Hôm nay,  

Bài Học Của Sự Thành Công

05/06/200900:00:00(Xem: 144524)

Bài Học Của Sự Thành Công

Tác giả: Kim Trần
Bài số 2633-16208710- v660509

Sinh năm 1983, từng học ngành sư phạm tại Cal State, Kim Trần là tác giả đã hai lần nhận giải Viết Về Nước Mỹ. Năm 2005, cô là người trẻ tuổi nhất trong 12 tác giả vào chung kết Viết Về Nước Mỹ 2005 với bài viết ngắn nhất, 727 chữ, "Những bài học đầu tiên về nước Mỹ". Năm 2008, cô nhận giải vinh danh tác giả với bài viết về ma tuy,khi kể chuyện "Người Yêu Tôi: Một Con Nghiện." Bài mới lần này được ghi là viết theo dạng sưu tầm và trích dịch, dựa trên những sự kiện có thật.

***

Vào một buổi họp tổng kết thành quả cuối năm của công ty, tôi có dịp hỏi ông chủ rằng ông đã bắt đầu công việc kinh doanh như thế nào để có thể đi đến thành công như hôm nay. Ông nói việc đầu tư kinh doanh giống như bước vào trò chơi đỏ đen, đôi khi tỉ lệ thua của ván bài là 95% nhưng cuối cùng ván bài ấy lại thắng. Trong cuộc sống, nếu ta chỉ bắt đầu thực hiện khi biết chắc chắn sẽ dành phần thắng thì suốt đời ta sẽ chẳng bao giờ làm nên việc gì.
Trong lịch sử điện ảnh Mỹ, ít ai biết được rằng trước khi được sản xuất, nhiều hãng phim đã không đầu tư vào bộ phim "Gone with the Wind" (cuốn theo chiều gió) với lý do là vào thời điểm ấy sẽ chẳng bao giờ có một bộ phim nào về cuộc nội chiến của Mỹ mà thành công. Kết quả là cuối cùng bộ phim ấy đã trở thành biểu tượng cho lịch sử điện ảnh Hoa Kỳ trên khắp thế giới, một thành công ngoài xa sức tưởng tượng của các nhà làm phim vào thời điểm đó.
Tương tự vậy, bộ phim "Star War" (chiến tranh giữa các vì sao) cũng đã bị nhiều hãng phim Hollywood từ chối. Cuối cũng, hãng  20th Century Fox chấp nhận đầu tư sản xuất. "Star War" đã trở thành một trong các tác phẩm điện ảnh đạt doanh thu cao nhất và nổi tiếng nhất trong lịch sử điện ảnh Mỹ.
"Người muốn thành công phải học cách xem thất bại là một phần lành mạnh, là không thể tránh khỏi trong quá trình tiến đến tầm cao"- Joyce Brothers. Ví dụ điển hình là câu chuyện của ông Thomas Watson - người đã sáng lập công ty máy tính IBM. Ông đã ủng hộ và đào tạo một trong những vị phó chủ tịch của tập đoàn và đặt niềm tin hoàn toàn vào tương lai của công ty. Không như mong đợi, dự án đầu tiên của người phó chủ tịch bị thất bại, làm thiệt hại hơn 10 triệu dolla. Vị phó chủ tịch tìm gặp ông Watson xin từ chức với lời xin lỗi chân thành. Thay vì giận dữ và trách mắng, ông Watson đã cười và nói: "Anh đùa với tôi hả" Chúng tôi đã chi 10 triệu để huấn luyện anh mà. Anh phải học cho xong chứ."
Trong chúng ta chắc cũng đã rất nhiều người nghe câu nói: Sẽ không bao giờ là quá trễ để thực hiện ước mơ và hoài bão của mình. Họa sĩ nổi tiếng Grandma Moses đã bắt đầu sự nghiệp hội hoạ năm ông 76 tuổi. Ông Golda Meir được bầu làm thủ tướng Israel khi ông đã sang tuổi 71. Ruth Gordon đã đoạt giải Oscar điện ảnh Mỹ trong bộ phim "Đứa con của Rosemary" (Rosemary's Baby) khi bà 72 tuổi.
Trong cuộc sống, đôi lúc những điều nhỏ nhoi nhất có thể làm thay đổi một đời người. Năm 1649, Charles đệ nhất, vua của nước Anh đã bị xử tử vì thua một lá phiếu. Oliver Cromwell đã thắng cử, nắm quyền cai trị Anh Quốc chỉ vì hơn đối thủ một lá phiếu duy nhất vào năm 1945.
Có những khả năng vô tận chỉ có thể được thể hiện nhờ lòng đam mê và nghị lực phi thường. Robert Frost, nhà thơ nổi tiếng của Mỹ đã miệt mài sáng tác trong âm thầm lặng lẽ suốt 25 năm, không ai biết đến tiếng tăm, danh tánh. Cuối cùng ông trở thành  nhà thơ lừng lẫy trên văn đàn thế giới. Người đã 4 lần đoạt giải "nhà thơ xuất sắc nhất của năm" với những tác phẩm được xuất bản hơn 22 thứ tiếng trên toàn cầu.


