Hôm nay,  

Nhà Dưỡng Lão Không Là Thiên Đường

13/07/200900:00:00(Xem: 109987)

Nhà Dưỡng Lão Không Là Thiên Đường

Tác giả: Ngoc Diep Nguyen
Bài số 277-16208744- vb271309

Bài viết được chuyển đến bằng email. Mong tác giả tiếp tục viết thêm và bổ túc vài nét tiểu sử và địa chỉ liên lạc.

***

Một cụ bà tại một nhà dưỡng lão thành phố Garden Grove, California đã sáng tác ra bài "Buồn Xuân" dưới đây:

"Xuân về cảnh vật đìu hiu
Gió xuân thổi lạnh bao điều nhớ mong
Quê nhà mỏi mắt ngồi trông
Xuân về xuân cũ long đong xuân này.
Mộng hồn vừa tỉnh vừa say
Đón xuân nhỏ lệ để thay tiếng cười
Xuân xưa đầm ấm vui tươi
Xuân nay lưu lạc quê người chiếc thân.
Mơ nhìn lá rụng đầy sân
Tưởng chứng xác pháo 
nghinh  tân năm nào
Bóng xuân đất khách buồn đau
Cuối đầu xin Chúa ban giàu sức thêm

Thơ viết lệ rơi nơi đất khách
Gởi về quê quán đón buồn Xuân."

Tôi xin mạn phép một cụ bà  được chép lại bài thơ của bà. Tiếc là tôi chỉ biết đến bà và các người bạn già của bà trong viện dưỡng lão nói trên qua một bài phóng sự một kênh Sài Gòn television từ mạng internet. Họ chỉ gọi bà là một cụ bà, cho nên tôi đành gọi bà là cụ bà. Tôi nghe bà đọc thơ mà nước mắt tuôn rơi.  Tôi ghi lại những cảm nghĩ sau đây để kính tặng cụ bà và  những người bạn già của bà phải ngồi đếm từng ngày trôi qua và chờ ngày về với cát bụi. Có một cụ ông tâm sự rằng "Mỗi ngày, ông chỉ có 1 giờ để được xem và nghe chương trình tivi nói tiếng Việt, ngoài ra thì lâu lâu chỉ được xem băng nhạc Việt Nam. Chỉ thế thôi". Có người đã ở những 3 năm mà chưa một lần được gặp con cháu.
Tôi suy nghĩ mãi mà không hiểu vì sao người Việt Nam luôn tự hào là dân tộc đầy tình nghĩa  và hiếu thảo, lại có thể nhanh chóng hội nhập lối sống phương Tây với quan niệm "cha mẹ già nên cho vô nhà dưỡng lão, ở đó điều kiện y tế đầy đủ và có người chăm sóc cho ăn uống đàng hoàng".
Người già thì ăn có là bao, nên họ cần chi người hầu hạ một cách vô cảm chuyện ăn uống. Người già  như mít chín cây, gió lay là rụng, thuốc men đầy đủ mà tâm hồn u uất thì chẳng có ích chi. Người già thường thức khuya, dậy sớm nên ngày dài hơn đêm. Họ chết dần chết mòn trong các nhà dưỡng lão vì có gì vui ở đó đâu. Ai cũng như ai, đến giờ thì tập trung ăn, coi ti vi, rồi đi ngủ, làm gì có chuyện gì mới lạ để mà nói với nhau. Có chăng là "bà Y, ông X nào đó mất hôm qua rồi"...
Họ làm sao có được niềm hạnh phúc giản đơn như người được ở nhà với gia đình, ít ra cũng có hàng xóm láng giềng, con cái, xã hội chung quanh để tâm sự hoặc gọi điện thoại kể lể nhau nghe. Chưa nói đến chuyện các cụ bị ngược đãi vì không có người giám sát, vì tâm trạng đôi khi do nhàm chán, do có chuyện bực mình của các cô y tá trong nhà dưỡng lão.


