Hôm nay,  

Bài Học Của Sự Thành Công

05/06/200900:00:00(Xem: 144512)

Bài Học Của Sự Thành Công

Tác giả: Kim Trần
Bài số 2633-16208710- v660509

Sinh năm 1983, từng học ngành sư phạm tại Cal State, Kim Trần là tác giả đã hai lần nhận giải Viết Về Nước Mỹ. Năm 2005, cô là người trẻ tuổi nhất trong 12 tác giả vào chung kết Viết Về Nước Mỹ 2005 với bài viết ngắn nhất, 727 chữ, "Những bài học đầu tiên về nước Mỹ". Năm 2008, cô nhận giải vinh danh tác giả với bài viết về ma tuy,khi kể chuyện "Người Yêu Tôi: Một Con Nghiện." Bài mới lần này được ghi là viết theo dạng sưu tầm và trích dịch, dựa trên những sự kiện có thật.

***

Vào một buổi họp tổng kết thành quả cuối năm của công ty, tôi có dịp hỏi ông chủ rằng ông đã bắt đầu công việc kinh doanh như thế nào để có thể đi đến thành công như hôm nay. Ông nói việc đầu tư kinh doanh giống như bước vào trò chơi đỏ đen, đôi khi tỉ lệ thua của ván bài là 95% nhưng cuối cùng ván bài ấy lại thắng. Trong cuộc sống, nếu ta chỉ bắt đầu thực hiện khi biết chắc chắn sẽ dành phần thắng thì suốt đời ta sẽ chẳng bao giờ làm nên việc gì.
Trong lịch sử điện ảnh Mỹ, ít ai biết được rằng trước khi được sản xuất, nhiều hãng phim đã không đầu tư vào bộ phim "Gone with the Wind" (cuốn theo chiều gió) với lý do là vào thời điểm ấy sẽ chẳng bao giờ có một bộ phim nào về cuộc nội chiến của Mỹ mà thành công. Kết quả là cuối cùng bộ phim ấy đã trở thành biểu tượng cho lịch sử điện ảnh Hoa Kỳ trên khắp thế giới, một thành công ngoài xa sức tưởng tượng của các nhà làm phim vào thời điểm đó.
Tương tự vậy, bộ phim "Star War" (chiến tranh giữa các vì sao) cũng đã bị nhiều hãng phim Hollywood từ chối. Cuối cũng, hãng  20th Century Fox chấp nhận đầu tư sản xuất. "Star War" đã trở thành một trong các tác phẩm điện ảnh đạt doanh thu cao nhất và nổi tiếng nhất trong lịch sử điện ảnh Mỹ.
"Người muốn thành công phải học cách xem thất bại là một phần lành mạnh, là không thể tránh khỏi trong quá trình tiến đến tầm cao"- Joyce Brothers. Ví dụ điển hình là câu chuyện của ông Thomas Watson - người đã sáng lập công ty máy tính IBM. Ông đã ủng hộ và đào tạo một trong những vị phó chủ tịch của tập đoàn và đặt niềm tin hoàn toàn vào tương lai của công ty. Không như mong đợi, dự án đầu tiên của người phó chủ tịch bị thất bại, làm thiệt hại hơn 10 triệu dolla. Vị phó chủ tịch tìm gặp ông Watson xin từ chức với lời xin lỗi chân thành. Thay vì giận dữ và trách mắng, ông Watson đã cười và nói: "Anh đùa với tôi hả" Chúng tôi đã chi 10 triệu để huấn luyện anh mà. Anh phải học cho xong chứ."
Trong chúng ta chắc cũng đã rất nhiều người nghe câu nói: Sẽ không bao giờ là quá trễ để thực hiện ước mơ và hoài bão của mình. Họa sĩ nổi tiếng Grandma Moses đã bắt đầu sự nghiệp hội hoạ năm ông 76 tuổi. Ông Golda Meir được bầu làm thủ tướng Israel khi ông đã sang tuổi 71. Ruth Gordon đã đoạt giải Oscar điện ảnh Mỹ trong bộ phim "Đứa con của Rosemary" (Rosemary's Baby) khi bà 72 tuổi.
Trong cuộc sống, đôi lúc những điều nhỏ nhoi nhất có thể làm thay đổi một đời người. Năm 1649, Charles đệ nhất, vua của nước Anh đã bị xử tử vì thua một lá phiếu. Oliver Cromwell đã thắng cử, nắm quyền cai trị Anh Quốc chỉ vì hơn đối thủ một lá phiếu duy nhất vào năm 1945.
Có những khả năng vô tận chỉ có thể được thể hiện nhờ lòng đam mê và nghị lực phi thường. Robert Frost, nhà thơ nổi tiếng của Mỹ đã miệt mài sáng tác trong âm thầm lặng lẽ suốt 25 năm, không ai biết đến tiếng tăm, danh tánh. Cuối cùng ông trở thành  nhà thơ lừng lẫy trên văn đàn thế giới. Người đã 4 lần đoạt giải "nhà thơ xuất sắc nhất của năm" với những tác phẩm được xuất bản hơn 22 thứ tiếng trên toàn cầu.


