Hôm nay,  

Nỗi Buồn Thất Nghiệp

06/07/200900:00:00(Xem: 129542)

Nỗi Buồn Thất Nghiệp

Tác giả: Vũ Chí Đạo
Bài số 271-16208739- vb2705096

Tác giả 58 tuổi, hiện là cư dân Centreville, Virginia. Trước 1975, ông là Phó Trưởng  Ty Bưu Điện Sa Đéc.  Định cư tại Mỹ theo diện ODP từ tháng 6/1990. Hiện đang làm  cho County of Fairfax, VA. Đây là bài viết về nước Mỹ thứ ba của ông.

***

Dĩ nhiên tôi không phải người đầu tiên cũng như người cuối cùng nếm phải vị đắng này trong thời buổi kinh tế khủng hoảng hiện nay. Tôi có chờ đâu có đợi đâu nhưng cái ngày bất hạnh ấy vẫn cứ ập tới! Cuộc đời có "thất tình lục dục" vốn làm khổ con người nhưng đâu có nghe nói đến "món" thất nghiệp này đâu nhỉ" Thôi thì ai sao ta vậy! Thay vì ngồi hát bài "Nỗi buồn thất nghiệp" trước hết tôi phải chấp nhận và đương đầu với "nó" xem sao!
Nào, việc đầu tiên lo apply tiền trợ cấp thất nghiệp cái đã. Thực ra tiền này cũng chẳng phải chính phủ tử tế gì cho không, chẳng qua cũng là tiền của mình khi đi làm bị giữ lại dưới cái "búa thuế" để rồi bây giờ "nó" nhả ra chút ít cho mình để cầm hơi trong những lúc khốn khổ này! Ngồi vào bàn với cái computer, từ từ điền đơn xin trợ cấp qua mạng điện toán mà sao thấy lòng trống vắng- thấy mỏi mệt và cảm nhận được ở xứ Mỹ này càng về lâu về dài (nếu chỉ là kiếp công nhân) thật là khó sống!
Trong các khoản linh tinh mà tôi phải lần lượt điền vào có một khoản thấy nghịch lý và nực cười: "Bạn có thể làm việc và sẵn sàng làm việc để hội đủ điều kiện nhận tiền trợ cấp"" Từ ngày bước chân đến "thiên đường cờ hoa" này là cầm chắc 100% phải luôn luôn làm việc và sẵn sàng làm việc rồi còn gì! Trong thời gian này, với số tỉ lệ thất nghiệp ngày càng tăng, không biết sau 26 tuần (có thể nhận thêm đến 20  tuần) khả năng tìm được việc là có thể hay không thể" Chỉ biết chờ đợi và trông vào chính sách "kích cầu" của Ngài Obama xem có khá hơn không!