Những ngày đầu tiên ở Hoa Kỳ tôi vẫn hay tranh cãi với người bạn hàng xóm về chuyện con cái phải chăm sóc, thương yêu và đôi khi hy sinh vì cha mẹ. Với người Mỹ, "nước mắt phải chảy xuôi", cha mẹ có nghĩa vụ phải chăm sóc, hy sinh cho con cái và không nên đòi hỏi con cái phải hy sinh, chăm sóc cho mình.   Có lẽ  chính vì thế mà Hoa Kỳ có rất nhiều nhà dưỡng lão. Bạn tôi vẫn hay hỏi tôi "nước Mỹ có là thiên đường như người ta nói"". Tôi không dám trả lời vì thời gian tôi đến đây quá ngắn, không đủ để đánh giá cả một đất nước, nhất là vào thời điểm hiện tại khi mà nước Mỹ đang suy thoái. Nhưng có một điều tôi biết chắc, Hoa Kỳ không là thiên đường cho những người già không có con cái hay con cái quá bận rộn hoặc con cái không quan tâm đến cha mẹ. Họ sẽ phải vào nhà dưỡng lão, nơi mà chỉ có những bóng già lặng lẽ, còm cõi đi qua đi lại, có khi là ngồi một cách vô hồn trên những chiếc xe lăn.
Tôi cầu mong những người Việt Nam trong nước lẫn người xa xứ mà còn cha còn mẹ sẽ không bao giờ nghĩ đến việc đưa cha mẹ vào nhà dưỡng lão như một cách báo hiếu hiện đại và tốt nhất. Như thế, cha mẹ của quý vị vẫn sống đấy nhưng tâm hồn họ đã dần chết bên trong với nỗi cô đơn, nỗi buồn và nỗi tủi thân vì con cái không có thời gian dành cho mình sau khi mình dành cả đời làm lụng và nuôi nấng con cái trưởng thành.
Nếu vì hoàn cảnh quá đơn chiếc hay là do ý của cha mẹ mà đành đưa cha mẹ vào nhà dưỡng lão thì xin hãy dành một ít thời gian đi thăm mỗi cuối tuần, đó chính là liều thuốc thọ mà cha mẹ cần.
Người ta có thể bỏ hằng giờ để lên mạng hay đi shopping mỗi ngày, hằng năm để khóc thương cho mối tình đã chết, thì cớ sao lại tiếc ít nhất chỉ 4 giờ một tuần báo hiếu cho người có công dưỡng dục sinh thành ra mình. Có mấy ai nhớ câu "Công cha như núi Thái Sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra. Một lòng thời mẹ kính cha, cho tròn chữ hiếu mới là đạo con".
Xin đừng chờ đến ngày chính mình phải nằm lặng lẽ trong viện dưỡng lão rồi nước mắt mới tuôn rơi khi nhớ đến ngày xưa cha mẹ mình cũng đã từng bị giày vò trong nỗi tủi thân, cô đơn. Xin cố gắng thu xếp để cha mẹ ở nhà. Vì tại các nhà dưỡng lão, dù là ở nước Mỹ hay bất cứ nước nào.  Thiên đường cho những người già là nơi họ có thể nghe tiếng cười tiếng nói của con cháu .dù rằng không phải dành cho họ.
Ngoc Diep Nguyen

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,403,883
Tác giả sinh năm1949, định cư tại Mỹ theo diện HO năm 1991. Nghề nghiệp trước 75: dạy học. Công việc làm ở Mỹ: du lịch. Hiện đã hưu trí và là cư dân vùng Little Saigon, Westminster, California. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà năm 2013 là "Kock and Me / Vi trùng lao và Tôi." Sau đây là bài viết thứ bẩy của Bà.
Tác giả sinh năm 1938, cựu sĩ quan an ninh quân đội, sang Mỹ theo diện H.O. vào năm 1990, hiện đã về hưu, an cư tại Westminster. Ông tham dự Viết Về Nước Mỹ từ 2008 và đã góp nhiều bài kể lại những sinh hoạt sống động. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả đã tham dự Viết Về Nước Mỹ từ 2007 và rất có lòng với bạn hữu và giải thưởng Việt Báo. Cô hiện là cư dân San Francisco, làm việc tại thư viện của một trường trung Học.
Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2000, từng nhận giải bán kết và giải Việt Bút, hiện là thành viên Ban Tuyển Chọn Giải Thưởng Việt Báo. Tác phẩm đã xuất bản: Chuyện Miền Thôn Dã. Bài viết mới nhất của ông kể về trường hợp một nữ tu trẻ gốc Việt phục vụ người nghèo trong vùng bão dữ ở Philippinnes hiện đang trong tình trạng thất tung, chưa biết sống chết ra sao.
Tác giả tên thật Nguyễn văn Hoa, sinh năm 1947 tại Quảng Bình, Việt Nam. Tốt nghiệp kỹ sư điện, học cao học và soạn luận án tiến sĩ kỹ sư (1970-75). Từ 1970 đến 1975 dạy đại học kỹ thuật tại Sài gòn. Năm 1975 định cư tại Hoa Kỳ, làm việc cho công ty tiện ích ở North Dakota cho đến năm 2012 thì về hưu.
Tác giả là cư dân Austin, Texas; Công việc: y tá trưởng trong một bệnh viện thành phố, đã góp nhiều bài viết sống động và nhận giải vinh danh tác giả Viết về nước Mỹ 2006. Bài mới của cô là một truyện tình nhẹ nhàng, kèm theo lời đề tặng đặc biệt:
Nguyễn Cao Thăng là tên thật của tác giả, 52 tuổi, dân gốc Kinh 5 Rạch Giá, một cựu thuyền nhân, hiện là kỹ sư cơ khí của hãng máy bay Beechcraft tại Wichita, Kansas. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên ông là “Một Vòng 5,000 Miles” ký bút hiệu Thăng Nguyễn. Tiếp theo là bài “Đưa Cha Mẹ Già Qua Mỹ”. Sau đây là bài viết thứ hai.
Tác giả sinh năm 1950, đến Mỹ năm 1994 diện tị nạn chính trị theo chồng, hiện sống ở Bắc Cali. Tốt nghiệp đại học ngành Early Childhood Education (giáo dục nhi đồng) tại Chapman University miền Nam California hồi tháng 5, 2012 khi tròn 62 tuổi, đang volunteer tại một trường học ở Marysville trong khi chờ đi dạy.
Tác giả sinh năm 1956. Qua Mỹ tháng 10 năm 1994 cùng với gia đình theo diện HO.; Hiện sống tại thành phố Tacoma, tiểu bang Washington, làm việc cho một công ty thuộc ngành lâm nghiệp tại tiểu bang Washington, tham dự Viết về nước Mỹ từ đầu 2013. Sau đây là bài viết thứ sáu của cô.
Tác giả đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ. Ông là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục, từng trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Bài mới là một du ký vui.
Nhạc sĩ Cung Tiến