Hôm nay,  

Còn Một Cái Răng Nữa

25/06/200900:00:00(Xem: 266123)

Còn Một Cái Răng Nữa

Tác giả: Trương Tấn Thành
Bài số 2652-16208729- vb562509

Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục năm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Ông là một tác giả rất nhiệt thành đóng góp bài vở cho giải thưởng Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải thưởng danh dự Viết Về Nước Mỹ năm 2005. Bài viết mới nhất của ông là một tự sự khác thường về mấy cái răng đau thời kinh tế suy thoái tại nước Mỹ. Hy vọng quí vị nha sĩ không nổi giận và bạn đọc không bắt chước tác giả.

***

Đúng vậy thưa các bạn, tôi còn một cái răng nữa phải....tự nhổ! Tôi đã tự nhổ được hai cái rồi, một ở hàm trên và một ở hàm dưới. Xin được nói thêm là tại sao tôi tự nhổ răng mà không đi đến Nha Sĩ.
Thứ nhất là tôi ngại lại phòng nha sĩ lắm. Lý do là từ khi làm hẹn đến khi được chữa thì có khi cái răng đã hết đau hay đã phải tự nhổ cho rồi! Thứ nhì, rất là quan trọng là tiền nhổ răng ở Mỹ này sao mắc quá. Nhổ ba cái răng như tôi thì phải tốn ít nhứt là ba trăm, chắc còn phải hơn nhiều. Với lại tôi nghỉ răng bị long như người ở trên tuổi sáu mươi như tôi thì nếu tự nhổ được thì cứ nhổ vì không có gì phải lo ngại cả. Nếu có bị ra máu thì chỉ cần nhét bông gòn thấm muối vào cắn chặt lại một hồi là ok.
Hồi nhỏ tôi thường nghe câu “tóc bạc răng long” mà không biết là thế nào, đến giờ khi tóc có muối nhiều hơn tiêu thì mới thấy là răng bắt đầu bị long thiệt! Mấy năm trước nhai xương gà cũng được còn bây giờ nhai miếng banh mì cũng thấy thốn. Thật là già sinh đủ thứ bịnh.
Có một điều trùng hợp lạ kỳ là cả ba cái răng của tôi đều bị long cùng một lượt. Hai cái hàm trên và một cái hàm dưới. Thật ra hàm trên của tôi bị mất nhiều răng hơn là hàm dưới. Mấy năm trước tôi có đi làm răng để mang vào khi có dịp phải “ăn nói” nhìn cho nó được lịch sự. Lần đó tốn cũng cả ngàn bạc và giờ thì tôi cũng ít khi mang vì khó chịu, thức ăn cứ đóng vào thêm nữa giờ đây tôi ít có dịp đi ăn đi nói hơn xưa nhiều. Vợ tôi cứ nhằn tôi hoài vì tôi không chịu đeo răng giả này. Tôi cười lỳ nói rằng ở nhà thì đeo vào làm gì, em cũng biết là anh sún răng rồi! Bà vợ nguýt tôi một cái tới nẩy lửa. Tôi chỉ còn biết nhe mấy cái răng sún ra cười trừ! Bây giờ xin trở lại mấy cái răng bị long.