Bỗng dưng được nghỉ phép vô thời hạn, cuộc sống thường nhật của tôi hoàn toàn xáo trộn. Bây giờ không còn phải thức dậy sớm (bình thường là 5giờ sáng) nhưng vốn đã có tuổi nên muốn ngủ nướng cũng chẳng được. Cơ thể cứ như cái đồng hồ báo thức, vào khoảng 4-5 gờ là tự động thức giấc! Sau khi làm đầy đủ thủ tục- từ vệ sinh cá nhân, pha ly cà phê "tan nhanh" ngồi vào bàn check email, lướt qua những tin tức nóng hổi trong ngày- tất cả mất khoảng một giờ đồng hồ rồi sau đó tôi tự nhủ trong ngày hôm nay làm sao cho qua hết thời gian còn lại" Ra khỏi nhà để đi Super Market thì chỉ cuối tuần (thông thường vợ tôi đi chợ ngày weekend, nấu nướng ăn cho một tuần) la cà quán cà phê thì sợ tốn tiến, (bây giờ phải tiết kiệm đi là vừa!) xem phim online mãi cũng chán- vừa mỏi mắt lại dễ ngủ gà ngủ gật không tốt- làm việc lặt vặt trong nhà cao tay cũng chỉ 2-3 tiếng là hết việc bởi lẽ chúng tôi ở aparterment) nhà không cao, cửa không rộng thì lấy gì để mà quét dọn- lau chùi! Còn khoản "làm vườn" thì làm gì có đất để mà lao động! Thế là cứ đi ra rồi đi vô đếm nhịp thời gian cho hết ngày! Rồi lại tiếp tục "đến hẹn lại lên" cho một ngày khác! Nguy hiểm thật! Cứ điệu này, cứ điệp khúc này lập đi lập lại mỗi ngày không khéo tinh thần mình khó có thể bình ổn và thân xác sẽ có vấn đề bịnh tật không biết chừng!
Để quân bình tinh thần và thể chất có lẽ tôi phải tham gia các sinh hoạt vui chơi có lợi- Nhưng than ôi trong lúc thất nghiệp, tâm trí còn đâu nữa mà vui với chơi! Thời gian quả là vô tình: lúc mình muốn nó rút ngắn lại thì sao nó kéo dài lê thê và đôi lúc muốn nó ngừng trôi thì sao nó cứ lững lờ trôi thật nhanh! Đành là không phải tại tôi nhưng sao tôi thấy mình quả là vô dụng. Trong tôi giờ đây tự tin dường như không còn nữa. Tôi vẫn muốn là tôi nhưng khó khăn trước mắt trong những ngày sắp tới làm tôi không thể suy nghĩ tích cực về bản thân mình nữa!
Cái mà tôi có thể làm là bắt đầu từ ngày hôm nay phải lên kế hoạch chặt chẽ cho ngân quỹ gia đình (nghe sao thảm quá!) Thực ra từ trước khi tôi thất nghiệp thì vợ chồng tôi đã phải hà tiện và từ bỏ những thứ chi tiết không cần thiết. Bây giờ chắc lại phải chặt chẽ hơn. Chi li hơn. (Thật ra đời người có bao lâu nhỉ! Lúc nào cũng phải bận tâm về miếng cơm manh áo- không còn thì giờ tận hưởng lạc thú để rồi mai này khi đến lúc "một cõi đi về" chắc cũng thấy ân hận!!)


