Hôm nay,  

Còn Một Cái Răng Nữa

25/06/200900:00:00(Xem: 266113)

Còn Một Cái Răng Nữa

Tác giả: Trương Tấn Thành
Bài số 2652-16208729- vb562509

Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục năm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Ông là một tác giả rất nhiệt thành đóng góp bài vở cho giải thưởng Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải thưởng danh dự Viết Về Nước Mỹ năm 2005. Bài viết mới nhất của ông là một tự sự khác thường về mấy cái răng đau thời kinh tế suy thoái tại nước Mỹ. Hy vọng quí vị nha sĩ không nổi giận và bạn đọc không bắt chước tác giả.

***

Đúng vậy thưa các bạn, tôi còn một cái răng nữa phải....tự nhổ! Tôi đã tự nhổ được hai cái rồi, một ở hàm trên và một ở hàm dưới. Xin được nói thêm là tại sao tôi tự nhổ răng mà không đi đến Nha Sĩ.
Thứ nhất là tôi ngại lại phòng nha sĩ lắm. Lý do là từ khi làm hẹn đến khi được chữa thì có khi cái răng đã hết đau hay đã phải tự nhổ cho rồi! Thứ nhì, rất là quan trọng là tiền nhổ răng ở Mỹ này sao mắc quá. Nhổ ba cái răng như tôi thì phải tốn ít nhứt là ba trăm, chắc còn phải hơn nhiều. Với lại tôi nghỉ răng bị long như người ở trên tuổi sáu mươi như tôi thì nếu tự nhổ được thì cứ nhổ vì không có gì phải lo ngại cả. Nếu có bị ra máu thì chỉ cần nhét bông gòn thấm muối vào cắn chặt lại một hồi là ok.
Hồi nhỏ tôi thường nghe câu “tóc bạc răng long” mà không biết là thế nào, đến giờ khi tóc có muối nhiều hơn tiêu thì mới thấy là răng bắt đầu bị long thiệt! Mấy năm trước nhai xương gà cũng được còn bây giờ nhai miếng banh mì cũng thấy thốn. Thật là già sinh đủ thứ bịnh.
Có một điều trùng hợp lạ kỳ là cả ba cái răng của tôi đều bị long cùng một lượt. Hai cái hàm trên và một cái hàm dưới. Thật ra hàm trên của tôi bị mất nhiều răng hơn là hàm dưới. Mấy năm trước tôi có đi làm răng để mang vào khi có dịp phải “ăn nói” nhìn cho nó được lịch sự. Lần đó tốn cũng cả ngàn bạc và giờ thì tôi cũng ít khi mang vì khó chịu, thức ăn cứ đóng vào thêm nữa giờ đây tôi ít có dịp đi ăn đi nói hơn xưa nhiều. Vợ tôi cứ nhằn tôi hoài vì tôi không chịu đeo răng giả này. Tôi cười lỳ nói rằng ở nhà thì đeo vào làm gì, em cũng biết là anh sún răng rồi! Bà vợ nguýt tôi một cái tới nẩy lửa. Tôi chỉ còn biết nhe mấy cái răng sún ra cười trừ! Bây giờ xin trở lại mấy cái răng bị long.


Tuần qua, chỉ trong nội một tuần đó tôi thanh toán hai cái răng… ngọt xớt. Tôi cứ nắm lắc qua lắc lại mỗi ngày rồi khi sáng vừa ngủ dậy nắm nó vặn một cái thật mạnh đến nghe gân máu đứt bựt bựt rồi kéo một cái thật mạnh là nó xút ra liền! Đến cái thứ ba thì tôi biết là mình bị gặp đối thủ nặng ký rồi. Cái răng này ở hàm trên nằm gần răng cửa, cách một lỗ răng trong. Tôi cứ nghĩ là nó cũng dễ nhổ như hai cái kia vì chỉ có một chân răng nhưng tôi đã lầm. Tôi dùng “cái kềm hai ngón”, ngón trỏ và ngón cái lung lay nó mỗi ngày, nó long lay nhưng dựt hoài không ra. Tôi cảm thấy hình như chân răng có cái gì đó bất thường nên nó mới “cứng đầu” như vậy. Thường thì răng mà ở hàm trên thì có thể dễ nhổ hơn hàm dưới vậy mà nó vẫn không chịu bứt ra.
Chị bạn nói là thôi đi Nha Sỹ nhổ cho rồi cho nó khỏe chứ làm gì mà khổ vậy. Đôi khi tôi thấy lời khuyên của chỉ cũng có lý nhưng vẫn muốn thử coi “sự can đảm” của mình tới đâu. Mấy bữa trước tôi bắt đầu thấy đau thốn khi nhai nên càng lắc nó thường hơn để nó long chưn ra. Trước khi ngủ tôi bặm đau vặn kéo thật mạnh đau ra nước mắt mà nó vẫn không chịu ra. Tôi nói thầm là thôi đi nha sỹ nhổ cho rồi nhưng muốn thử một lần chót.
Tối qua trước khi ngủ tôi vặn kéo một lần nữa rồi đau quá nên phải uống một viên Aleve rồi đi ngủ. Khuya đó tôi thấy nướu răng nhức nên không ngủ được và nhứt định là phải dứt điểm ngay không để lâu được nữa. Lúc đó gần bốn giờ sáng. Tôi đi ra chậu sink, lấy khăn giấy nhét vào cổ áo như đang ở phòng nha sỹ rồi lấy hai cái kéo loại dùng để giải phẫu và bông gòn ra để sẵn. Tôi lấy cồn an côn lau sạch cái mỏ cây kéo rồi đưa lên kẹpvào chưn răng dựt dựt nhưng đau quá nên thôi.
Cái răng đã lòi ra được một chút, không lẽ mình chịu thua sao" Tôi lấy cái “kềm hai ngón” nắm cái chưn răng vặn mạnh ơi là mạnh. Có tiếng gân máu đứt. Gần được rồi đó, nhưng đau ơi là đau. Không biết cái răng quái ác này nó bị cái gì vậy" Tôi mở cửa vừa đi ra nhà trước vừa nắm chặt vừa long lay cái răng. Thôi không chịu được nữa rồi! Tôi nắm cái răng vặn thật là mạnh rồi kéo ra cũng thật mạnh. Tôi kêu lên một tiếng đau đến chảy nước mắt và thấy cái răng đang nằm trong hai ngón tay!
Ra rồi!
Tôi lật đật chạy lại đèn nhìn cái răng. Đúng là nó rồi. Cái chân răng dài ơi là dài. Tôi lấy cái thước kẻ ra đo thì thấy nó dài gần 2 phân! Hèn chi mày hành hạ tao mà chẳng chịu sớm “quy hàng”. Tôi 1ấy bông gòn thấm vào muối và nhét vào lỗ chân răng đang ra máu rồi lấy giấy gói cái răng lại cất kỹ rồi đi nằm.
Sáng hôm sau tôi đem cái răng ra khoe vợ thì vợ tôi nhăn mặt rùng mình nói là sao anh gan quá vậy, giờ lại sún thêm mấy cái răng nữa rồi! Tôi liền nhe hàm răng sún ra cười trừ. Giờ ngồi suy nghĩ lại “việc làm can đảm “ của mình tôi bèn viết hai câu thơ:
“Anh (chị) Nha Sỹ xin đừng buồn tôi nhé
Vì thời buổi khó khăn mà mình phải làm liều!