Đứng trước sự thất bại, có người suy sụp và muốn buông xuôi, nhưng cũng có người vững vàng bước tiếp con đường mơ ước của mình với một bài học quý giá. Nhà sản xuất phim hoạt hình nổi tiếng Walt Disney đã từng cay đắng thất bại khi bước đầu vào nghề, bị chủ tòa báo sa thải vì khả năng sáng tạo quá kém. Năm ông 21 tuổi, không tiền bạc, danh vọng, ông đã gần như sụp đổ, không có đủ thức ăn, và phải sống trong căn nhà ổ chuột. Cho đến hôm nay, Walt Disney là hãng phim hoạt hình lớn nhất của Mỹ và nổi tiếng khắp nơi trên toàn cầu.
Henry Ford, nhà sản xuất xe hơi lừng danh thế giới đã có câu nói rất nổi tiếng "thất bại là cơ hội để khởi đầu cho sự thành công", tương tự người Việt chúng ta thường bảo "thất bại là mẹ thành công". Ông đã sáng chế chiếc xe đầu tiên mà quên làm bộ phận thắng. Ông đã sản xuất chiếc xe hơi đời mới trong xưởng xe của mình nhưng nó đã không thể chạy ra khỏi xưởng vì quá lớn, cuối cùng ông phải đục tường. Những thất bại ấy là bài học đem đến thành công của ông. Nếu có dịp ghé thăm hãng sản xuất đầu tiên của xe Ford, mọi người vẫn sẽ còn thấy một lỗ hổng của bức tường bị đục thủng.
Charles Darwin đã quyết định kiên trì nghiên cứu về nguồn gốc sự sống con người khi phải chứng kiến những người thân của ông chịu những cơn bệnh nặng vật vã. Định luật về "Natural Selections" hay "Theory of Evolution" đã mang đến đóng góp to lớn nhất của ngành nghiên cứu sinh học trên thế giới.
Nhưng điều đáng nói ở đây là ai trong chúng ta cũng thường nghĩ rằng những người nổi tiếng là những nguời có tài năng siêu việt và thiên phú. Hãy nhớ tất cả những vĩ nhân đều đã từng là một đứa trẻ với đầu óc non nớt và ngây ngô, họ cũng là người như chúng ta. Nhưng họ khác chúng ta ở chỗ, họ đam mê công việc và kiên trì đến quên thời gian và sự mệt mỏi. Trên con đuờng thành công không có dấu chân của kẻ lười biếng. Tất cả những ai muốn đạt đến đỉnh vinh quang điều phải nuôi dưỡng sự say mê nghề nghiệp cuồng nhiệt và sự quyết tâm thành công cao độ, với tinh thần lao động không ngừng. Nếu làm được điều đó, cho dù không phải là nhân tài nổi tiếng, họ cũng đã thành công cho sự cố gắng và cống hiến của mình.
Thầy dạy đàn piano của tôi kể là ông đã bỏ ra ít nhất 6 giờ tập đàn mỗi ngày trong 17 năm để có thể trở thành một dương cầm thủ thật sự. Và tôi tin chắc rằng những ai đã hoàn thành hoài bão của mình đều đã từng trải qua những năm tháng khó khăn tưởng chừng như không thể có ngày hôm nay, nhưng vì lòng quyết tâm cao độ và đam mê công việc đến quên cả bản thân mình, cuối cùng họ cũng đến cánh cửa của thành công. Những nghệ sĩ nổi tiếng đều phải bỏ ra hàng nhiều giờ tập luyện mỗi ngày. Không có một sáng tác, bài thơ, câu chuyện, cuốn phim nào thành công mà không có ý nghĩa cống hiến to lớn. Rất nhiều triệu phú đã xuất thân cơ hàn. Có biết bao ngôi sao điện ảnh, ca sĩ nổi tiếng bị trượt ngay từ vòng thi sơ khảo ban đầu. Có biết bao nhà kinh doanh bậc thầy đã bắt đầu từ bàn tay trắng. Không có cuộc thi tài năng nào không đòi hỏi sự rèn luyện miệt mài của các thí sinh trước khi vào cuộc. Những trang sử trắng của những người thành công là những tấm gương cho ta học hỏi.
Cuộc đời không hề có những định luật, công thức áp dụng đúng cho tất cả chúng ta đi đến thành công. Mỗi người đều phải tự quyết định số phận và con đường riêng cho bản thân. Bạn có tự tin mình làm được như những người trên không" Nếu có, hãy bắt đầu từ hôm nay vì sẽ chẳng bao giờ là quá muộn để thực hiện hoài bão lớn lao của cuộc đời mình. Mọi thứ chỉ thật sự chấm dứt khi chúng ta thôi không còn cố gắng nữa.

