Hôm nay,  

Bà Thầy Dạy Vẽ

07/06/200900:00:00(Xem: 252195)

Bà Thầy Dạy Vẽ

Tác giả: Trương Tấn Thành
Bài số 2635-16208712- v860709

Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục năm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Ông là một tác giả rất nhiệt thành đóng góp bài vở cho giải thưởng Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải thưởng danh dự Viết Về Nước Mỹ năm 2005. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.

***
"Bà thầy dạy vẽ" là cách tôi gọi bà Carol, giáo sư dạy môn hội họa ở đại học cộng đồng khi tôi còn đi học lúc mới qua Mỹ. Tôi vẫn còn liên lạc với bà cho đến nay là khoảng trên dưới mười năm. Giờ tôi không còn gọi bà là "bà" nữa mà chỉ gọi tên Carol vì đã trở thành thân quen.
Chồng bà là ông Jim, bác sĩ đã hồi hưu hồi năm ngoái. Ông Jim tính tình rất bình dân và đặc biệt là rất thích món nước chấm nước mắm cay do vợ tôi làm. Mỗi khi ông tới nhà ăn đều xin một chai nhỏ đem về để ăn! Thêm vào đó là hai ông bà rất có thiện cảm với người Việt và đa số bạn bè của ông bà là người Việt. Chẳng những là người Việt ở đây mà còn ở bên Việt Nam nữa.
Tôi có khiếu về môn vẽ nên bà rất có cảm tình khi tôi còn  học trong lớp của bà. Sau đó bà có mời vợ chồng tôi đến nhà chơi để ăn uống chuyện trò và thưởng thức âm nhạc. Mới đây Carol vừa cho tôi hay tin là con gái bà là Emily mới vừa được vào chính ngạch giáo sư ở đại học Pennsylvania và có thai đứa thứ ba. Tôi có gặp Emily một lần ở nhà bà và đứa con gái rất dễ mến của Emily là Sofia. Sofia rất mến vợ chồng tôi, năm nay Sofia đã mười lăm tuổi. Nhà Carol và Jim ở sát mé vịnh nên phong cảnh rất nên thơ rất hợp để tổ chức party ngoài trời vào lúc mùa hè nắng ấm.
Ông Jim có lần về Việt Nam để phục vụ y tế từ thiện và làm việc chung với một anh bác sĩ tên Ngọc. Anh này bị bịnh tim và sau này được ông Jim bảo trợ qua Mỹ để trị bịnh. Tôi cũng có gặp anh Ngọc trong một bữa ăn thân mật tại nhà ông bà. Sau đó anh này về Việt Nam và cưới vợ. Đây là một điều nói lên tấm lòng vô cùng quảng đại và yêu mến người Việt của ông bà. Ông bà đã bay về Việt Nam để dự lễ cưới của anh Ngọc và sau đó trở lại ngay về Mỹ. Tôi chưa hề biết người Mỹ nào lại tốt bụng và chí tình như Carol và Jim. Mỗi lần Noel, Tết Tây Carol đều có quà và thiệp cho vợ chồng tôi.
Năm vừa rồi tôi có nhờ Carol giúp để trưng bày tranh tôi vẽ ở thư viện của trường. Bà sốt sắng nhận lời. Bà lái xe đến để đem tranh vào trường rồi giúp người thủ thư sắp xếp treo lên vách.


