Hôm nay,  

Ông Già Harah Và Con Chó Trắng

22/05/200900:00:00(Xem: 116815)

Ông Già Harah và Con Chó Trắng

Tác giả: Thanh D. Tran
Bài số 2620-16208697- v652209

Tác giả là cư dân San Jose. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông được chuyển đến bằng email. Mong ông tiếp tục viết và bổ túc sơ lược tiểu sử cùng địa chỉ liên lạc.

***

Mỗi ngày hai ba lần tôi thấy ông Mỹ già dắt con chó có cột theo sợi dây xích da đi ngang qua nhà tôi. Trời trưa nắng chang chang ông già đầu đội cái nón vải kéo lưỡi trai lật úp ra phía sau để rộng phía trước dể thấy, dắt chó đi dạo mát trong khu mobilhome. Ông già tuổi khoảng ngoài 70 nhưng trông ông còn tráng kiện. Ông không đi gậy và tướng đi còn rất mạnh dạn và khoan thai. Con chó nhỏ mập mạp chứng tỏ chủ của nó cho ăn đầy đủ. Gặp tôi ông tươi cười và giơ tay vẫy chào. Tôi cũng cười đáp và rất có cảm tình với ông già Mỹ hiền lành, vui tánh.
Một lần gặp ông trước nhà, tôi chào hỏi xã giao:
-Good morning!
-Chào em!
Tôi khen con chó trắng của ông:
-Con chó trắng lông xù của ông đẹp quá!
Ông láng giềng có dịp khoe con chó:
-Phải! Tôi có nó từ 4 năm nay! Một năm nó bằng bảy năm ta. Thế là tuổi nó 28 rồi ấy! Nó đẹp lắm! Lông mịn như tơ. Tôi ưng ý lắm em ạ! Nó là con tôi!
Tôi nói đùa vừa lấy lòng ông:
-Em tôi đấy!
Tôi bắt tay ông ta thân mật:    
-Ông đưa cục cưng đi dạo mát"
Ông gật đầu:
-Phải! Trong nhà nóng nực và buồn, tôi hướng dẫn nó ngoạn cảnh. Con tôi nó vui lắm! Rộn ràng lắm! Này nhé tôi đưa nó đi con đường dài hai bên lề đường trồng cây khuynh diệp rợp mát, ra Tully xe cộ tấp nập nè, kế là khu công viên rồi qua ngõ thư viện về.
-Đi nhiều ông có mệt lắm không"
Như được tiêm thuốc khoẻ, ông cười sung sướng:
-Đi với con tôi suốt cả ngày cũng không thấy mệt, trái lại còn rất hào hứng.
-Vậy thì tốt quá! Tên nó là gì thưa ông!
Ông Mỹ có vẻ hãnh diện khi có người chú trọng tới con chó của ông ta.
-Mino! Con tôi là Mino! Mino!
-Ông đối với Mino như con cái trong gia đình"
Ông nhìn tôi:
-Thật vậy em ạ!
-Place of birth của Mino từ nơi nào"
Ông ta gác một tay lên trán như cố nghĩ lại nơi sinh của Mino:
-"Con" tôi sinh ra trong một gia đình giàu có ở San Francisco, gồm có 4 anh em. Mino là đứa con trai út nhỏ con và trông rất bệnh hoạn.
-Vì vậy mà ông thương xót và xin về nuôi"
Ông ấy trả lời không cần suy nghĩ:
-Phải! Chính thế. Tôi thương Mino vì Mino yếu đuối và bệnh tật. Tôi nghĩ nếu ai cũng bắt những đứa con bụ bẫm thì Mino ốm yếu ai nuôi đây"
-Ông là người nhân đức.
Ông Mỹ chỉ tay vào ngực:
-Tôi là người Mỹ nhưng sùng đạo Phật Tôi rất tin vào thuyết nhân quả.
-Thế nào để giải thích luật nhân quả"
-Tôi đưa ra một dẫn dụ để sáng tỏ vấn đề. Nhân quả, đơn giản thôi, là nếu ta trồng cây chanh sẽ ra trái chanh chua không bao giờ có trái cam ngọt.
-Ý ông muốn ám chỉ ở hiền gặp lành"
Ông gật đầu ưng ý:
-Quả thật là thế em ạ.
-Theo ông đạo Phật dạy chúng sinh điều gì"
Ông tỏ ra là một Phật tử có tra cứu nhiều kinh sách:
-Tôi tên là Hurah. Một Phật tử. Con nhà Phật là Đại Từ Đại Bi Đại Hỷ. Phật dạy chúng ta  thương và cứu sống vạn vật sanh linh.
Tôi hỏi về đời sống của thú cầm:
-Ông Harah! Ông có thể cho tôi biết loài động vật đối với ông tiêu biểu là Mino tri giác như thế nào không"
-Được lắm chứ! Tôi nuôi Mino nhiều năm nên tôi rất rõ về tâm lý và trí khôn của động vật.
Ông Harah nhìn về hướng nhà ông như để nhớ lại chỗ ở của con chó của ông nuôi.
-Này nhé! Tôi nói điều này cho em biết là Mino đứa con trai của tôi nó có bộ óc khôn tuyệt vời!
-Thế nào là khôn" Ông cho tôi biết điều đó được không"
-Được lắm chứ! Nó khôn là biết giữ nhà khi có người đến thăm tôi thì nó làm hết cách để báo cho tôi hay. Nhà tôi có chuông reo nhưng không có dịp xử dụng.
-Mino làm gì nào"
Harah cười dòn:
-Chạy đon đả trong nhà và rối rít bên chân tôi đến khi tôi ngoái đầu ra cửa đón khách.
-Nếu ông lơ đểnh. Cử chỉ của Mino báo tin có khách lạ đến thì Mino sẽ làm gì"
-Trường hợp đó nó chồm lên người tôi liếm mặt, và nguẩy đuôi khiến tôi nghĩ tới một biến cố xảy ra, thế là Mino chạy trước ra cửa hướng dẫn tôi theo nó.
-Ông có cảm giác là Mino hỗn với ông không"
Harah lại cười thông cảm với tôi:
-Anh tưởng nó thô bạo quào rách da tôi hay sao mà nói ra những lời ấy. Mino chỉ vịn tôi mà thôi. Nhẹ nhàng lắm! Gãi nhột thôi!
Một giây phút gián đoạn ông lại tiếp:
-Mỗi lần con tôi cần giải quyết việc bài tiết nó cà rà bên tôi và đưa chân khều cho tôi mở cửa dắt nó ra ngoài phóng uế.
-Trí thộng minh động vật như thế nào ông Harah"
Harah ngẫm nghỉ để trả lời:


