Hôm nay,  

Chuyện Người Gửi Điện Thư Rác

13/07/200900:00:00(Xem: 120852)

Chuyện Người Gửi Điện Thư Rác
 
Tác giả: Cánh Chuồn Chuồn
Bài số 276-16208743- vb271309

Tác giả tên thật Hồ Việt Tân, từng nhận giải tác phẩm Viết Về Nước Mỹ 2005 với bài viết “Không Được Phép Chết”, hiện sống với cha mẹ già bệnh tại Los Angeles.

***
Có rất nhiều người thân, bạn bè đã hỏi vì sao tôi gởi ra rất nhiều điện thư rác (junk Emails).
Đúng như câu hỏi trên, tôi xin nhận tội là tôi đã gởi ra rất nhiều thư rác từ khi có trương mục điện thư (Email account).  Làm một bài toán để tính sơ số thư rác tôi gởi đi mỗi tuần   năm trăm cái vì tôi gởi đi ít nhứt mười cái thư rác cho năm mươi người thân, và bạn bè. 
Số thư nằm trong trương mục của tôi lên trên năm ngàn rưỡi lá nhân lên cho năm chục người rồi trừ ra số phóng đại và huênh hoang thì ít nhất tôi đã gởi đi khoảng chừng hai mươi ngàn đến hai mươi lăm ngàn lá thư rác.
Những lá thư rác tôi gởi ra hàng tuần thường là những mẫu truyện cười, những câu chuyện ngụ ngôn, những hình ảnh tếu, những đoạn phim ngắn vui, v.v...
Trước khi trả lời câu hỏi trên, tôi xin kể một truyện ngắn. 
Năm 2004, tôi và mười người bạn đã đi du lịch mười ngày ở Tây Tạng.  Một chuyến du lịch rất thú vị và khó quên   tôi tin là những người bạn đi cùng chuyến đó khó quên được những chuyện đã xảy ra.  Hình ảnh và kỷ niệm về chuyến du lịch đó thì rất nhiều   nhưng tôi không muốn kể ra đây. 
Tôi chỉ muốn nói lên điều tôi quan sát và thu thập được của người dân Tây Tạng.  Dân Tây Tạng rất nghèo   một dân tộc thiểu số sống khoảng năm mươi năm dưới ách cai trị nghiệt ngã của Trung Cộng, trên vùng đồi núi lạnh giá, khô cằn; tuy vậy họ có lòng từ bi rất rộng lớn.
Lòng từ bi rất rộng lớn"  Đúng vậy!  Tuy dân Tây Tạng nghèo nhưng nhan nhãn trong thành phố, ngoại ô, và vùng đồi núi chỗ nào cũng có phướn được cắm trên những ụ đá, có chữ viết, sơn hay tạc trên những vách núi với những lời cầu nguyện như Om Mani Pad Me Hum, Nam mô A Di Đà Phật hay Từ, Bi, Hỷ, Xả.


Tại sao một dân tộc theo đạo Phật nghèo đói không đủ ăn, đủ mặc lại bỏ công, của, sức ra cắm phướn, viết chữ, tạc đá trên vách núi với những lời cầu nguyện như vậy"  Xin thưa tại vì dân Tây Tạng cho rằng họ sống trên "nóc nhà" của trái đất nên họ muốn nhờ gió đem những lời cầu nguyện của họ ban rãi ra khắp thế giới.
Truyện tôi muốn kể chỉ có vậy thôi và bây giờ tôi xin trả lời câu hỏi vì sao tôi gởi ra rất nhiều điện thư rác (junk Emails).
Tôi là một kẻ đã sống hơn nữa đời người, vô tướng, bất tài, không công, rỗi nghề, ở nhà với mẹ (biết ngày nào khôn), không đóng góp gì cho xã hội   sống chỉ thêm xấu hổ. 
Với sự xấu hổ đó và tài sức giới hạn, tôi muốn thực tập bài học tôi học được từ người dân Tây Tạng  bằng cách gởi ra thật nhiều thư rác và tôi hy vọng những lá thư rác của tôi sẽ được người thân, bạn bè chuyển tiếp ra cho người thân và bạn bè của họ, và cứ như thế thư rác sẽ được chuyển đi mãi, đi mãi. 
Kèm theo những lá thư rác gởi đi là những lời cầu nguyện chân thành của tôi.  Tôi muốn nhờ gió điện tử đem những lời cầu nguyện của tôi ban rãi ra khắp thế giới thật và thế giới ảo.
Lời cầu nguyện của tôi:  
Cầu chúc cho tất cả chúng sanh không bị tổn hại. 
Cầu chúc cho tất cả chúng sanh không còn phiền não. 
Cầu chúc cho tất cả chúng sanh thân tâm an lạc.

Let all beings be free from harm.
Let all beings be free from sorrow.
Let all beings be free from sufferings

Và tôi nhớ lời nhạc Trịnh Công Sơn:
“Sống trong đời sống cần có một tấm lòng ...                             
Để gió cuốn đi, để gió cuốn đi ...”                                                                 

Cánh Chuồn Chuồn

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,841,504
Chủ Nhật 10 tháng 5 là Mothers Day, Ngày của Mẹ. Mời đọc một chuyện kể đặc biệt của Phương Hoa. Tác giả hiện là một bà giáo dạy trẻ tại Marrysville, thành phố nhỏ cổ xưa nhất của Calif.
Tác giả tên thật Lý Tuyết Mai, cư dân Pomona, CA. làm việc tại Bộ Xã Hội. Đến Mỹ khi còn tuổi học trò, cô thuộc “thế hệ gạch nối” của người Việt tại Mỹ.
Mỗi người lưu vong tị nạn đều có cái đầu đầy ký ức, kể cả những người trẻ tuổi. Mời đọc Nguyễn Văn, giải Vinh Danh tác giả Viết Về Nước Mỹ năm 2000, chuyện dĩ vãng của một thuyền nhân 20 tuổi.
Bài viết là chuyện về Sàigòn từ tháng Tư 1975. Tác giả định cư tại Pháp, tham gia Viết Về Nước Mỹ từ tháng Ba 2010. Họp mặt giải thưởng năm 2011,
“Tôi, tuổi mười ba, đã lạc khi nhìn thấy xe tăng T-54 lăn bánh trên đường Lê Văn Duyệt...” và rồi tiếp tục lạc khi vượt biển, lạc ở trại tị nạn, lạc trên đất Mỹ.. Lạc Lạc và lạc, không ngừng.
Với bài viết "Sàigòn lớn nhỏ đều nhớ anh", hướng về các thương binh VNCH trong cuộc chiến, tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014.
Tác giả đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2014. Cô sinh năm 1962, tốt nghiệp Đại Học Mỹ Thuật năm 1988 khoa Đồ Họa tại Việt Nam, từng làm công việc thiết kế sáng tạo trong ngành quảng cáo.
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XII, 2012. Ông tên thật là Nguyễn Cao Thái, sinh năm 1959 tại Huế, vào Saigon 1968, vượt biển đến Mỹ 1979, hiện định cư tại San Jose, CA.
Lần đầu tiên, tác giả kể chuyện về một “vết thương” mà ông lãnh từ cuộc chiến vào những ngày sau cùng: nổ trên giang đỉnh, một con mắt “hết xài.” Bồ Tùng Ma là bút hiệu của Nguyễn Tân.
Tác giả Lê Như Đức sinh tại Saigon năm 1962, hiện cư trú tại Tulsa, Oklahoma. Nghề nghiệp: kỹ sư cơ khí, làm cho hãng Nordam, Oklahoma. Học vấn: cao học.
Nhạc sĩ Cung Tiến