Hôm nay,  

Cưỡng Bách Hồi Hương Rồi Mới Đến Mỹ

09/07/200900:00:00(Xem: 118378)

Cưỡng Bách Hồi Hương Rồi Mới Đến Mỹ

Tác giả: Nguyễn Thị Thu Hương
Bài số 273-16208740- vb570909

Tác giả nguyên quán Rạch Giá, 40 tuổi, hiện là cư dân Seattle, làm việc cho hãng Boing. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà là tự truyện của người vượt biển năm 1989, bị cưỡng bách hồi hương và sau đó được xét cho định cư tại Mỹ. Mong tác giả tiếp tục viết thêm.

***

Người ta xa quê hương, dầu sang hay hèn thì khi trở về quê cũ đều gọi là "được hồi hương", nhưng tôi và một số khá đông người tị nạn thì lại gọi là "bị hồi hương".
Chúng tôi vượt biên đến trại tị nạn sau ngày 14 tháng 3 năm 1989....khi trại đã đóng cửa, nghĩa là không còn được hưởng qui chế tị nạn nữa.
Chỉ có một số rất ít người may mắn lọt qua thanh lọc, còn đa số được khuyến khích trở về Việt Nam.
Sau bao nhiêu gian khổ, chết chóc, hãm hiếp, cướp bóc mới đến được đây mà bây giờ lại ký giấy tự nguyện hồi hương thì tôi nhất quyết không làm, thế là có màn nhiều người bị khiêng lên máy bay như con heo con chó.
Vì dân tị nạn phản đối quá, biểu tình, tuyệt thực, mổ bụng tự sát v v... nên Cao Ủy trấn an rằng nếu về nước thì chính quyền CS không bỏ tù, lại còn được giúp đỡ tiền nong, mỗi đầu người được Cao Ủy cho $200 usd, vì vậy cũng có một số người chịu cực không nổi nên ký giấy.
Chuyện vượt biên, sống lây lất ở trại tị nạn người ta đã nói quá nhiều, nhưng chưa thấy ai kể về những thành phần bị ép buộc về nước như tôi, nên hôm nay lấy hết can đảm để viết lại, cho dù hồi còn nhỏ tôi học dốt lắm, nhất là môn Việt Văn.
Nhớ hồi nhỏ thầy ra đầu đề tả ông của em, tôi hỏi thầy:
-Thưa thầy, ông nội em còn ở ngoài bắc, còn ông ngoại mất đã lâu, cả hai ông đều không có ảnh để lại, em làm sao tả được"
Thầy nói :
-Thì tả đại khái là tai to, trán rộng, hoặc mượn hình ảnh của một ông lão trong xóm mà tả.
Kẹt một nỗi mấy ông cụ ở gần nhà tôi nhìn xấu quá, chắc chắn không phải là hình ảnh tiêu biểu của ông tôi, nên bài viết của tôi ngắn ngủn, nhưng cũng được thầy đọc cho cả lớp nghe, vì nó quá... hay:
- Nhà tôi có nuôi một Ông Ngoại. Mắt ông to, tai ông dài, trán ông rộng, mũi ông bóng mà bự. Ông rất dễ ăn và thương chúng tôi, đưa cái gì ông cũng ăn và hay đi quanh quẩn bên chúng tôi.
