. Tôi thì chậm chạp và rửa chén bát cứ bị rớt làm vỡ hoài, có lẽ vì xà phòng quá trơn. Con trai tôi nó cứ bảo tôi là cứ ngồi yên đi đừng làm gì cả, để vợ chồng nó làm." Buồn quá, tôi về nhà con gái ở, lấy cớ là về đó có cháu ngoại 8 tuổi. Chúng cũng cần có người lớn ở nhà và mở cửa cho nó đi học về. Có một hôm vợ chồng nó cãi nhau bằng tiếng Mỹ. Tôi cũng buồn vì vợ chồng nó bất hòa. Sau đó con gái tôi quay sang tôi, nó nói: "Mẹ đi đến đâu là đem sóng gió đến đó." Nghe vậy tôi tủi thân và cũng chẳng muốn hỏi là vì lý do gì. Tự hỏi mình, có phải lỗi tại mình cho con cái đi học Mỹ. Vì lo cho tương lai của chúng và sợ cộng sản Trung Quốc chiếm Đài Loan nên tôi phải theo con bảo trợ qua đây. Tôi đã là công dân Mỹ. Trở về lại Đài Loan thì nhà cửa bán rồi. Có hai đứa con qua đây hết. Ruột thịt mình ở bên nầy, làm sao bỏ đi được" Vì thế, tôi theo lời bạn khuyên nên vào đây ở được 3 năm rồi. Tuy buồn và cô đơn nhưng không gây sóng gió cho con cháu. Chiều nay con trai tôi đón tôi về mừng sinh nhật cháu nội đầu tiên của tôi."


Nói đến đây bà rươm rướm nước mắt. Bà Ánh cũng chẳng biết bà xúc động buồn hay vui. Nhìn con chim bay trở lại tổ khi kiếm được mồi khác, bà Ánh lại nhớ câu ví "chim có tổ, người có tông". Bà thầm nghĩ tại sao chỉ ví với chim mà không ví với các động vật khác có vú như khỉ, heo hoặc mèo, chó" Có lẽ chim có tổ, chim trống lo làm tổ kiếm mồi khi mái đẻ con. Nuôi chim con đủ lông đủ cánh là bay đi làm tổ ấm khác cũng như giống người. Đó là luật tạo hóa xoay vần từ thời này qua thời khác. Trời, Phật dạy chúng ta phải thương yêu nhân loại, đùm bọc gia đình và biết tha thứ cho nhau. Chỉ có tình yêu là khắc phục được tất cả. Nhớ đến các con, bà thầm hỏi chẳng biết chúng ra sao.
Nhìn lên bầu trời, mây đã đổi màu, ánh nắng đã nghiêng chiều chuyển hướng. Bà Ánh có ý đợi chim bay ra nhưng không thấy, chỉ thấy vài cặp bay về chui rúc vào các cành lá sum xuê. Tiếng kêu chíu chít như xa nhau cả ngày nay là lúc đoàn tụ, có nhiều chuyện kể cho nhau nghe. Con gió nhẹ làm bà cảm thấy hơi lạnh, lấy áo khoác vào, chợt nghĩ đây cũng là giờ bà phải vào uống thuốc. Lặng lẽ lăn xe vào, xem như một ngày lặng lẽ trôi qua.