-Mino tiêu biểu loài vật mà tôi muốn nói là chúng rất thông minh. Tôi nói riêng về Mino cho ông hiểu là nó giữ nhà chặt chẽ cho tôi. Có một lần có một thằng Mễ rình rập nhà tôi bị nó gầm gừ báo động cho tôi hay để tôi bắt được kẻ trộm.
Ông ta cười khoái chí:
-Tôi ra đằng sau vườn thì thấy nó đang cắn xé ống quần của tên gian kéo cù cưa cù nhằng. Thế là tôi kêu an ninh đến tóm cổ tên Mễ to con mặt mày đầy dấu vết dao thẹo!
-Ngoài ra ông còn khám phá điều gì để cho rằng loài vật có trí thông minh không, ông Harah"
Harah thừa câu trả lời:
-Có chớ em! Mới ngày hôm qua đây Mino chụp hai con chuột mà tôi đã gày bẩy cả tuần lễ không bắt được. Mino canh chừng và cuối cùng chụp được hai chú chuột nhắt tha bỏ trơ trơ ở trước sân nhà tôi. Ông coi Mino khôn ngoan lắm không"
-Ông có để ý Mino của ông lúc canh chừng bắt chuột như thế nào không"
Harah quyết đoán:
-Có chứ! Con tôi ra ngủ ngoài sân sau chỗ tôi gày bẫy để bắt chuột. Nó giả vờ ngủ say nhưng mà mắt nó lim dim chờ chú chuột chạy ngang qua là nó xơi tái ngay. Cái khôn của nó là tóm cổ được chuột Mino tha bỏ trước cửa cho tôi biết chớ không cắn xé dấu nhẹm dấu tích.
-Ông có thể cho tôi biết thêm về tánh tình của Mino không"
Ông vui vẻ:
-Được lắm chớ! Để tôi nhớ lại sự việc rồi kể cho em nghe tánh tình của con trai tôi rất tốt. Ở nhà nó giữ nhà cho tôi bằng cách  có người lạ vào nhà nó sủa dữ lắm. Sủa liên hồi đến đổi khách lạ sở hãi không dám di chuyển tới được nửa bước đến khi tôi ra cửa rầy la nó thì thôi. Nhưng mà khi ra ngoài đường Mino rất thùy mị, dẫn đi đâu đi đó ngoan lắm, nó không sủa khi có người đi ngang vì sợ ồn ào hàng xóm. Hiền như cục bột. Gặp người quen tôi đứng lại hỏi thăm nó nguýt đuôi mừng rỡ đó là thái độ chào hỏi của loài gia súc khôn ngoan đấy em ạ!
-Cám ơn ông Harah đã giải thích trí khôn và tâm tính của loài vật nhất là nói về Mino đáng mến của ông.
Ông Mỹ khiêm nhường:
-Không có gì  em phải để tâm. Theo tôi mình nuôi thú vật cũng như mình nuôi con mình rồi mình thương vậy thôi. Chắc là em cũng thế mà mọi người ai ai cũng một tâm tình như thế cả!

