Hôm nay,  

Truyện Xưa: Mình Ơi, Mở Cửa!

20/08/200900:00:00(Xem: 251362)

Truyện Xưa: Mình Ơi, Mở Cửa!
 
Tác giả: Sao Nam Trần Ngọc Bình
Bài số 2704-16208775- vb582009

Tác giả đã dự viết về nước Mỹ từ 2002 với nhiều bài viết  đặc biệt. Ông là cựu sĩ quan VNCH, cựu tù chính trị, đến Mỹ theo diện HO, từng sông ở Nam California và sau cùng chọn nơi định cư tại Greenville SC. Tác giả cho biết bài viết ngắn sau đây của ông được gợi ý từ bài "Quên, Chỉ Một Phút Thôi của tác giả Karen N.Nguyên trên Vietbao on line ngày 12/08/09.

***
Vâng, truyện cổ Ả Rập Ngàn Lẻ Một Đêm kể rằng có một anh chàng bị lạc đường, trong lúc ẩn mình gần một trái núi, bỗng nghe tiếng rầm rập của đoàn người cưỡi ngựa từ đâu không rõ, chạy đến .                             
Khi tới gần quả núi, đoàn người và ngựa này ngừng lại và một người có lẽ là chỉ huy tiến lên phía trước và hô to lên: "Hạt đậu ơi! Mở cửa. Mở cửa" thì tự nhiên vách trái núi chạy qua một bên, đoàn này chạy vào trong rồi vách núi từ từ đóng lại như một cánh cửa trước con mắt tròn xoe của anh chàng bị lạc đường này.
Ngày nay, mỗi khi đi làm về, dù trời mưa hay nắng, bạn nhấn vào nút của cái remote là cánh garage từ từ kéo lên phía trên để đón con ngựa sắt chạy vào, chẳng cần phải đọc câu thần chú nào cả.                                                   
Tiếc thay, sau cái remote, kỹ thuật điện tử ngày nay chưa cho ta câu thần chú mở cửa.
Có hai lần tôi đã quên chìa khóa trong nhà. Lần đầu, may mắn làm sao lại được ông chủ  tịch  khu sub-division nơi tôi ở, chở tôi vào hãng để lấy chiếc chìa khóa của bà xã tôi vì trong khi bối rối lại thấy ông ta đang đứng xớ rớ nơi hàng hiên nhà, tôi bèn chạy qua ngỏ ý, thế là ông ta ô-kê cái rụp.          


Lần sau, kém may mắn hơn, lúc tôi đóng cái cửa hông, thông từ garage vào phòng khách, mới chợt nhớ ra tôi đã bỏ quên chìa khóa trong nhà mất rồi.Nhìn qua nhà ông chủ tịch khu sub-division như lần trước thì chẳng thấy ông ta đâu, tôi đành đi quanh quẩn trong garage để tôi tìm cách tôi cứu bồ tôi vậy.
Lấy cái ví ra coi lại cái thẻ tín dụng để tính nhét vào khe cửa nơi đầu cái ống khóa ăn vào cái khung cửa thì thấy ngày đáo hạn của cái thẻ còn hơi lâu .Tôi đành tặc lưỡi bỏ trở lại cái thẻ tín dụng vào ví rồi lại nhét cái ví vào cái túi sau và đi quanh quẩn trong garage để tìm cách khác.
Chợt tôi thấy cái hộp carton đựng TV cũ đang dựng đứng bên vách tường, tôi mở ra và mừng hết lớn vì trong đó có mấy miếng plastic mỏng cỡ cái thẻ tín dụng.
Thế là chỉ ít phút sau với cái kéo tôi đã có một miếng plastic đủ để nhét vào khe cửa nơi đầu cái ống khóa chạy qua khung cửa.    Thế là cánh cửa từ từ mở ra khi tôi nhẹ nhàn g xoay cái núm của ổ khóa.
Cho mãi tới bây giờ là đầu thế kỷ 21, kỹ thuật ra lệnh bằng tiếng nói hình như chỉ mới dùng trong phone tay mà thôi: khi ta muốn gọi ai thì chỉ     cần    xử dụng lối: "voice- activated dialing" là phone của người mà ta muốn nói chuyện reo vang liền. Có lẽ cái ông kỹ sư nào đó, người đã thiết kế lối "voice activated dialing", chưa trải qua cái "đoạn  trường quên chìa khóa" nên đã không nghĩ ra.                                                                                   
Nếu ông ta đã trải qua cái đoạn trường này, hẳn là tôi, cô Karen và biết bao nhiêu người khác nữa sẽ thành Ali của thế kỷ tân tiến này và chỉ cần hô to lên cái password thí dụ  như: “Mình ơi ! Mở cửa. Mở cửa." là cửa sẽ mở liền một khi, khỏi phải lúng túng chạy đôn chạy đáo khi  quên cái chìa khóa trong nhà mà mình thì ở ngoài.
Sao Nam Trần ngọc Bình