Nhìn bát canh rau và củ khoai luộc mà chị giúp việc đã dọn sẵn cho bà dưới ánh đèn mờ ảo. Bà cảm thấy không khí lạnh lẽo, cô đơn. Nhìn củ khoai bà cảm giác lại nỗi cô đơn nầy cũng tương tự như nỗi cơ đơn khi bà "làm dâu Quảng Trị" xưa kia. Tên nầy do em bà đặt cho bà. Lúc ấy ba mới 20 tuổi mà đã có 1 con. Chồng bà, ông Thuần, đã ra Hà Nội học bổ túc một năm nên đã gửi bà về Quảng Trị nhờ thân sinh ra ông săn sóc hộ. Lúc ấy Hiếu, con trai bà, mới 2 tuổi. Quảng Trị là thành phố nhỏ bé. Chỉ vài chục tiệm buôn. Bao quanh có sông Thạch Hãn. Khi mùa cạn nhìn thấy nước như ngừng chảy. Bên kia sông có làng Nhan Biều, đất cát khô cằn, chỉ khoai và sắn. Có ngôi chợ nằm giữa phố chợ, chừng 5, 7 quầy thịt. Thổ sản chỉ trà tươi, mít, khoai sắn và củi từng gánh của dân làng Đại Nại. Gia súc chỉ vài lồng gà, vịt, vài rổ cá, ốc gạo và châu chấu (có nhiều màu sắc nhỏ như cúc áo, màu sắc đẹp và được bán từng thúng) luộc sắn lấy gai lễ ra ăn. Bà Ánh nhớ lại mỗi khi buồn bà đưa con trai đi bộ thả dọc theo sông Thạch Hãn. Ngồi nghỉ chân nhìn sang bên kia sông. Tính lại ngày tháng xa vắng chồng và mong mỏi ông sớm về để khỏi "làm dâu Quảng Trị". Có lẽ vì nỗi cô đơn khi còn niên thiếu nên bà không còn để ý đến ngoại cảnh" Đôi lúc trên đường về, bà ghé chợ mua một mớ khoai và ốc gạo, là hai món quà mà bà và Hiếu, con trai bà, thích nhất.
Ai là người sinh quán Quảng Trị đều phải công nhạn khoai lang Quảng Trị vừa ngon, bổ và ngọt ngào hương vị, ngon hơn các thứ khoai ở các địa phương khác. Củ tròn to như cái chén ăn cơm, da vàng như khoai tây. Trưa nào đói bụng, bà Ánh và con luộc khoai hay nướng khoai vùi tro. Ra ngồi gốc mít, vừa ăn bà vừa canh chừng chỉ sợ rắn khoanh đỏ và rắn mối mà bà sợ nhất.
Nhìn lại củ khoai màu đỏ tím, đầu to, đầu nhỏ nằm trên cái đĩa trắng dưới ánh đèn lu mờ, trông như con chuột chết. Bà rùng mình lăn xe vào phòng ngủ, cố xua đuổi nỗi ám ảnh ma quái trong tâm trí bà. Nỗi cô đơn ở Quảng Trị còn có hy vọng chồng bà sẽ về với bà. Hơn nữa, lúc ấy có Hiếu, hai mẹ con như hình với bóng. Còn nỗi cô đơn hiện nay vô vọng. Ngày lại ngày chẳng biết chờ đợi ai. Chiều chiều mỗi khi quá trống trải tâm hồn, bà Ánh lại lăn xe chờ đàn chim tìm về tổ ấm, san sẻ cho bà âm thanh mà bà mòn mỏi đợi chờ.
Hảo Lâm

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 867,618,665
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Đi làm về, nếu không đi chợ thì về thẳng nhà, nhìn xung quanh căn phòng của một người độc thân, cái gì cũng lặng lẽ. Từ cái bàn, chiếc ghế, cái Ti Vi trong góc, một chiếc gối, ngay cả chiếc gối để ôm gác phía dưới chân, cái mền kẻ những sọc vuông không hoa hòe xếp phẳng phiu ... cái gì cũng như tỏa ra một mùi vị lặng lẽ
Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình. Năm 1987, sau năm tháng sống
Qua bao năm dài thai nghén, bố tôi mới sẵn sàng cho tôi chào đời. "Thân Phận” là tên của tôi được bố chọn. Đó là nỗi đau trăn trở của Người muốn gởi gắm vào tôi. Sau buổi ra mắt sách, tôi được ký tặng cho một người bạn vong niên của bố. Chủ của tôi là một người Việt định cư ở Hoa Kỳ khá lâu, từ thuở còn là học sinh trung học
Nhạc sĩ Cung Tiến