*
Bẳng một thời gian rất lâu tôi không thấy ông già Harah dắt chó đi vòng qua các nẻo đường trong park nữa. Một thói quen thành ra thông lệ, tôi có ý trông đợi để thấy ông  già dắt chó đi qua, trông hình ảnh đó rất dễ thương và ngộ ngộ con chó trắng hiền lành chạy lửng thửng theo người chủ của nó lúc thì chạy lúp xúp cho con con chó chạy theo sau, lúc thì đi bộ rất nhàn nhã.
Hỏi những người lân cận cho biết: Ông Harah bị bệnh nằm nhà thương hơn tháng nay. Ông Harah có nhờ người láng giềng lo dùm cơm nước cho con Mino. Anh ở nhà sát bên cho hay "Mino ăn rất ít. Chỉ ăn cầm chừng thôi. Ban đêm ở trong nhà nó thường kêu la ẳng ẳng như mong chủ nó về nhà"
Tôi tò mò:
-Con chó của ông Harah cảm giác chủ nó đi nhà thương vắng nhà không ông anh"
-Tôi đoan chắc là nó đánh hơi biết chuyện đó, vì khi tôi thả nó đi giãi nó ngóng cổ nhìn về hướng ra ngõ Park.
-Anh căn cứ vào đâu để quyết đoán điều đó"
Anh bạn có niềm tin:
-Vì nó có chứng kiến thấy người ta chở chủ của nó lên xe emergency đi nhà thương.
Cách tháng sau tôi biết tin ông Harah đã chết và con Mino hay biết chuyện tang thương trong gia đình, nó không ăn uống cho đến khi rũ rượi mà chết
 -Mino tự tử"
Một cách nhìn nhận về lương tri:        
-Con chó mà cũng biết sống đồng tịch đồng sàng, chết đồng quan đồng quách!
Một người Mễ kể lại chuyện trung thành của con chó Mino:
-Ông Harah bị đau dạ dày và chết trong nhà thương. Từ đó con Mino nhớ chủ nó, nó cũng tỏ xúc cảm bằng cách rên la thảm thiết. Cuối cùng nó quyết định không ăn uống đến rũ riệt. Nó nằm nín thở trên chiếc giường ngủ của ông Harah để nghe hơi hám của chủ nó.             
-Tội nghiệp!
Người bạn lau nước mắt:
-Con Mino là con vật rất có nghĩa!
Về nhà tôi kể chuyện cho gia đình biết ông già Mỹ đi ngang qua nhà thường ngày đã chết rồi. Con đường tử vong ai cũng phải đi qua. Làm người, nhất là con cái khi còn cha còn mẹ không có lòng hiếu thảo, không vấn an sức khoẻ, thăm hỏi giấc ngủ của huyên đường. Đến chết rồi nằm lăn ra khóc ỉ ôi, kêu gào thảm thiết, cúng quải linh đình. Ôi! Hành động đó chỉ là hình thức "Đời" không có "Đạo". Vì vậy tôi đề cao và nói ra lời thương tiếc con chó Mino là một động vật rất có nghĩa.
Thanh D. Tran