Tuần qua, chỉ trong nội một tuần đó tôi thanh toán hai cái răng… ngọt xớt. Tôi cứ nắm lắc qua lắc lại mỗi ngày rồi khi sáng vừa ngủ dậy nắm nó vặn một cái thật mạnh đến nghe gân máu đứt bựt bựt rồi kéo một cái thật mạnh là nó xút ra liền! Đến cái thứ ba thì tôi biết là mình bị gặp đối thủ nặng ký rồi. Cái răng này ở hàm trên nằm gần răng cửa, cách một lỗ răng trong. Tôi cứ nghĩ là nó cũng dễ nhổ như hai cái kia vì chỉ có một chân răng nhưng tôi đã lầm. Tôi dùng “cái kềm hai ngón”, ngón trỏ và ngón cái lung lay nó mỗi ngày, nó long lay nhưng dựt hoài không ra. Tôi cảm thấy hình như chân răng có cái gì đó bất thường nên nó mới “cứng đầu” như vậy. Thường thì răng mà ở hàm trên thì có thể dễ nhổ hơn hàm dưới vậy mà nó vẫn không chịu bứt ra.
Chị bạn nói là thôi đi Nha Sỹ nhổ cho rồi cho nó khỏe chứ làm gì mà khổ vậy. Đôi khi tôi thấy lời khuyên của chỉ cũng có lý nhưng vẫn muốn thử coi “sự can đảm” của mình tới đâu. Mấy bữa trước tôi bắt đầu thấy đau thốn khi nhai nên càng lắc nó thường hơn để nó long chưn ra. Trước khi ngủ tôi bặm đau vặn kéo thật mạnh đau ra nước mắt mà nó vẫn không chịu ra. Tôi nói thầm là thôi đi nha sỹ nhổ cho rồi nhưng muốn thử một lần chót.
Tối qua trước khi ngủ tôi vặn kéo một lần nữa rồi đau quá nên phải uống một viên Aleve rồi đi ngủ. Khuya đó tôi thấy nướu răng nhức nên không ngủ được và nhứt định là phải dứt điểm ngay không để lâu được nữa. Lúc đó gần bốn giờ sáng. Tôi đi ra chậu sink, lấy khăn giấy nhét vào cổ áo như đang ở phòng nha sỹ rồi lấy hai cái kéo loại dùng để giải phẫu và bông gòn ra để sẵn. Tôi lấy cồn an côn lau sạch cái mỏ cây kéo rồi đưa lên kẹpvào chưn răng dựt dựt nhưng đau quá nên thôi.
Cái răng đã lòi ra được một chút, không lẽ mình chịu thua sao" Tôi lấy cái “kềm hai ngón” nắm cái chưn răng vặn mạnh ơi là mạnh. Có tiếng gân máu đứt. Gần được rồi đó, nhưng đau ơi là đau. Không biết cái răng quái ác này nó bị cái gì vậy" Tôi mở cửa vừa đi ra nhà trước vừa nắm chặt vừa long lay cái răng. Thôi không chịu được nữa rồi! Tôi nắm cái răng vặn thật là mạnh rồi kéo ra cũng thật mạnh. Tôi kêu lên một tiếng đau đến chảy nước mắt và thấy cái răng đang nằm trong hai ngón tay!
Ra rồi!
Tôi lật đật chạy lại đèn nhìn cái răng. Đúng là nó rồi. Cái chân răng dài ơi là dài. Tôi lấy cái thước kẻ ra đo thì thấy nó dài gần 2 phân! Hèn chi mày hành hạ tao mà chẳng chịu sớm “quy hàng”. Tôi 1ấy bông gòn thấm vào muối và nhét vào lỗ chân răng đang ra máu rồi lấy giấy gói cái răng lại cất kỹ rồi đi nằm.
Sáng hôm sau tôi đem cái răng ra khoe vợ thì vợ tôi nhăn mặt rùng mình nói là sao anh gan quá vậy, giờ lại sún thêm mấy cái răng nữa rồi! Tôi liền nhe hàm răng sún ra cười trừ. Giờ ngồi suy nghĩ lại “việc làm can đảm “ của mình tôi bèn viết hai câu thơ:
“Anh (chị) Nha Sỹ xin đừng buồn tôi nhé
Vì thời buổi khó khăn mà mình phải làm liều!

