Hôm nay,  

Truyện Xưa: Mình Ơi, Mở Cửa!

20/08/200900:00:00(Xem: 250444)

Truyện Xưa: Mình Ơi, Mở Cửa!
 
Tác giả: Sao Nam Trần Ngọc Bình
Bài số 2704-16208775- vb582009

Tác giả đã dự viết về nước Mỹ từ 2002 với nhiều bài viết  đặc biệt. Ông là cựu sĩ quan VNCH, cựu tù chính trị, đến Mỹ theo diện HO, từng sông ở Nam California và sau cùng chọn nơi định cư tại Greenville SC. Tác giả cho biết bài viết ngắn sau đây của ông được gợi ý từ bài "Quên, Chỉ Một Phút Thôi của tác giả Karen N.Nguyên trên Vietbao on line ngày 12/08/09.

***
Vâng, truyện cổ Ả Rập Ngàn Lẻ Một Đêm kể rằng có một anh chàng bị lạc đường, trong lúc ẩn mình gần một trái núi, bỗng nghe tiếng rầm rập của đoàn người cưỡi ngựa từ đâu không rõ, chạy đến .                             
Khi tới gần quả núi, đoàn người và ngựa này ngừng lại và một người có lẽ là chỉ huy tiến lên phía trước và hô to lên: "Hạt đậu ơi! Mở cửa. Mở cửa" thì tự nhiên vách trái núi chạy qua một bên, đoàn này chạy vào trong rồi vách núi từ từ đóng lại như một cánh cửa trước con mắt tròn xoe của anh chàng bị lạc đường này.
Ngày nay, mỗi khi đi làm về, dù trời mưa hay nắng, bạn nhấn vào nút của cái remote là cánh garage từ từ kéo lên phía trên để đón con ngựa sắt chạy vào, chẳng cần phải đọc câu thần chú nào cả.                                                   
Tiếc thay, sau cái remote, kỹ thuật điện tử ngày nay chưa cho ta câu thần chú mở cửa.
Có hai lần tôi đã quên chìa khóa trong nhà. Lần đầu, may mắn làm sao lại được ông chủ  tịch  khu sub-division nơi tôi ở, chở tôi vào hãng để lấy chiếc chìa khóa của bà xã tôi vì trong khi bối rối lại thấy ông ta đang đứng xớ rớ nơi hàng hiên nhà, tôi bèn chạy qua ngỏ ý, thế là ông ta ô-kê cái rụp.          


Lần sau, kém may mắn hơn, lúc tôi đóng cái cửa hông, thông từ garage vào phòng khách, mới chợt nhớ ra tôi đã bỏ quên chìa khóa trong nhà mất rồi.Nhìn qua nhà ông chủ tịch khu sub-division như lần trước thì chẳng thấy ông ta đâu, tôi đành đi quanh quẩn trong garage để tôi tìm cách tôi cứu bồ tôi vậy.
Lấy cái ví ra coi lại cái thẻ tín dụng để tính nhét vào khe cửa nơi đầu cái ống khóa ăn vào cái khung cửa thì thấy ngày đáo hạn của cái thẻ còn hơi lâu .Tôi đành tặc lưỡi bỏ trở lại cái thẻ tín dụng vào ví rồi lại nhét cái ví vào cái túi sau và đi quanh quẩn trong garage để tìm cách khác.
Chợt tôi thấy cái hộp carton đựng TV cũ đang dựng đứng bên vách tường, tôi mở ra và mừng hết lớn vì trong đó có mấy miếng plastic mỏng cỡ cái thẻ tín dụng.
Thế là chỉ ít phút sau với cái kéo tôi đã có một miếng plastic đủ để nhét vào khe cửa nơi đầu cái ống khóa chạy qua khung cửa.    Thế là cánh cửa từ từ mở ra khi tôi nhẹ nhàn g xoay cái núm của ổ khóa.
Cho mãi tới bây giờ là đầu thế kỷ 21, kỹ thuật ra lệnh bằng tiếng nói hình như chỉ mới dùng trong phone tay mà thôi: khi ta muốn gọi ai thì chỉ     cần    xử dụng lối: "voice- activated dialing" là phone của người mà ta muốn nói chuyện reo vang liền. Có lẽ cái ông kỹ sư nào đó, người đã thiết kế lối "voice activated dialing", chưa trải qua cái "đoạn  trường quên chìa khóa" nên đã không nghĩ ra.                                                                                   
Nếu ông ta đã trải qua cái đoạn trường này, hẳn là tôi, cô Karen và biết bao nhiêu người khác nữa sẽ thành Ali của thế kỷ tân tiến này và chỉ cần hô to lên cái password thí dụ  như: “Mình ơi ! Mở cửa. Mở cửa." là cửa sẽ mở liền một khi, khỏi phải lúng túng chạy đôn chạy đáo khi  quên cái chìa khóa trong nhà mà mình thì ở ngoài.
Sao Nam Trần ngọc Bình

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 865,105,449
Tác giả một mình vượt biển giữa thập niên 80 khi còn tuổi học trò. Dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, cô nhận giải danh dự 2001.
Cho tới nay, đây là bài của vị tác giả Viết Về Nước Mỹ 2015 cao niên nhất trong năm, kể về những tình người tử tế tại miền Nam thời chiến, từ gia đình, vợ chồng, cho tới một tình yêu ngang trái.
Bài viêt là chuyện về Sàigòn từ tháng Tư 1975. Tác giả định cư tại Pháp, tham gia Viết Về Nước Mỹ từ tháng Ba 2010.
Westminster (Bình Sa)- - Hơn 1.000 người đã sôi nổi tham dự lễ ra mắt phim Tide the Thunder trước rạp Regency Theatres, tại thành phố Westminster, vào lúc 10 giờ sáng thứ Bảy, ngày 28 tháng Ba, 2015,
Đào Như là bút hiệu của Bác sĩ Đào Trọng Thể, từng nhận giải "Tác Phẩm Xuất Sắc Nhất" Viết Về Nước Mỹ 2005. Trước 1975, ông là một y sĩ tiền tuyến chuyên về phẫu thuật.
Tác giả: Như Thảo Bài số 3500-16-29900vb8032915. Tác giả tên thật Trương Như Thảo sinh năm 1971, tốt nghiệp Đại Học Kinh Tế trong nước, sang Mỹ theo diện bảo lãnh đầu năm 2012, hiện là cư dân của thành phố Garden Grove, California và đang làm công việc văn phòng tại quận Cam.
“Billy Gates có một sự say mê đối với phân.” Đó là câu mở đầu bài viết của Jason Silverstein, ký giả tờ New York Daily News
Với cách viết tinh tế, Nguyễn Văn đã nhận giải Vinh Danh Tác Giả Viết Về Nước Mỹ 2012. Ông sinh năm 1965, quê ở Phú Yên; Vượt biên năm 1988, hiện sống cùng gia đình tại Chicago.
Tác giả tên thật Lý Tuyết Mai, cư dân Pomona, CA. Việc làm: Nhân Viên Bộ Xã Hội. Đã nhận giải Vinh Danh Tác Phẩm, Viết Về Nước Mỹ 2009 với bài "Con Bé",
Bài viết là hồi ức của một cô học trò viết văn tại miền Nam tự đào hố chôn những bài viết, những cuốn sách, ước mơ và hoài bão của mình.
Nhạc sĩ Cung Tiến