Đứng trước sự thất bại, có người suy sụp và muốn buông xuôi, nhưng cũng có người vững vàng bước tiếp con đường mơ ước của mình với một bài học quý giá. Nhà sản xuất phim hoạt hình nổi tiếng Walt Disney đã từng cay đắng thất bại khi bước đầu vào nghề, bị chủ tòa báo sa thải vì khả năng sáng tạo quá kém. Năm ông 21 tuổi, không tiền bạc, danh vọng, ông đã gần như sụp đổ, không có đủ thức ăn, và phải sống trong căn nhà ổ chuột. Cho đến hôm nay, Walt Disney là hãng phim hoạt hình lớn nhất của Mỹ và nổi tiếng khắp nơi trên toàn cầu.
Henry Ford, nhà sản xuất xe hơi lừng danh thế giới đã có câu nói rất nổi tiếng "thất bại là cơ hội để khởi đầu cho sự thành công", tương tự người Việt chúng ta thường bảo "thất bại là mẹ thành công". Ông đã sáng chế chiếc xe đầu tiên mà quên làm bộ phận thắng. Ông đã sản xuất chiếc xe hơi đời mới trong xưởng xe của mình nhưng nó đã không thể chạy ra khỏi xưởng vì quá lớn, cuối cùng ông phải đục tường. Những thất bại ấy là bài học đem đến thành công của ông. Nếu có dịp ghé thăm hãng sản xuất đầu tiên của xe Ford, mọi người vẫn sẽ còn thấy một lỗ hổng của bức tường bị đục thủng.
Charles Darwin đã quyết định kiên trì nghiên cứu về nguồn gốc sự sống con người khi phải chứng kiến những người thân của ông chịu những cơn bệnh nặng vật vã. Định luật về "Natural Selections" hay "Theory of Evolution" đã mang đến đóng góp to lớn nhất của ngành nghiên cứu sinh học trên thế giới.
Nhưng điều đáng nói ở đây là ai trong chúng ta cũng thường nghĩ rằng những người nổi tiếng là những nguời có tài năng siêu việt và thiên phú. Hãy nhớ tất cả những vĩ nhân đều đã từng là một đứa trẻ với đầu óc non nớt và ngây ngô, họ cũng là người như chúng ta. Nhưng họ khác chúng ta ở chỗ, họ đam mê công việc và kiên trì đến quên thời gian và sự mệt mỏi. Trên con đuờng thành công không có dấu chân của kẻ lười biếng. Tất cả những ai muốn đạt đến đỉnh vinh quang điều phải nuôi dưỡng sự say mê nghề nghiệp cuồng nhiệt và sự quyết tâm thành công cao độ, với tinh thần lao động không ngừng. Nếu làm được điều đó, cho dù không phải là nhân tài nổi tiếng, họ cũng đã thành công cho sự cố gắng và cống hiến của mình.
Thầy dạy đàn piano của tôi kể là ông đã bỏ ra ít nhất 6 giờ tập đàn mỗi ngày trong 17 năm để có thể trở thành một dương cầm thủ thật sự. Và tôi tin chắc rằng những ai đã hoàn thành hoài bão của mình đều đã từng trải qua những năm tháng khó khăn tưởng chừng như không thể có ngày hôm nay, nhưng vì lòng quyết tâm cao độ và đam mê công việc đến quên cả bản thân mình, cuối cùng họ cũng đến cánh cửa của thành công. Những nghệ sĩ nổi tiếng đều phải bỏ ra hàng nhiều giờ tập luyện mỗi ngày. Không có một sáng tác, bài thơ, câu chuyện, cuốn phim nào thành công mà không có ý nghĩa cống hiến to lớn. Rất nhiều triệu phú đã xuất thân cơ hàn. Có biết bao ngôi sao điện ảnh, ca sĩ nổi tiếng bị trượt ngay từ vòng thi sơ khảo ban đầu. Có biết bao nhà kinh doanh bậc thầy đã bắt đầu từ bàn tay trắng. Không có cuộc thi tài năng nào không đòi hỏi sự rèn luyện miệt mài của các thí sinh trước khi vào cuộc. Những trang sử trắng của những người thành công là những tấm gương cho ta học hỏi.
Cuộc đời không hề có những định luật, công thức áp dụng đúng cho tất cả chúng ta đi đến thành công. Mỗi người đều phải tự quyết định số phận và con đường riêng cho bản thân. Bạn có tự tin mình làm được như những người trên không" Nếu có, hãy bắt đầu từ hôm nay vì sẽ chẳng bao giờ là quá muộn để thực hiện hoài bão lớn lao của cuộc đời mình. Mọi thứ chỉ thật sự chấm dứt khi chúng ta thôi không còn cố gắng nữa.

