Hôm nay,  

Truyện Xưa: Mình Ơi, Mở Cửa!

20/08/200900:00:00(Xem: 251161)

Truyện Xưa: Mình Ơi, Mở Cửa!
 
Tác giả: Sao Nam Trần Ngọc Bình
Bài số 2704-16208775- vb582009

Tác giả đã dự viết về nước Mỹ từ 2002 với nhiều bài viết  đặc biệt. Ông là cựu sĩ quan VNCH, cựu tù chính trị, đến Mỹ theo diện HO, từng sông ở Nam California và sau cùng chọn nơi định cư tại Greenville SC. Tác giả cho biết bài viết ngắn sau đây của ông được gợi ý từ bài "Quên, Chỉ Một Phút Thôi của tác giả Karen N.Nguyên trên Vietbao on line ngày 12/08/09.

***
Vâng, truyện cổ Ả Rập Ngàn Lẻ Một Đêm kể rằng có một anh chàng bị lạc đường, trong lúc ẩn mình gần một trái núi, bỗng nghe tiếng rầm rập của đoàn người cưỡi ngựa từ đâu không rõ, chạy đến .                             
Khi tới gần quả núi, đoàn người và ngựa này ngừng lại và một người có lẽ là chỉ huy tiến lên phía trước và hô to lên: "Hạt đậu ơi! Mở cửa. Mở cửa" thì tự nhiên vách trái núi chạy qua một bên, đoàn này chạy vào trong rồi vách núi từ từ đóng lại như một cánh cửa trước con mắt tròn xoe của anh chàng bị lạc đường này.
Ngày nay, mỗi khi đi làm về, dù trời mưa hay nắng, bạn nhấn vào nút của cái remote là cánh garage từ từ kéo lên phía trên để đón con ngựa sắt chạy vào, chẳng cần phải đọc câu thần chú nào cả.                                                   
Tiếc thay, sau cái remote, kỹ thuật điện tử ngày nay chưa cho ta câu thần chú mở cửa.
Có hai lần tôi đã quên chìa khóa trong nhà. Lần đầu, may mắn làm sao lại được ông chủ  tịch  khu sub-division nơi tôi ở, chở tôi vào hãng để lấy chiếc chìa khóa của bà xã tôi vì trong khi bối rối lại thấy ông ta đang đứng xớ rớ nơi hàng hiên nhà, tôi bèn chạy qua ngỏ ý, thế là ông ta ô-kê cái rụp.          


Lần sau, kém may mắn hơn, lúc tôi đóng cái cửa hông, thông từ garage vào phòng khách, mới chợt nhớ ra tôi đã bỏ quên chìa khóa trong nhà mất rồi.Nhìn qua nhà ông chủ tịch khu sub-division như lần trước thì chẳng thấy ông ta đâu, tôi đành đi quanh quẩn trong garage để tôi tìm cách tôi cứu bồ tôi vậy.
Lấy cái ví ra coi lại cái thẻ tín dụng để tính nhét vào khe cửa nơi đầu cái ống khóa ăn vào cái khung cửa thì thấy ngày đáo hạn của cái thẻ còn hơi lâu .Tôi đành tặc lưỡi bỏ trở lại cái thẻ tín dụng vào ví rồi lại nhét cái ví vào cái túi sau và đi quanh quẩn trong garage để tìm cách khác.
Chợt tôi thấy cái hộp carton đựng TV cũ đang dựng đứng bên vách tường, tôi mở ra và mừng hết lớn vì trong đó có mấy miếng plastic mỏng cỡ cái thẻ tín dụng.
Thế là chỉ ít phút sau với cái kéo tôi đã có một miếng plastic đủ để nhét vào khe cửa nơi đầu cái ống khóa chạy qua khung cửa.    Thế là cánh cửa từ từ mở ra khi tôi nhẹ nhàn g xoay cái núm của ổ khóa.
Cho mãi tới bây giờ là đầu thế kỷ 21, kỹ thuật ra lệnh bằng tiếng nói hình như chỉ mới dùng trong phone tay mà thôi: khi ta muốn gọi ai thì chỉ     cần    xử dụng lối: "voice- activated dialing" là phone của người mà ta muốn nói chuyện reo vang liền. Có lẽ cái ông kỹ sư nào đó, người đã thiết kế lối "voice activated dialing", chưa trải qua cái "đoạn  trường quên chìa khóa" nên đã không nghĩ ra.                                                                                   
Nếu ông ta đã trải qua cái đoạn trường này, hẳn là tôi, cô Karen và biết bao nhiêu người khác nữa sẽ thành Ali của thế kỷ tân tiến này và chỉ cần hô to lên cái password thí dụ  như: “Mình ơi ! Mở cửa. Mở cửa." là cửa sẽ mở liền một khi, khỏi phải lúng túng chạy đôn chạy đáo khi  quên cái chìa khóa trong nhà mà mình thì ở ngoài.
Sao Nam Trần ngọc Bình

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 865,414,860
Hôm nay mới giữa tháng Mười Mà sao tuyết đã vội rơi đầy đường Hàng cây lá rũ thảm thương Đông-Tây-Nam-Bắc bốn phương một màu Màu bàng bạc của thương đau Của trời hiu quạnh cho sầu lòng ai...
Một trà, một rượu, một đàn bà Ba cái lăng nhăng nó quấy ta Chừa được thứ nào, hay thứ đó Có chăng chừa rượu với chừa trà". Mấy câu thơ  này của cụ Trần Tế Xương,  anh bạn tôi rất
Con đố daddy bong bóng có mấy mầu, con bé cắc cớ hỏi khi tôi đang thiu thiu ngủ trên bãi cát nóng, nóng quá mà daddy ngủ được. Nó múc một lon Coke nước biển đổ lên người tôi. Tôi vẫn ngủ.
Chiếc xe bus màu vàng vừa ngừng lại kêu một tiếng "két", Bảo Trâm theo chân Ada, nhỏ bạn cùng lớp người Tầu và vài ba học sinh khác của trường Humble Middle School, xuống cái trạm ngay đầu
Người ta khẳng định rằng, gã đã chết một cách lãng nhách cách nay cả tháng rồi! Điều này chẳng sao cả, vì dẫu sao gã vẫn thấy mình luôn được tự do chu du đó đây và vẫn có thể nhìn thấy
Bẩy năm trước đây, cặp vợ chồng son hàng xóm của tôi sanh được thằng con trai đầu lòng. Tôi thường gọi thằng bé đó là "quí tử" của anh hàng xóm bởi vì
Sáng nay khi vừa đến bàn làm việc, một đồng nghiệp người Việt của tôi đã tỉ tê tâm sự: - Thằng David nhà chị càng ngày càng khó dạy em ơi! Tối qua, chị vừa vào phòng nó, chưa kịp nói với nó
Không biết là nên vui hay nên buồn nữa, khi hai nhà thương nơi tôi làm việc lần lượt rủ nhau đóng cửa. Một con số thống kê đáng sợ là 89 bệnh viện và Medical Clinics  bị 'xóa sổ"
Bà Kỳ Băng đang nấu ăn dưới bếp bỗng ngưng lại, quay mặt nhìn lên phòng khách, nói going oang oang lên nhà trên: - Nè ông! Chủ nhật nầy bầu cử Hội đồng hương tỉnh mình đấy
Mỗi lần có dịp tới một chỗ nào đó, hai ba từng lầu, có cầu thang lên xuống, mình thủng thỉnh để ý tới những người tới lui lên xuống, nhất là những đôi nam nữ, hay vợ chồng. Để chi vậy nè "
Nhạc sĩ Cung Tiến