Từ lúc thất nghiệp trong tôi bỗng dưng lại xuất hiện một thứ mặc cảm vô hình làm tôi không còn cảm thấy thoải mái trong quan hệ với đồng nghiệp cũ hay bạn bè! Cuộc sống ở xứ Mỹ này từ lâu đã nổi tiếng là thực dụng nên quan hệ giữa người và người trên một nghĩa nào đó chỉ thuần túy có tính cách "xã giao", hời hợt, không bao giờ đậm tính chân tình. Giá trị của con người được đánh giá qua hình thức bên ngoài, vỏ hào nhoáng giả tạo, nhà cửa to rộng, xe đắt tiền, đời mới, job thật "thơm" income nhiều. Bởi vậy ở trong hoàn cảnh của tôi hiện tại, cách tốt nhất là phải "biết mình biết ta"
Thực sự tôi cảm thấy đơn độc và bị ngăn cách! Phải chăng trường hợp của tôi là cá biệt" Giờ đây có điều kiện dành nhiều thời gian cho gia đình, con cái thì cũng như không bởi lẽ người thân chúng tôi hầu hết còn ở lại Việt Nam. Sang đây có hai đứa con thì một đứa đã qua đời, một đứa ở tiểu bang xa. Nhìn đi nhìn lại chỉ còn hai vợ chồng già ra vào có nhau mà thôi! Không có những đầu mối cần thiết nên quá trình tìm việc làm khác ("cày" tiếp vài năm trong lúc chờ đợi về hưu!) đối với tôi quả cũng khó khăn. Tôi đã nhiều lần lên mạng tìm những khóa học do sở thất nghiệp tài trợ để ghi danh những cũng không được khả quan cho lắm. Phần không phù hợp với khả năng, phần không phù hợp với tuổi tác thành ra "lưỡng đầu thọ địch."- "Họa vô đơn chí". Đành rằng quá trình tìm việc đòi hỏi thời gian- kiên nhẫn nhưng thực tình hai yếu tố ấy lại tỷ lệ nghịch với tôi- với thị trường việc làm!
À! Nhân đây tôi cũng xin phác sơ qua để "bạn hiền" nào có hoàn cảnh như tôi tham khảo: thông thường sau khi claim tiền thất nghiệp, vào khoảng 2-3 (tùy tiểu bang) ta sẽ nhận được một thông báo từ sở thất nghiệp cung cấp cho ta những thông tin cần thiết để áp dụng trong suốt thời gian "làm việc" với sở. Chẳng hạn như số Pin (nếu bạn claim benefits qua phone hay internet) địa chỉ Website để bạn đăng ký tìm việc (cái này là bắt buộc đấy nhé!) rồi để nhận được tiền (benifits) bạn còn phải hội đủ vài điều kiện như hợp lệ về tiền lương, hợp lệ khi bị cho nghỉ việc (nghĩa là không phải bạn tự ý thôi việc hay bị đuổi việc do lỗi tại bạn.) Hàng tuần bạn phải file claim để nhận được chi phiếu (thường bắt đầu vào chúa nhật và chấm dứt lúc nửa đêm ngày thứ Bảy tới) rồi lại còn phải chịu đựng một tuần chờ đợi đầu tiên (waiting period week). Ôi thôi nhiêu khê đủ thứ!
Số tiền mà bạn nhận được còn tùy thuộc vào income của bạn đã kiếm được trong năm trước tính đến ngày bạn bị cho layoff. Ví dụ bạn thất nghiệp vào tháng 3/2008 chẳng hạn nghĩa là giai đoạn cơ bản để xác định benefit cho bạn sẽ được tính từ 4/1/07-3/31/08. Giả sử income của bạn là $42,000 (làm tròn số): Ba tháng đầu năm 08 bạn kiếm được $10,500. Từ tháng 4-tháng 6 năm 07 bạn kiếm được $9,000- Từ tháng 7-tháng 9/07: 12,000. Từ tháng 10 đến tháng 12/07: $10,500 thì số tiền hàng tuần bạn sẽ được nhận là $370 (chưa trừ thuế) kéo dài trong 26 tuần nghĩa là bạn chỉ có quyền được nhận tối đa: 370x26=$9,620! (riêng trong năm nay, vì tình hình kinh tế yếu ớt, khủng hoảng nên bạn có thể nhận thêm tối đa 20 tuần nữa như tôi đã nói ở trên) Nhưng chắc chắn số tiền hàng tuần sẽ bị giảm đi (thường là 50%) chứ không phải là $370/week nữa! Thôi thì có còn hơn không!!
Thực ra chuyện layoff ở trên xứ Mỹ này là chuyện xảy ra như cơm bữa- giống như "chuyện thường ngày ở Huyện" tại Việt Nam. Chỉ có điều khởi đi từ tháng 12 năm 2007 cho đến nay nó mới "đại trà" như vậy!
Nếu có trình độ tương đối, khả năng chuyên môn vừa "đủ xài", nhu cầu trong cuộc sống không nhiều, biết mình biết ta" theo tôi nghĩ ta cũng chẳng cần phải sợ cái "bóng ma" thất nghiệp bởi lẽ ở đất nước "cờ hoa" này là miền đất hứa- miền đất cơ hội thì thế nào rồi sau cơn mưa trời lại sáng thôi!
Tự nhủ và an ủi mình một chút để tâm trí được thảnh thơi và quên đi "Nỗi Buồn Thất Nghiệp".
Vũ Chí Đạo