Kim Trần

Ý kiến bạn đọc
11/01/201613:07:29
Khách
"Ông Golda Meir" không phai ông mà là Bà Golda Meir
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,420,415
Tác giả Nguyễn Hưng chuyển bài đến bằng điện thư. Đúng vào dịp kỷ niệm một năm sau cơn thiên tai Katrina tàn phá New Orleans, bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông là chuyện viết về những cư dân gốc Việt trong một xóm đạo ở vùng bị đất thiên tai. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết thêm và bổ túc dùm sơ lược tiểu sử và địa chỉ liên lạc
Tác giả Nguyễn Hưng lần đầu dự viết về nước Mỹ. Đề tài bài viết đầu tiên của ông là mộng hão huyền và thực tế Mỹ. Nhân vật là một người hãnh tiến đến cùng, được mô tả bằng bút pháp tinh tế. Bài được chuyển tới bằng điện thư. Mong tác giả tiếp tục viết thêm và bổ túc địa chỉ liên lạc cùng vài dòng tiểu sử. Những điều ông biết về nước Mỹ
Cho dù đang sống với hiện tại, hình như những cái bóng của quá khứ đủ mầu lúc nào cũng đeo đuổi chúng ta. Gia đình tôi thuộc cỡ trung bình của người Việt Nam, nghĩa là gồm ba mẹ và tám anh em. Sinh ra giữa đám anh em trai, thưở nhỏ tôi thích những trò chơi tạc lon, thả diều hơn là bế em, giải gianh. Tính con gái của tôi chỉ thể hiện
Thịnh Hương,cư trú và làm việc tại miền Bắc California, là một trong 12 tác giả vào chung kết Viết Về Nước Mỹ năm thứ sáu. Sau đây là hồi ký viết vội của bà, kể chuyện cùng con trai lái xe từ San Jose về Westminster
Chuyện xảy ra vào năm một ngàn chín trăm hồi đó, lúc mà gia đình tôi vừa từ Bình Giả, một vùng đất đỏ, không có điện đóm gì cả đến mảnh đất Hoa Kỳ này. Đúng là đổi đời.Tuy đã được học sơ về nước Mỹ và thói quen của người Mỹ một vài ngày ở Thái Lan nhưng tôi không khỏi kinh ngạc khi bước chân tới phi trường Los Angeles, nào là cửa tự động mở,
Tác giả Quân Nguyễn cùng vợ con đến Mỹ năm 1987, ông trở lại trường học, tốt nghiệp cao học về Sociology tại CSUF, đệ tam đẳng huyền đai Tae Kwon Do, từng làm counlelor tại nhà tù tiểu bang ở Chino, hiện làm state parole officer ở Santa Ana, và là cư dân Anaheim, CA. "Cách đây khoảng ba năm, chú em út của tôi,
"Bước tới đèo ngang bóng xế tà, Cỏ cây chen lá, lá chen hoa. Lom khom dưới núi tiều vài chú, Lác đác bên sông rợ mấy nhà." Tôi không biết tại sao mình nhớ bài thơ nầy. Có lẽ "tiều vài chú" gắn liền với định mệnh tôi: lấy chồng Tiều. Mặc đầu chồng tôi là người Tiều Châu (Trung Hoa) ), không phải người tiều phu (đốn củi) mà
Hoa Kỳ là một nước văn minh giàu có. Có thể nói là giàu nhất thế giới. Từ bao nhiêu năm, qua hằng bao Thế Kỷ, đã có biết bao người mơ ước được đến sinh sống trên đất nước Hoa Kỳ. Nhiều dân tộc đã đổ xô di dân đến Mỹ, vì Mỹ là vùng "Đất Hứa", là Cõi Thiên Đường. Người ta đã ví cho Mỹ là như vậy. Người Việt Nam sống dưới chế độ Cộng Sản từ sau 1975, cũng đã ôm ấp giấc mơ này
Thuở còn cắp sách đến trường, tôi không nhớ mình đã viết đến bao nhiêu dòng suy nghĩ trong các quyển lưu bút mỗi khi bắt đầu thấy hàng phượng ở sân trường một hôm bỗng đơm hoa đỏ thắm. Những dòng chữ ngây ngô mang nặng nổi buồn man mác khi sắp phải xa trường lớp với thầy cô cùng bè bạn dù chỉ trong vài tháng
Bà Đoan mấy bữa nay bận rộn với hai đứa con: thằng Doãn lên 9 và con Liên lên 7, hễ bà đi làm về chưa kịp uống ngụm nước thì chúng nó hối thúc đi chợ mua sắm đồ dùng để đi cắm trại. Thân thể mệt nhừ sau 8 tiếng làm trong hãng, bà chỉ muốn về nhà ngồi trên chiếc Lazy-boy nghỉ ngơi chốc lát, nhưng xem chừng số bà lận đận lao đao từ nhỏ
Nhạc sĩ Cung Tiến