Trương Tấn Thành, WA

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,658,664
Tác giả đã góp cho Viết Về Nước Mỹ năm thứ 12 nhiều bài viết đặc biệt. Ông tên thật là Nguyễn Cao Thái, sinh năm 1959 tại Huế, vào Saigon 1968, vượt biên đến Mỹ 1979, hiện định cư tại San Jose, CA. Sau đây là bài viết mới nhất của ông nhân dịp Fathers Day.
Tác giả là cư dân vùng Little Saigon, liên tục góp bài cho giải thưởng Việt Báo từ nhiều năm qua, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2011. Bài viết mới của Tịnh Tâm là một truyện ngắn nhân ngày Fathers Day sắp tới.
Tác giả sinh năm 1944, định-cư ở Mỹ năm 1979, sống ở California 25 năm với nghề điêu khắc gỗ. Một số tượng điêu khắc gỗ cỡ lớn hiện đang toạ lạc trên đường phố và nơi công công của các thành-phố Seaside, Monterey, và Los Gatos tại California là công trình của ông Tú.
Tác giả tham dự Viết Về Nước Mỹ từ 2009 và đây là bài viết thứ ba của ông, tự sự của một cựu chiến sĩ về quê cũ tìm thăm mộ đồng đội cũ. Tác giả cho biết ông sinh tháng 10/1939. hiện là cư dân Houston, Texas. Trước 1975, là sĩ quan QLVNCH. Bị băt tù binh ngày 16/04/1975 tại mặt trận Phan-rang.Ra tù 1984. Vượt biên 1986. Bị băt giam ở nông trường dừa 30/04, tỉnh Trà-vinh. Năm 1987 trốn trại về Saigon. 1989 tái vượt biên đến Malaysia tháng 07/1989. Tháng 05/1993 định cư ở Mỹ.
Tác giả cho biết ông sinh năm 1938, cựu sĩ quan an ninh quân đội, sang Mỹ theo diện H.O. vào năm 1990, hiện đã về hưu và an cư tại Westminster. Ông tham dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2008 và đã góp nhiều bài viết giá trị. Mừng tác giả trở lại trường học và mong ông viết thêm.
Ngày này, tuần tới sẽ là Fathers Day. Nhân dịp này, mời đọc bài viết mới nhất của Cam Li. Trước 1975, tác giả từng viết nhiều truyện ngắn trên bán nguyệt san Tuổi Hoa, và các truyện dài xuất bản bởi Tủ Sách Tuổi Hoạ - hiện có trên trang mạng: http//tuoihoahatnang.com. Sau 30/4/1975, Cam Li không viết nữa, chỉ chuyên làm công việc nghiên cứu khoa học. Định cư tại San Jose từ 2003, sáu năm sau cô góp cho giải thưởng Việt Báo nhiều bài viết giá trị và nhận giải vinh danh Tác Phẩm Xuất Sắc, Viết Về Nước Mỹ 2010.
Đây là bài thứ ba của Lê Thị. Tác giả 35 tuổi, cư dân Chicago. Trong email kèm bài đầu tiên, Lê Thị cho biết, "Mới đây, sau khi đọc một số sách của nhà văn Nhã Ca, tôi bỗng có cảm hứng muốn viết và đây là bài viết bằng Việt ngữ đầu tiên của tôi trong 20 năm qua." Với hai bài “Tôi Vẫn Là Tôi” và “Đâu Đó Có Chỗ Cho Chúng Ta” kể chuyện tình đồng tính, Lê Thị hiện dẫn đầu số lượng người đọc Viết Về Nước Mỹ trong 30 ngày qua. Bài viết mới làm bật lên sức quyết định của “hơi ấm gia đình” đối với những lựa chọn sinh từ trong tình huống tuyệt vọng, đồng thời cho thấy sức viết mạnh mẽ của tác giả.
Tác giả là một nhà văn, nhà báo, đồng thời cũng từng là nhà giáo, nhà hoạt động xã hội quen thuộc với sinh hoạt văn hóa truyền thông tại quận Cam.Ông đã góp nhiều bài giá trị và từng nhận giải danh dự viết về nước Mỹ. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả sinh năm 1957, cư dân Santa Ana, nghề nghiệp: làm nail. Loạt bài viết về nước Mỹ gần đây của tác giả với tên thật Nguyễn Thị Hữu Duyên gồm: Bỏ Gì Thì Bỏ; Ước Vọng Của Tin, thể hiện tình thương yêu và ý chí của một gia đình Việt Nam trên đất Mỹ. Vẫn trong tinh thần ấy, bài mới của bà là chuyện của mùa Fathers Day.
Tác giả là một nhà thơ, sĩ quan hải quân, từng tu nghiệp tại Mỹ. Sau năm 1975, ông trở thành người tù chính trị và định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. Ông tiếp tục làm thơ và góp nhiều bài tham dự Viết Về Nước Mỹ ngay từ những năm đầu tiên.
Nhạc sĩ Cung Tiến