Tôi rất thương ông vì ông thường vâng lời chúng tôi.
Cả lớp cười inh lên khi thầy nói sao trò Hương tả ông ngoại mà giống tả con chó quá.
Thầy tôi thật thông minh, chắc thầy cũng biết tỏng ra là tôi đã cóp bi bài tả con chó trong cuốn tập đọc.
Văn chương như vậy mà hôm nay không biết bị ông ứng hay là bà hành gì, mà tôi lại nổi điên lên "viết văn" gửi cho mục Viết Về Nước Mỹ.
Hồi trước 1975, ba tôi là lính Hải Quân nên cả nhà sống ở Ssài Gòn, khu Ngã Ba Ông Tạ. Khoảng ngày 24-4-75 ba tôi có dự tính đưa cả gia đình xuống tàu HQ 600 vì có thời ông đã đi tuần duyên với chiếc này. Thế nhưng các cậu tôi lại khuyên nên ở tại nhà, nếu có gì thì cậu đáp trực thăng xuống ruộng rau muống gần nhà khu An Lạc để rước cả gia đình.
Chị cả của tôi mới theo bà ngoại về quê ở Rạch Giá nên má tôi rất lưỡng lự và khóc cả ngày. Các cậu tôi vô phi trường Tân Sơn Nhứt thì lại trở ra vì máy bay không còn, ai đó đã bay đi mất, thế là  cả nhà bị vướng lại hết.
Tôi thấy các cậu gói súng lục vào trong nhiều lớp bao ny lon, cột dây cước vào chân Cầu Sạn rồi ném súng xuống giòng nước đen ngòm của Kinh Nhiêu Lộc.
Sau tháng tư, khi các cậu lên đường đi cải tạo rồi, dân chúng được lệnh khai thông, vét con kinh nước đen này, thì họ vớt lên cơ man nào là súng, có cả M60 và M79 kèm theo từng thùng đạn. Thì ra nhiều người âm thầm tính chuyện lớn như cậu tôi nhưng không thành công.
Vì gia đình trước kia đã từng sống dưới ruộng nên ba má tôi đưa các con trở về quê cũ, chứ ở lại SG cũng không biết làm gì, buôn bán cái chi để sống, không lẽ cứ bán dần đồ đạc trong nhà để mua gạo, thì còn được bao lâu sẽ sạch bóng từ trước ra sau. Ngoài ra chính quyền đốc thúc hàng ngày bắt dân chúng phải đi Kinh Tế Mới.
Về quê được ít lâu thì ruộng đất phải sung vào hợp tác xã. Đúng là cha chung không ai khóc, thiếu xăng bơm nước, thiếu phân bón và thuốc trừ sâu, nên từ một vựa lúa của miền nam, mà bây giờ dân vùng này phải ăn độn, ăn đói.
Những khẩu hiệu tuyên truyền không làm át được lời ông Thiệu mà những người thuộc chế độ cũ thường thì thầm với nhau: "Đừng nghe những gì CS nói, mà hãy nhìn kỹ những gì họ làm".