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 865,761,849
Phi trường quốc tế Los Angeles mà người ta vẫn gọi tắt là LAX vào một buổi sáng thứ bảy có đông hành khách ngồi chờ ở những hàng ghế trước các cổng lên máy bay được đánh số theo thứ tự. Mặc dù California là thành phố đa số người Mỹ gốc châu Á chọn định cư vì có khí hậu ấm áp tương tự khí hậu Dalat của Việt Nam, nhưng tại
Chuyến bay từ Paris tới Houston mất 9.25 phút. Giọng nói ngọt ngào của nữ tiếp viên hàng không báo hiệu phi cơ hạ cánh vào lúc 4 g ngày thứ bảy 20/5/2006. Thọ chận một nam tiếp viên, giọng cố ý nhỏ nhẹ: - Ông làm ơn lấy dùm tôi những bức tranh tôi đã gởi vào cabine đặc biệt. - Rất tiếc tôi không giúp bà được. Trước khi xuống bà hỏi những
Tác giả Ai Cơ Hoàng Thịnh là một nhà giáo tại tiểu bang Victoria, Úc. Bà là người đã vận động đưa được tiếng Việt vào chính khoá và chương trình thi Tú Tài Úc, từ 1983 tới nay; Đã được Úc vinh danh Citizen of the Year 1994 tại Thành phố Footscray Teacher of the Year 1997 tại tiểu bang Victoria.
Vài năm nữa tôi sắp bước vào thời kỳ thất thập cổ lai hi. Đời người đi qua mau như thế tưởng được yên, chẳng ngờ chuyện nhân tình thế thái cứ quanh quẩn và tôi lại tiếp tục bị quấy rầy. Năm 1975 người Việt miền Nam đã mất những kỷ niệm quá khứ để ra đi, chỉ đem theo với mình tinh thần văn hoá dân tộc, trong đó ngôn ngữ
Trước khi vào câu chuyện xin được nói sơ qua về Maya Lin, tác giả của Bức Tường đá đen ở thủ đô Hoa Thịnh Đốn, ghi danh các chiến sĩ Hoa Kỳ chết trong chiến tranh Việt Nam. Sinh năm 1959 tại thành phố Athens, tiểu bang Ohio, Maya Lin gây được sự chú ý của công chúng khi cô còn là một sinh viên 23 tuổi ở năm cuối Đại Học Yale
Thứ Sáu trước, tôi đang đi làm thì bà xã tôi gọi điện thoại, dặn tôi trước khi về thì ghé chợ ABC trên Bolsa mua cho bà ít bánh tráng để làm chả giò. Lúc đó khoảng bốn giờ chiều, nên tôi vội vã chạy vào chợ mua cho lẹ, để tránh cảnh kẹt xe freeway trên đường về nhà. Đang lúc chờ tính tiền ở quầy, thì có một ông tóc bạc phơ
Gắn liền với hình ảnh của làng mạc êm đềm tại miền bắc Việt Nam xa xôi, nơi tôi chưa một lần đến thăm, là bóng dáng của những cây đa to lớn sừng sửng đứng hiên ngang ở đâu đó. Ngày xưa, hình như sau mỗi phiên chợ xa về, các bà các cô thường hay dừng chân nghỉ ngơi đôi chút ở dưới những gốc đa như thế này. Những người nông dân
Bữa nay nữa là đúng 54 ngày tôi theo chồng về Mỹ. Mặc dù nước Mỹ đối với người Việt Nam chúng tôi không còn lạ lẫm gì cho lắm so với thời cuộc bây giờ, vậy mà tôi vẫn cứ ngỡ ngàng theo từng ngày tháng với cuộc sống mới mẻ nơi này. Tôi đang sống cùng chồng ở Jefferson, Oregan. Jefferson gần giống như Đà Lạt nhưng
1. Hướng Về Tương Lai Ngày từ mẫu đã trôi qua. Không khí ngày từ mẫu "Mother's day" vẫn còn phảng phất đâu đây. Nhân ngày này tôi hồi tưởng lại ngày từ mẫu hơn nửa thế kỷ đã qua. Mẹ tôi nay đã ra người thiên cổ. Nhớ tới bà tôi cảm động bùi ngùi thương tiếc. Bà ra đi trút được gánh nặng ngàn cân trên đôi vai bà với 7 cậu con
Pharmacy ngày thứ Bảy khách không đông lắm, nhưng cứ đều đều, đều đều, 10, 15 phút lại có người đem toa đến hoặc đến để trả tiền, lấy thuốc. Hôm nay mấy người cashier của Pharmacy xin nghỉ hết, thành ra ông manager của tiệm đưa một cô bé cashier ở phía trên xuống để phụ với Kim. Bảng tên trên áo cô bé có chữ Lillian
Nhạc sĩ Cung Tiến