Mọi sự chu đáo dù tôi không thể trực tiếp tham dự vào. Ngày khai mạc tôi vào trường xem thì thật là đâu ra đó. Buổi triển lãm thành công. Hôm ấy phóng viên báo ở địa phương có đến viết một bài tường thuật. Nếu không có Carrol bỏ công và thì giờ vào thì không biết đến bao giờ tôi mới thực hiện được cuộc trưng bày tranh này. À quên nữa, khi tôi làm đơn bảo lãnh vợ tôi qua vì không có đủ thu nhập Carol đã sẵn sàng đứng ra bảo đảm về mặt tài chánh để đơn xin của tôi được chấp nhận.
Carol hơn năm mươi tuổi, dáng người to bề ngang và mang kiếng cận loại to, gọng tròn. Trên cổ lúc nào cũng có thắt cái nơ trông rất là duyên dáng. Tóc bà để quăn ngắn và đặc biệt là lúc nào trên môi cũng có nụ cười và giọng nói thật là ôn tồn nhỏ nhẹ. Carol rất chuộng những mỹ nghệ phẩm có nét độc đáo. Có lần được tôi tặng một loại ấm pha trà thật là hy hữu có hình năm ngón tay mà ngón trỏ là nơi để rót nước trà ra. Ai đến nhà chơi đều được bà đem ra khoe cái ấm hy hữu đó và bà có gởi thư cám ơn tôi hết lời với niềm vui vô hạn. Carol luôn luôn khen và khuyến khích tôi trong lãnh vực hội họa. Bà có cái nhìn rất mới, rất cởi mở và rất táo bạo nên lúc nào cũng đem lại cho tôi thêm nguồn cảm hứng mới.
Hôm anh Ngọc ghé thăm ông bà khi ghé Mỹ, ông bà có mời hai vợ chồng tôi cùng đi chơi và ở lại căn nhà nghỉ mát của ông bà nằm ngay một khu hồ yên tỉnh xa thành phố. Sau đó cả bọn cùng lên phà qua thành phố Seattle để đi ngắm cảnh vào nhà hàng ăn sea food hải sản thật là vui vẻ.
"Bà thầy dạy vẽ" kính mến của tôi ơi,
Ngoài cái may mắn được làm lại cuộc đời ở xứ sở này tôi còn được cái may mắn nữa là được làm học trò trong lớp hội họa của bà. Rồi thêm cái may mắn khác là được trở nên người bạn thân của gia đình bà. Đối với tôi đây là những may mắn lớn nhất cho tôi. Nếu bà không là người có đầu óc suy nghĩ khoáng đạt, không thiên kiến, không kỳ thị thì không bao giờ tôi có cuộc sống ý nghĩa như hiện nay. Bà đã nhìn con người qua giá trị tinh thần, qua niềm thông cảm và qua cảm thức về hội họa. Bà không có phong cách quá trang trọng như một số giáo sư khác trong trường đối với sinh viên Á Châu và sinh viên Việt Nam. Bà đã đến gần tôi trong mối tương giao giữa con người và con người. Đến nay thì chắc bà cũng biết là tôi rất kính mến bà và gia đình bà vì đã dành cho vợ chồng tôi những tình cảm quí hiếm của người bản xứ đối với người tỵ nạn. Bà đã tạo nơi tôi niềm tin vào xứ sở này và vào người bản xứ vì đã tạo điều kiện cho chúng tôi được phát triển, được hồi sinh và được cơ hội thành công sau khi bỏ lại quá khứ đau buồn và tủi nhục ở quê mình.
Thật tôi không còn biết lời nào để nói hết lòng kính mến của tôi đối với bà. Tôi chỉ còn biết nói là chúng tôi không bao giờ dám quên: "Bà thầy dạy vẽ kính mến của tôi". Không bao giờ./.
Trương Tấn Thành, WA.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,937,647
Kông Li là bút hiệu vui vẻ của Phạm Công Lý, tác giả từng nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2011. Là một cựu sĩ quan VNCH, cựu tù, ông cùng gia đình đến Mỹ từ tháng 11/1994 theo diện HO, định cư tại Boston. Công việc từng làm: thông dịch cho Welfare, social worker, phụ giáo, tutor toán ở Middle School của Boston Public Schools. Bài mới nhất của ông là chuyện vui thời học nghề hớt tóc.
Giải thưởng Việt Báo Viết Về Nước Mỹ khởi từ 30 Tháng Tư năm 2000, và vị chánh chủ khảo trong ba năm đầu tiên là nhà báo Sơn Điền Nguyễn Viết Khánh. Từ 2003 tới 2011, tuy sống cùng gia đình tại San Jose,
Nguyễn Trần Phương Dung là tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2011. 
Với kiểu “viết như nói”, tác giả đã góp nhiều bài viết và nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2005. Cô tên thật là Trần Thị Ngọc Trâm, sinh năm 1965 tại Saigon, thứ nữ một gia đình H.O. Công việc đang làm: nhân viên xã hội tại Salem Oregon. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả là một nhà báo quen biết tại Dallas, từng trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí. Ông từng nhận giải Danh dự Viết Về Nươ1ớc Mỹ và vẫn tiếp tục góp thêm nhiều bài viết giá trị. Sau đây là bài mới.
Hôm nay, Thứ Tư 22 tháng Tám, 2012, tang lễ nhà báo Sơn Điền Nguyễn Viết Khánh,được cử hành tại San Jose. Để tưởng nhớ vị chánh chủ khảo đầu tiên của Việt Báo Viết Về Nước Mỹ, mời đọc bài viết của Anthony Hưng Cao,một bác sĩ nha khoa hiện hành nghề tại Costa Mesa, Nam Cali. Ông là người đã nhận giải Tác Giả Xuất Sắc 2010, do nhà báo Sơn Điền Nguyễn Viết Khánh tự tay trao tặng.
Viết Về Sơn Điền Nguyễn Viết Khánh Hai bài viết của Khôi An và Mai Hồng Thu
Tác giả sinh trưởng tại Biên Hòa. Trước 75, sinh viên ĐHVăn Khoa SG và dạy học tại TH Long Thành. Sang Mỹ năm 1981. Hiện cư ngụ và làm việc tại Los Angeles, California. Đã có bài đăng trên tạp chí Hợp Lưu, Phụ Nữ Diễn Đàn và một số trang web talachu.org, hopluu.net, nhohue.org, honque.com, ngo-quyen.org... và các diễn đàn Van chuong PN, Đai Hoc Van Khoa SG.
Tác giả vừa nhận Giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2012 -hình bên- với bài viết "Cô Em Cùng Dòng Khác Họ," kể về người con gái vị thuyền trưởng Đại Hàn từng cứu mạng các thuyền nhân Việt trên Biển Đông và là khách danh dự tại Little Saigon.
Giải thưởng Việt Báo Viết Về Nước Mỹ khởi sự từ 30 Tháng Tư năm 2000, và vị chánh chủ khảo đầu tiên của Viết Về Nước Mỹ là nhà báo Sơn Điền Nguyễn Viết Khánh, hình bên, đã loan báo kết quả giải thưởng trong cuộc họp mặt ra mắt sách Viết Về Nước Mỹ năm đầu tiên được tổ chức tại Thư Viện và Bảo Tàng Tổng Thống Richard Nixon, Nam California ngày 29-11-2000.
Nhạc sĩ Cung Tiến