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 867,307,638
Tác giả sinh năm 1959 tại Đà Nẵng; Cựu nữ sinh NTH Hồng Đức Đà Nẵng từ 1969- 1975. Đến Mỹ năm 1994 diện HO cùng ba và các em, định cư tại tiểu bang Georgia. Hiện là nhân viên công ty in Scientific Games tại Atlanta, tiểu bang Georgia. Bà đã từng nhận giải Viết Về Nước Mỹ. Tựa đề bài viết mới của bà là tên một ca khúc Trịnh Công Sơn.
Tác giả hiện là cư dân Arkansas, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Bà tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016, và luôn cho thấy sức viết mạnh mẽ và cách viết đơn giản mà chân thành, xúc động. Bài mới nhất, tác giả viết về Lễ Tạ Ơn đang tới.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm 2017. Bà sinh năm 1951tại miền Bắc VN, di cư vào miền Nam 1954, là thư ký hành chánh sở Mỹ cho tới ngày 29 tháng Tư 1975. Vượt biển và định cư tại Mỹ năm 1980, làm thư ký văn phòng chính ngạch tại City of San Jose từ 1988-2006. Về hưu vào tuổi 55, hiện ở nhà chăm nom các cháu nội ngoại. Sau đây là bài viết thứ ba của bà.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Cô tên thật Trần Minh Châu, 38 tuổi, quê quán Sài Gòn, định cư tại Mỹ mới hơn 6 tháng theo diện kết hôn, hiên đang sinh sống tại Hillsboro, tiểu bang Oregon. Đã tốt nghiệp cử nhân Anh văn tại Đại học Tổng hợp Sài Gòn. Công việc trước đây tại Viêt Nam là biên dịch từ tiếng Anh ra tiếng Việt, và công việc hiện tại là nội trợ, đang tìm việc làm phù hợp.
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông đã nhận giải Vinh Danh VVNM 2016, đồng thời, cũng là tác giả Viết Về Nước Mỹ đầu tiên có nhiều bài đạt số lượng trên dưới một triệu người đọc. Bài Phan mới viết là tùy bút về mùa Lễ Tạ Ơn đang tới.
Tác giả là cư dân Miami, Florida, đã góp nhiều bài viết tinh tế, cho thấy tấm lòng của ông với quê hương, con người, và nhận Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2015. Sau đây là bài mới của ông.
Tác giả cùng 2 con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ, hiện có tiệm Nails ở Texas và lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Sau đây, thêm một bài viết mới của bà.
Tác giả bắt đã nhận Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2017. Ông sinh năm 1944 tại Thừa Thiên, Huế, cựu học sinh Nguyễn Tri Phương, Quốc Học. Trước 1975, là cảnh sát quốc gia. Cựu tù cải tạo. Làm rẫy vùng kinh tế mới. Đến Mỹ theo diện HO từ 1993, ông có 12 cuốn sách đã xuất bản. Bài viết mới là tự truyện của một “ông nhà văn kiêm thằng bỏ báo” như bạn hữu thân tình gọi tác giả.
Nguyệt Mị là bút hiệu lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ, nhưng trong tháng trước tác giả đã có bài “Nước Mỹ là nhà của Mị” ký tên thật là Quynh Gibney. Mười ba năm trước, sau khi kết hôn với một nhạc sĩ Mỹ, cô theo chồng về Sonoma County, vùng đất nổi tiếng với vượu vang của Napa Valley. Hiện nay, gia đình đã dọn về San Diego và sau đây là chuyện về công việc cô đang làm: thông dịch viên chính thức của Tòa Án Liên Bang.
Đây là một bài mới tác giả viết về tâm trạng của con cái khi phải đưa cha mẹ già vào nursing home. Tác Giả tham dự VVNM năm 2015, được giải danh dự trong năm đầu (2016) và giải “Vinh danh tác phẩm” ( Á khôi) năm 2017. Ông là một chuyên viên về hưu, đang định cư tại Orange County.
Nhạc sĩ Cung Tiến