Năm 1979 cả nước đua nhau vượt biên, làng tôi nhà nào cũng có người đi, nhất là những thanh thiếu niên sắp sửa bị bắt đi bộ đội để qua đánh nhau ở Campuchia.
Ba má tôi cho các con đi dần dần, chỉ có tôi là chậm lụt nên sau cùng đành phải lấy chồng, cho dù giấc mộng đi Mỹ không bao giờ phai lạt.
Phải mấy lần trật duộc gia đình nhỏ của tôi mới đến được Malaysia thì hỡi ơi, bị rớt thanh lọc!
Tôi ở trại tị nạn hơn bảy năm rồi bị hồi hương. Lúc này ba má tôi đã đi định cư theo diện đoàn tụ với các anh chị em tôi bên Úc, nhà cửa đã xây lại khang trang rồi, nên khi chúng tôi về vẫn còn đầy đủ mọi phương tiện sinh sống cha mẹ để lại, không như nhiều gia đình về cùng lượt với tôi đã mất hết tất cả.
Họ hàng nội ngoại đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều, nhất là cậu Út đã để lại 10 công ruộng (Ba má tôi không bán cho ai trước khi đi vì biết chắc chúng tôi phải về) lúa chín sắp gặt cho chúng tôi.
Hai năm sau, gia đình tôi được gọi lên SG phỏng vấn rồi đi định cư tại Mỹ, chỉ tội nghiệp cho những người về trước một cách tự nguyện thì lại không được đi.
Do lòng nhân đạo của chính phủ Mỹ mà mộng ước của tôi đã thành sự thật.
Tôi cứ tưởng là sau bao nhiêu năm học Anh ngữ tại trại tị nạn thì tiếng Mỹ của mình cũng tạm đủ dùng, ai ngờ qua đây mình nói mình nghe, Mỹ nói Mỹ nghe nên xin đi học ESL một thời gian.
Thật là mắc cỡ khi đứa con tôi về xin 3$ để đóng cho trường mua đồ ăn, tôi đưa cho nó một cách hào phóng 5$ foodstamp, đến chiều nó đưa về trả, nói tiền này họ không xài mà cần tiền mặt cho chuyến đi Fieldtrip!
Học ESL được ít lâu thì tôi xin đi làm asssembly, chuyên hàn board cho máy Computer và TV. Lương chẳng có là bao, lại bị tai nạn gẫy mấy ngón tay nên tôi xin nghỉ để làm nghề coi sóc trẻ em. Ôi thôi có khi những đứa trẻ đang chơi vui vẻ, bỗng dưng ào lên khóc một lượt, dỗ thế nào cũng không chịu nín.
Chắc là tôi lại phải chuyển nghề mất thôi.
Một bữa nọ xe tôi bị overheat mà cứ điềm nhiên lái, cho dù khói tuôn ra mịt mù. Xe cảnh sát chớp đèn rú còi chạy phía sau. Hồn bất phụ thể, hai mẹ con tấp vô lề rồi tông cửa xe chạy ra ngoài. Cảnh sát nói gì cũng chẳng hiểu bèn ngồi xuống đất phủ đầy tuyết, hai tay giơ lên trời y như cảnh trong TV, hễ thấy cảnh sát thì giơ tay lên liền không thôi họ sẽ bắn.
Họ hỏi cái gì không biết, tôi bèn móc hết giấy tờ ra, nào bằng lái, nào thẻ an sinh xã hội, nào thẻ lãnh phiếu ăn, giấy khám sức khoẻ v v... Ổng hỏi số phôn, tôi run run viết ra giấy chứ nói không nên lời, trong khi răng đánh vào nhau cành cạch phần vì lạnh, phần vì sợ hãi.
Một lúc sau ông cảnh sát nói tao gọi về mà nhà mày, không ai hiểu tiếng Mỹ cả, thôi lên xe tao chở về nhà, xe mày sẽ có xe tow kéo về sau.
Khi vô tới nhà, thấy ông chồng tôi với đứa con đang đứng xớ rớ gần cái phôn, tôi hỏi sao cảnh sát gọi mà không trả lời. Đứa con lớn mới giải thích rằng ba nó nói, bà hàng xóm than phiền vì con chó nhà mình sủa hoài nên gọi tới cảnh sát để complain!
Trời ơi, không một ai trên thế giới này thông minh hơn gia đình tôi được.
Đi làm công ở sở bó buộc quá, tôi liền mở tiệm giặt và sửa quần áo. Lên lai hay đơm lại cái nút, chít lại cái lưng quần là việc rất dễ dàng mà tiền công cũng khá. Lúc rảnh thì tôi giặt thuê. Khách hàng xách vô một bọc, mình lựa ra đồ trắng hay màu, giặt xấy xong rồi thì mình gấp lại bỏ vô bọc. Khi khách đến lấy thì mình cân xem bao nhiêu pound để tính tiền. Người Mỹ rất thích có dịch vụ như vậy nên cho tiền tip cũng rất rộng tay.
Công việc cũng không phải nhẹ nhàng, nhưng quan trọng hơn hết là mua bảo hiểm sức khoẻ cho cả nhà rất mắc, tôi bèn bán tiệm để đi làm cho hãng Boeing. Lương thì cũng chẳng cao, nhưng có bảo hiểm. Từ nay nếu có ai hỏi tôi làm nghề gì thì tôi có thể vênh mặt lên mà đáp rằng tôi đang làm hãng máy bay phản lực.
Bây giờ sau hơn 10 năm, nhìn lên thì chúng tôi chẳng bằng ai, nhưng nếu mà còn ở VN thì chắc các con tôi không thể nào học được đến lớp 12, nói gì được tốt nghiệp đại học như ở bên này.
Thật là cám ơn Trời và lòng hảo tâm, nhân đạo của chính quyền và người dân Mỹ. Mộng ước sống đời sống tự do nơi Miền Đất Hứa của đời tôi đã thành.
Thank you America.
Nguyễn Thị Thu Hương