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,207,536
Định cư tại Mỹ từ 1994, Phương Hoa vừa làm nail vừa học. Năm 2012, bà tốt nghiệp ngành dạy trẻ tại Chapman University khi đã 62 tuổi và trở thành bà giáo tại Marrysville, thành phố cổ vùng Bắc Calif. Với loạt bài về Vietnam Museum, "Bảo Tàng Cho Những Người Lính Bị Bỏ Quên," tác giả đã nhận giải chung kết 2014 và vẫn tiếp tục gắn bó với Viết Về Nước Mỹ. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả hiện là trưởng ban Tuyển Chọn Chung Kết giải Việt Báo từ năm 2017. Tham gia Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu, bà nhận giải chung kết VVNM 2001, với bài “32 Năm Người Mỹ Và Tôi” và vẫn tiếp tục viết. Bà hiện làm việc bán thời gian cho National-Interstate Council of State Board of Cosmetology (NIC) và là cư dân Westminster. Bài mới nhất, tác giả viết cho mùa Vu Lan.
Tác giả là cư dân Miami, Florida, đã góp nhiều bài viết tinh tế, cho thấy tấm lòng của ông với quê hương, con người, và nhận Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2015. Sau đây là bài mới của ông.
Với bài “Hành Trình Văn Hóa Việt tại UC Irvine”, tác giả đã nhận Giải Việt bút Trùng Quang 2016. Ông tốt nghiệp cử nhân về Ngôn Ngữ Học tiếng Tây-Ban-Nha tại UC Irvine. Sau 5 năm rời trường để theo học tại UCLA, tốt nghiệp với hai bằng cao học và tiến sĩ về ngành Ngôn Ngữ Học các thứ tiếng gốc La-Tinh, ông trở lại trường cũ và trở thành người đầu tiên giảng dạy chương trình tiếng Việt, văn hoá Việt tại UC Irvine từ năm 2000 cho tới nay.
Tác giả tên thật là Trương Nguyên Thuận, tuổi 60', cựu sĩ quan không quân VNCH, di tản sang Mỹ từ 1975, kỹ sư điện toán, từng làm việc với Hewlett Packard/ Houston... rồi mở lò dạy võ tại Houston. Ông đã góp nhiều bài viết đặc biệt và nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2004. Sau nhiều năm ngưng viết, ông vừa trở lại với sức viết mạnh mẽ. Bài mới là chuyện mừng đón cháu ngoại sinh đúng ngày bão lụt ở Houaton, Texas.
Tác giả là một nhà giáo, nhà báo, nhà hoạt động xã hội quen biết tại Little Saigon. Tới Mỹ theo diện Hát Ô Một từ 1990. Suốt 27 năm qua, ông là nhà hoạt động văn hóa cộng đồng, là thầy dạy võ, và không ngừng viết văn viết báo tiếng Việt, tiếng Anh. Với sức viết mạnh mẽ, vừa có thêm tới 7 cuốn sách mới đang ra mắt khắp nơi. Góp sức với Viết Về Nước Mỹ, ông đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ từ những năm đầu, và vẫn tiếp tục góp bài mới. Sau đây, là bài mới viết cho mùa lễ Vu Lan.
Tác giả định cư tại Pháp, tham gia Viết Về Nước Mỹ từ tháng Ba 2010. Họp mặt giải thưởng năm 2011, bà đã bay từ Paris sang California để nhận giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là giải Á Hậu. Bài mới của tác giả cho mùa Vu Lan 2017 giống như bông hồng đỏ dành cho một bà mẹ vẫn tiếp tục sống vui sau cuộc bể dâu thời hậu chiến bi thảm.
Tác giả quê quán ở Bến Tre, đi du học Mỹ năm 1973 và ở luôn cho tới ngày nay. TG gia nhập chương trình VVNM do Việt Báo tổ chức từ năm 2015. Năm đầu tiên, nhận được giải danh dự (2016) và năm thứ hai được giải “Á khôi” Vinh Danh Tác Giả (2017). Hiện ông đã về hưu và đang định cư ở Orange County.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Bài được chuyển đến bằng điện thư. Mong Lanh Nguyễn tiếp tục viết và vui lòng bổ túc phần sơ lược tiểu sử và địa chỉ liên lạc.
Tác giả đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2014. Cô sinh năm 1962, tốt nghiệp Đại Học Mỹ Thuật năm 1988 khoa Đồ Họa tại Việt Nam, từng làm công việc thiết kế sáng tạo trong ngành quảng cáo. Cô đến Mỹ tháng 4 năm 2000, hiện là cư dân Waxahachie, Texas, trong một thành phố ít người Việt cư trú. Sau đây là bài viết mới của tác giả.
Nhạc sĩ Cung Tiến