Trương Tấn Thành, WA

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,626,155
Tác giả là một nhà báo quen biết tại Dallas, từng trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí. Ông cũng từng nhận giải Danh dự Viết Về Nước Mỹ và vẫn tiếp tục góp thêm nhiều bài viết giá trị. Sau đây là bài mới.
Tác giả chỉ vừa tới Mỹ được mấy tháng, theo diện bảo lãnh. “Hiện vợ chồng tôi ở tạm nhà người em. Vợ tôi đi giữ trẻ. Tôi chưa có việc làm. Trong lúc rảnh rỗi, tôi muốn viết lên một phần nhỏ những gì xẩy ra trong cuộc đời em tôi và gia đình tôi.” Ông Trương viết trong thư kèm bài viết về nước Mỹ đầu tiên. Nhân vật xưng tôi trong bài là người em. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết.
Tác giả tự sơ lược tiểu sử: Cựu thợ lái máy bay chuồn chuồn ở Căn Cứ KQ Phù Cát - Bình Định, cựu tù chính trị, đến Mỹ từ 1980, hiện an cư lạc nghiệp tại Garden City, Kansas. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ 2012 với chuyện tù “Trung Uý Nuôi Tôm” và đã nhận giải thưởng Viết Về Nước Mỹ từ mấy năm trước. Sau đây là bài ông cựu trung uý cho viết về nước Mỹ 2013.
Tác giả sinh năm 1981, đến Mỹ năm 2000 theo diện HO. Sau 9 năm định cư tại Mỹ, công việc hiện nay của ông là Property Manager, tại Landover, tiểu bang MD. Ông tham dự viết về nước Mỹ từ 2009 và sau đây là bài viết thứ hai. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết thêm.
Tác giả là cư dân châu Âu, làm việc trong một văn phòng thiết kế công chánh tại nước Pháp. Tuy sống bên kia Đại Tây Dương, những bài viết của cô thường thường rất bén nhậy với chuyện của người Việt tại Mỹ. Họp mặt Viết Về Nước Mỹ 2011, Đoàn Thị đã bay từ Paris sang để nhận giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là Giải Á Hậu. Bài viết mới của cô là tâm sự về mùa lễ tạ ơn năm nay.
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XII, 2012. Ông tên thật là Nguyễn Cao Thái, sinh năm 1959 tại Huế, vào Saigon 1968, vượt biển đến Mỹ 1979, hiện định cư tại San Jose, CA. Sau đây là một truyện mới của tác giả.
Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục naêm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Kèm theo bài viết ngắn về nhạc Mỹ thời chiến còn thêm bài thứ hai: Bạn Tôi và Nước Mỹ.
Tác giả rời Việt Nam sang Mỹ từ tháng 10 năm 1974, khi còn là một cô bé mới học lớp sáu.
Với kiểu “viết như nói”, tác giả đã góp nhiều bài viết và nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2005. Cô tên thật là Trần Thị Ngọc Trâm, sinh năm 1965 tại Saigon, thứ nữ một gia đình H.O.; Hiện là nhân viên xã hội tại Salem Oregon. Bài viết mới nhất của Vành Khuyên lần này có kèm theo ít dòng sau đây:
Đó là một đêm lịch sử người Việt tỵ nạn ở hải ngoại, khi hàng chục ngàn người Việt biểu tình chống việc một người tên là Trần Trường công khai treo hình Hồ Chí Minh trong tiệm cho mướn video của anh ta tại Little Sàigòn. Nhiều năm đã qua.
Nhạc sĩ Cung Tiến