Hôm nay,  

Sổ Tay Điện Tử Cho Người Mù

12/04/200900:00:00(Xem: 133260)

Sổ Tay Điện Tử Cho Người Mù

Như tin loan trên trang nhất Việt Báo hôm nay, kỹ sư Trần Xuân Nghĩa, một tác giả từng nhận giải thưởng Viết Về Nước Mỹ năm 2007 với bài viết "Mr. A+", vừa trở thành chuyên gia gốc Việt đầu tiên thắng giải "thiết kế điện tử quốc tế năm 2008-2009", do sự bình bầu, sắp hạng của 9,600 cộng đồng điện tử.
"Congratulations to the PIC32 Design Challenge winner, Nghia Tran!" Lời chúc mừng trên đây vừa được loan báo hôm 1 tháng Tư, 2008, tại hội nghị thiết kế điện tử quốc tế vừa khai diễn ở Thung Lũng Điện Tử Silicon Valley, San Jose.
Sau đây là trích đoạn từ bản tin chính thức về giải thưởng  hiện có tại trang nhà của "Microchip PIC 32" tại địa chỉ:http://www.mypic32.com/web/guest/news. 
Nghia Tran trong lời chúc mừng trên chính là kỹ sư Trần Xuân Nghĩa, một tác giả đã nhận giải thưởng Việt Báo Viết Về Nước Mỹ 2007, với bài viết "Mr. A+", bài mở đầu của tuyển tập Viết Về Nước Mỹ 2007. Hiện có thể đọc bài này trên Vietbao Online tại http://www.vietbao.com/"ppid=74&pid=51.


Trần Xuân Nghĩa sinh năm 1971, sang Mỹ cuối tháng 12 , 1990 theo diện H.O. 5.  Anh là người con thứ ba trong 7 anh em.  Tốt nghiệp kỹ sư điện  tử tại California State Polytechnic University, Pomona năm 1999. Với thành tích học xuất sắc, ngay từ tháng 3, 1999, anh được tuyển thẳng  vào làm trong hãng Spawar, Inc của chính phủ, trong department chuyên làm về Robotic.
Đầu năm 2001, Trần Xuân Nghĩa kết hôn với bạn học cùng trường là Trúc Mai Nguyễn, hiện có 3 con. 
Được báo tin có tên trong danh sách chung kết giải thiết kế điện tử quốc tế và nhận lời mời của ban tổ chức, cả gia đình Nghĩa-Mai cùng bố mẹ và các con nhỏ đã từ San Diego lên San Jose tham dự Hội nghị điện tử ESC (Embedded System Conference) tại silicon valley San Jose.
Sau đây là bài viết của Trần Xuân Nghĩa giới thiệu công trình thắng giải của anh.

Sổ Tay Điện Tử Cho Người Mù
Bài tóm lược của Trần Xuân Nghĩa (txnghia) về thiết kế được giải nhất cuộc thi "thiết kế điện tử quốc tế" sử dụng chíp PIC 32-bít của Microchip (www.microchip.com)
Thời gian: 04/2008-04/2009
Trang web cuộc thi: www.mypic32.com
Trang tin: http://ubmtechnology.mediaroom.com/index.php"s=43&item=2358

Giới Thiệu
Một trong những cách ghi chép chính của người mù là dùng kim xâm xuống giấy những chấm chữ nổi Braille, và các chữ này được đọc lại bằng cách chạm đầu ngón tay lên phần chữ nổi ở mặt kia của giấy để cảm nhận. Cách này đơn giản, ít tốn kém và còn là phương tiện ghi chú học tập thuận tiện cho nhiều người ở các nước chưa phát triển.
Tuy nhiên hiện còn tồn tại nhiều vấn đề. Cách viết này chậm và chiếm khoảng giấy lớn, các chấm nổi không dễ đọc lại bằng cảm giác. Người mù dễ bị mỏi bàn tay do dùng lực ấn kim xuống giấy, những người mới học sẽ khó khăn để giữ kim ghim thẳng đứng khi viết. Bên cạnh đó, cách viết này không thuận tiện để sao chép chỉnh sửa và truyền đạt cho người sáng, do đó hạn chế khả năng truyền đạt ngôn ngữ và trao đổi thông tin của người mù với người sáng. Một số loại máy đánh chữ chạy bằng điện ngoài thị trường có thể giải quyết những khó khăn này, nhưng chúng có kích thước rất lớn và đắt tiền.