Ý kiến bạn đọc
09/10/201610:49:00
Khách
Những bài viết của cháu rất mạch lạc và chi tiết , rất hay .
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 865,406,966
Tác giả đã nhận giải Vinh Danh Tác Giả Viết Về Nước Mỹ 2012. Nguyễn Văn cho biết ông sinh năm 1965, quê ở Phú Yên; Vượt biên năm 1988, hiện sống cùng gia đình tại Chicago. Cho tới nay, ông đã góp 4 bài: “Chuyện Của Bill”; “Tôi Không Là Ai Cả”; “Ngày Tháng Buồn Hiu”; “Mùa Thu Nashville.” Cả ba bài đều cho thấy cách viết tinh tế và sống động. Sau đây là bài viết thứ năm.
Sinh năm 1983, Kim Trần là tác giả trẻ tuổi nhất trong 12 tác giả vào chung kết Viết Về Nước Mỹ 2005 với bài viết ngắn nhất, 727 chữ, "Những bài học đầu tiên về nước Mỹ". Năm 2008, cô nhận thêm giải vinh danh tác giả với bài viết về ma tuý,v "Người Yêu Tôi: Một Con Nghiện." Sau khi tốt nghiệp ngành sư phạm tại đại học Cal State, Kim Trần đã tự sáng lập "School First Learning Center" và hiện có 2 trường dạy kèm rất thành công tại Garden Grove và Westminster. Sau đây là bài cô mới viết.
Đây là bài đầu tiên của một tác giả người Mỹ trực tiếp viết văn bằng Việt ngữ. Email kèm bài viết được ông xưng danh là “Steve Brown tức là Sáu.” Ông chính là “người Mỹ yêu tiếng Việt” mà tác giả Donna Nguyễn đã kể trong bài “Việt Bút, Việt Báo và Chú Sáu.” Mới đây, khi nhắc tới tài làm thơ Việt của ông,
Tác giả là một nhà giáo hưu trí, từng là Chủ tịch Hội Ái Hữu Ninh Thuận, hiện là cư dân Riverside, Nam Cali. Ông đã góp nhiều bài viết đặc biệt cho giải thưởng Việt Báo từ năm đầu tiên, và nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2009. Bài viết mới của ông có tựa đề “Fasting: Vô Chiêu Thắng Hữu Chiêu” gồm nhiều chi tiết đặc biệt sống động về việc điều trị bệnh động kinh. Sau đây là phần đầu.
Tác giả, một kỹ sư điện tử tại công ty Intel, Bắc California, đã 2 lần nhận giải Viết Về Nước Mỹ. Năm 2009, giải danh dự, với bài "Tình Nghĩa, Nghĩa Tình" và Giải Vinh Danh Tác Phẩm 2010 -thường được gọi đùa là giải á hậu- với bài “Việc Làm Ơi, Mi Đi Đâu? Bài viết sau đây đã đăng trong báo xuân Việt Báo Tết Nhâm Thìn, 2012, nhưng chưa có trên online nên xin bổ túc.
Bài viết là chuyện về bé Ti, qua Mỹ 4 năm trước, khi mới 7 tuổi. Vì một tai nạn xe hơi, “Ti bây giờ không còn gì nữa, má đã chết, chân trái Ti bị cụt, tay trái bầm dập.” Có thể tác giả cũng chính là nhân vật trong truyện kể, một bé gái còn ở tuổi thiếu niên. Chúc bé an lành và mong Nhật Mai liên lạc lại với Việt Báo.
Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục naêm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Sau đây là bài mới nhất của ông.
Tác giả là cư dân Austin, Texas; Công việc: y tá trưởng trong một bệnh viện thành phố, đã góp nhiều bài viết sống động và nhận giải vinh danh tác giả Viết về nước Mỹ 2006. Bài mới của cô là một truyện gia đình Việt Mỹ và tình yêu đồng tính.
Tác giả dự viết về nước Mỹ từ năm đầu, từng nhận giải tác phẩm xuất sắc 2002, giải Việt Bút 2010 và hiện là thành viên ban giám khảo chung kết. Tác phẩm đã xuất bản: Chuyện Miền Thôn Dã. Sau đây là hai bài viết mới của ông. Tuy tựa đề kêu buồn nhưng không buồn chút nào.
Trước 30/4/1975, Cam Li Nguyễn Thị Mỹ Thanh từng viết nhiều truyện ngắn trên bán nguyệt san Tuổi Hoa, và các truyện dài xuất bản bởi Tủ Sách Tuổi Hoa - hiện có trên trang mạng: http://tuoihoa.hatnang.com/ và http://www.camlinguyenthimythanh.com Sau ngày 30/4/1975, Cam Li không viết nữa, chỉ chuyên làm công việc nghiên cứu khoa học.
Nhạc sĩ Cung Tiến