Kim Trần

Ý kiến bạn đọc
11/01/201613:07:29
Khách
"Ông Golda Meir" không phai ông mà là Bà Golda Meir
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,342,633
Mười bẩy năm trước đây, ngày gia đình tôi vừa đến Mỹ, phóng viên nhật báo PEOPLE, có trụ sở đặt tại Muskegon City, thuộc tiểu bang Michigan đến phỏng vấn, cũng còn quá sớm, thời gian vừa chấm dứt chiến cuộc, vẫn còn có những sự kiện nóng bỏng, một số người Mỹ, nhất là nhóm phản chiến, chưa hiểu rõ người
Đã rất khuya mà Ngọc không tài nào chợp mắt được. Một phần có lẽ do hôm nay trời trở nên nóng lạ lùng làm Ngọc khó ngủ. Nhưng cái chính là Ngọc cứ mãi suy nghĩ về Ngày- của- Mẹ, ngày lễ mẹ đầu tiên trên đất Mỹ. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, sống ở Việt Nam, Ngọc đâu có hề biết hay nghe nhắc đến Ngày-của-Mẹ
Chiều thứ Bảy cuối năm Ất Dậu, ngồi chơi bên ly rượu tất niên ở nhà người bạn, vô tình cầm lên tờ báo Việt ngữ, tôi chợt bàng hoàng. Trong trang phân ưu lớn của tờ báo, người ta nói đến tên anh, thiếu tá Ngô Giáp. Chủ tịch hội ái hữu không quân Nam Cali, vừa qua đời ở tuổi 65! Đã 40 năm rồi từ ngày tôi biết anh
Ba mua cái bàn về rồi để đó đi làm.   Cái bàn còn nguyên trong thùng chưa ráp lạị   Bé Tí rủ: - Chị Tâm với em ráp cái bàn cho ba hen.    Tôi lắc đầu quầy quậy: - Tí rủ lộn người rồi.   Tay chân chị Tâm mà đụng vô mấy cái vụ này thì.... hỏng bét. Con Tí cười cười:
Rất vui khi nhận thư góp ý cuả ông về bài "Dậy Học Trên Đất Mỹ" mà tôi viết cách đây không lâu. Vui nhất là thư của ông đến từ   Cần Thơ,   một miền đất thân yêu mà chắc trong nhiều năm nữa, tôi chỉ còn có thể gặp lại trong những giấc mơ mà thôi. Điều vui hơn là sau khi ông gửi những thắc mắc ấy đến, tôi lại nhận đuợc một lá thư 
Gần hai mươi năm sau ngày miền Nam Việt Nam sụp đổ, Hoàng mới đặt chân đến nước Hoa Kỳ theo diện HO. Tuổi đời gần năm mươi, hai bàn tay trắng, nhờ sự giúp đỡ của hội Từ Thiện và bạn hữu phải làm lại từ đầu, chạy ngược chạy xuôi tìm việc làm để có tiền thanh toán nơi ăn chốn ở. Bạn hữu muốn anh có một
Thằng bé ngồi kế bên chị nó, đòng đưa hai chân trong đôi giày màu trắng có viền đen. Ngồi đối diện với hai chị em nó là người đàn ông có đôi vai gầy, đang chăm chú đọc tờ báo xếp làm đôi, tóc ông lòa xòa rơi xuống vầng trán có nếp nhăn li ti. Thằng bé đưa mắt nhìn đám trẻ tung tăng đùa giỡn trong khung lưới nhựa
Bản Quốc ca Việt Nam được mở đầu cho cuốn băng nhạc, những bản hùng ca thời chiến, mà tôi đã nghe đi nghe lại hơn mười lăm năm nay. Tôi thường tìm đến băng nhạc này mỗi khi lòng xôn xao nhớ về quê hương và những ngày xưa yêu dấu.   Trong lời ca điệu nhạc đầy hùng khí như vẫn còn vang dội những bước chân hiên ngang
Đã mấy lần tôi bỏ chúng ra khỏi túi hành trang chuẩn bị lên đường thì bà cụ lại lén chờ lúc tôi không có mặt bỏ chúng vào,   -hôm ấy là ngày 15 tháng 6 năm 1975, ngày chót theo lệnh trình diện lên đường đi tu huyền- tôi xách cái túi lên thì lại thấy đôi dép râu và bộ bà-ba đen đã nằm lại trong đó từ lúc nào. Bực quá tôi lấy chúng
Mỗi khi hạ về, ngày của Mẹ lại đến. Bất chợt, bâng khuâng, tôi bỗng thấy ganh tỵ với những ai còn được cài bông hồng trên áo!   Sự ganh tỵ ích kỷ, nhỏ nhoi nhưng thật khó tránh khỏi. Thế rồi mọi ký ức, kỷ niệm với Mẹ, về Mẹ lại ùa về vỡ òa từng rung cảm để tôi không thể không cầm viết.   Viết không hay, nhưng phải viết vì
Nhạc sĩ Cung Tiến