Dự án này nhằm làm một máy bỏ túi nhỏ gọn, rẻ tiền cho người mù. Người dùng (người mù) có thể nhập các ghi chú học tập và bài vở qua một bàn phím cảm ứng dùng bộ chữ Braille của người mù. Bộ xử lý bên trong máy sẽ chuyển các chữ này thành chữ thường abc và chứa trong bộ nhớ. Bộ xử lý sẽ chuyển dữ liệu từ dạng chữ sang dạng tiếng nói phát ra ở loa khi người dùng cần nghe.
 Thêm vào đó là chức năng phát tiếng nói báo giờ, lịch trình, cho biết nhiệt độ ánh sáng môi trường. Máy còn có chức năng nhận và nói ra màu sắc của vật muốn biết. Nó cũng có chức năng của một máy nghe nhạc, thu giọng nói, và là bộ lưu trữ dữ liệu tập tin.
Một tính năng đặc biệt được tích hợp trong sổ tay điện tử là gậy ảo giúp người mù định hướng và biết chướng ngại vật trên đường đi. Gậy ảo hoạt động nhờ các cảm biến đo khoảng cách, đo từ trường và gia tốc, cùng một bộ báo tin qua cảm giác ngón tay. Cảm biến đo khoảng cách cho biết khoảng cách từ người dùng đến vật cản. Kết hợp của cảm ứng từ trường và gia tốc cho biết dữ kiện về độ nghiêng và hướng đi (như kim quay trong la bàn), dữ kiện này cũng được truyền đến người dùng qua cảm giác ở ngón tay.
 Toàn bộ chi tiết thiết kế được chia sẻ rộng rãi trên trang web cuộc thi www.mypic32.com.
Trình bầy và nhận giải
Nơi chúng tôi trình bày thiết kế của mình với ban giám khảo ở một phòng bên hông hội trường, nơi mà hàng trăm các công trình sư  đang trình bày các sản phẩm mới.
Mỗi người có gần một giờ đồng hồ trình bày thiết kế của mình riêng với ban giám khảo. Trong hình là phần trình bày của tôi. Bên trái là Richard Nass, Tổng biên tập tạp chí điện tử-kỹ thuật. Kế đến là Giám đốc kỹ thuật của hãng phân phối Digi-key, và Terry West. Trong lúc trình bày, những ngươì khác phải ra chờ ở ngoài để tránh biết trước các câu hỏi mà ban giám khảo sẽ hỏi đến, để công bằng cho mỗi người. Trong lúc chờ đợi chúng tôi ngoài nói chuyện với nhau về kỹ thuật chúng tôi còn hỏi thăm trao đổi chuyện gia đình và cuộc sống mỗi người.
Thời gian trình bày với ban giám khảo, quay phim chụp ảnh kéo dài từ 1:30 chiều đến 7:30 tối. Nó lâu hơn nhiều so với dự tính của tôi. Buổi sáng hôm đó tôi chỉ ăn nhẹ và nhịn đến tối.
Sáng hôm sau, ở một nhà hát lớn trong khu hội nghị, 9:30 sáng khách tham dự đã vào kín các hàng ghế. Năm người chúng tôi được xếp ngồi ở hàng đầu, bên trái. Chương trình bắt đầu bằng chiếu các đoạn phim thâu hình ngày hôm trước. Sau đến bài phát biểu của Steve Sanghi là chủ tịch kiêm tổng điều hành của Microhip. Sau đó là phần tuyên bố kết quả cuộc thi.
Khi Brent (bmorse) người ngồi bên cạnh tôi bắt tay tôi chúng mừng tôi vẫn chưa tin được người tôi thắng giải nhất, chính tôi cũng chưa tin  người sống sót cuối cùng lại chính là mình (only one survive).
Trong lúc tôi gặp ban giám khảo, nhiều người lo lắng cho tôi. Đứng trên sân khấu, tôi rất vui và hãnh diện. Tôi biết có nhiều người còn hạnh phúc và vui hơn tôi nhiều nữa. Đó là các người thân, người bạn, các người ủng hộ, ở Mỹ, ở Việt Nam, và ở nhiều nơi đâu đó quanh địa cầu. Ông giám khảo, tổng quản trị kinh doanh của Microchip, Terry West trên sân khấu hội nghị cũng đã đặc biệt nhắc đến sự hỗ trợ đặc biệt của người Việt.
Trần Xuân Nghĩa

Ý kiến bạn đọc
07/08/201807:42:27
Khách
It is so nice to have this chance to enjoy reading your blog.
vito http://www.baidu.com
03/08/201803:42:32
Khách
Our website is about speed limiter
[url=http://www.baidu.com]vito[/url]
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,885,521
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Đi làm về, nếu không đi chợ thì về thẳng nhà, nhìn xung quanh căn phòng của một người độc thân, cái gì cũng lặng lẽ. Từ cái bàn, chiếc ghế, cái Ti Vi trong góc, một chiếc gối, ngay cả chiếc gối để ôm gác phía dưới chân, cái mền kẻ những sọc vuông không hoa hòe xếp phẳng phiu ... cái gì cũng như tỏa ra một mùi vị lặng lẽ
Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình. Năm 1987, sau năm tháng sống
Qua bao năm dài thai nghén, bố tôi mới sẵn sàng cho tôi chào đời. "Thân Phận” là tên của tôi được bố chọn. Đó là nỗi đau trăn trở của Người muốn gởi gắm vào tôi. Sau buổi ra mắt sách, tôi được ký tặng cho một người bạn vong niên của bố. Chủ của tôi là một người Việt định cư ở Hoa Kỳ khá lâu, từ thuở còn là học sinh trung học
Nhạc sĩ Cung Tiến