Hôm nay,  

Bài Thực Hành Địa Lý Đầu Tiên

09/10/200900:00:00(Xem: 117402)

Bài Thực Hành Địa Lý Đầu Tiên

Tác giả: Hữu Tài
Bài số 2750-1628821- vb6100909

Tác giả theo gia đình tới Mỹ theo diện H.O. từ năm 2000, học về Quan Hệ Quốc Tế, ra trường và đi làm. Bài viết là chuyện kể về “những ngày đầu chập chững, hoang mang trên giảng đường nước Mỹ.” Mong Hữu Tài sẽ tiếp tục viết thêm.

***

Tôi đến Mỹ mùa Hè năm 2000 theo diện HO sau khi biết kết quả thi tốt nghiệp đúng... nửa ngày. Khoảng tháng 1 năm 2001 tôi bắt đầu   học tại trường Đại Học Cộng Đồng quận Prince George (Prince George's Community College) thuộc tiểu bang Maryland. Sau hai học kì Xuân và Hè học các lớp tiếng Anh là ngôn ngữ thứ hai (ESL), tôi bắt đầu ghi danh các lớp chuyên ngành bao gồm Địa Lý, Toán, Tiếng Anh và Xã Hội Học cho chương trình Quan Hệ Quốc Tế đúng với khả năng của một học sinh chuyên ban C khi còn ở Việt Nam.
Với vốn liếng lận lưng bảy năm học tiếng Anh ở các trường phổ thông cấp huyện tỉnh Khánh Hòa và hơn một năm ở Mỹ, ai dè khi bước vào lớp Xã Hội học ở giảng đường rộng mênh mông tôi giống như...vịt nghe sấm. Ông giáo sư say sưa giảng trên bục còn tôi dưới này cứ ù ù cạc cạc, đầu óc quay mòng mòng vì các ngôn ngữ chuyên ngành quá ư là lạ lẫm. Sau ba buổi học, tôi đã phải rút lui và đăng kí thêm một lớp toán Thống Kê bù vào vì thật sự tôi không đủ sức theo các bài giảng và một mớ bài tập sắp phải nộp trong những tuần kế tiếp. Quả là một cơn ác mộng không thể nào tưởng tượng nổi!
Lớp Địa Lý học trong một căn phòng nhỏ nằm trên lầu hai của building ngành xã hội. Lớp chỉ khoảng mười lăm sinh viên đủ màu da (tôi là người châu Á duy nhất) do giáo sư Sherman Silverman- một cựu chiến binh Việt Nam giảng dạy. Ông khoảng gần sáu mươi, mái tóc bạc trắng, có một cách phát âm lí nhí gằn từng chữ trong cổ họng rất là khó nghe. Tôi ngồi bàn thứ hai mà cố gắng lắng tai lắm mới hiểu được đôi chút những gì ông nói.
Một tuần ba tiết, mỗi tiết khoảng năm mươi phút học về địa lý tự nhiên và kinh tế của quận Prince George trong quyển sách do chính tay ông viết. Phải nói những bữa học đầu tiên không được thu hút lắm. Sinh viên chúng tôi muốn học một cái gì đó vĩ mô to lớn của thế giới bên ngoài thay vì phải nghiên cứu về một vùng đất mà tôi...mù tịt chả biết chả quen. Thật sự tôi cũng gặp rất là nhiều khó khăn để theo học lớp này vì trình độ tiếng Anh có hạn và cách giảng bài khó nhằn của giáo sư Silverman. Nhưng tôi vừa bỏ lớp Xã Hội Học, mùa học đã đi qua hơn ba tuần, giờ bỏ thêm lớp Địa Lý này nữa thì chẳng ra đâu vào đâu. Rồi phải vắt chân lên tìm một lớp khác thế vào để đủ tiêu chuẩn nhận tiền trợ cấp của chính phủ. Với sự bảo thủ và khá cứng đầu của một học sinh giỏi Văn Sử Địa thuở nào, từng "chinh chiến" qua nhiều cuộc thi các cấp khi còn trong nước và từng là học sinh giỏi Địa Lý quốc gia, tôi quyết tâm theo lớp này cho bằng được.
Mỗi tuần, cứ hai buổi ông dành để giảng dạy các bài trong sách, một buổi ông hướng dẫn cách làm bài thực hành. Mỗi bài tập gồm rất nhiều phần nhỏ rèn luyện kĩ năng phân tích của sinh viên bao gồm vẽ biểu đồ về lượng mưa, độ ẩm; lược đồ về các thành phố; hay viết nhận xét đánh giá tình hình địa chất, kinh tế, chính trị của các vùng đất vừa mới học. Mỗi bài khoảng từ 19 đến 25 điểm. Nếu ai làm trên năm mươi phần trăm thì sẽ được hưởng số điểm đạt được, còn dưới thì sẽ bị...zero (0). Một cách cho điểm quá ư là...kì cục nhưng không kém phần thú vị.


Bài thực hành đầu tiên chúng tôi nộp cho ông vào tiết thứ hai của tuần thứ hai. Tới tiết thứ ba ông trả bài. Ông bước vào lớp, khuôn mặt rất ư là phúc hậu, cất giọng nhỏ xíu  bảo là có bốn bạn bị điểm zero vì làm bài dưới năm, một vài bạn được điểm sáu, bảy; và chỉ có một điểm mười duy nhất. Cả lớp hồi hộp chẳng biết mình bị điểm gì và cũng rất ư là thắc mắc không biết ai có được cái điểm 10 lý thú đó. Giảng đường nước Mỹ nổi tiếng về sự tôn trọng riêng tư nên chẳng thể nào mà rõ được. Ông đưa bài cho tôi, cười rất tươi và bảo "Chúc mừng Tài!" Quả thật tôi không tin nổi vào mắt mình, người được điểm 10 duy nhất đó lại chính là tôi. Anh bạn Mỹ trắng ngồi bên cạnh liếc nhìn rồi la lên "Nó được điểm 10 nè!" Mọi người quay mặt lại nhìn khá ngỡ ngàng vì trong lớp tôi là sinh viên châu Á duy nhất và chẳng bao giờ mở miệng phát biểu lấy một lời vậy mà lại vượt lên trên tất cả các sinh viên bản địa. Thật sự lúc đó tôi rất hãnh diện về điểm số của mình!
Những bài tập sau đó, tôi luôn lắng nghe những gì ông hướng dẫn và luôn đạt được điểm tối đa. Bài kiểm tra viết đầu tiên tôi trả lời đúng 13 trên 15 câu. Ông khuyến khích tôi đăng kí học chương trình dành cho sinh viên xuất sắc (Honors Program)- nhưng tôi từ chối. Giới thiệu tôi vào The National Dean's List, giúp tôi tìm kiếm các học bổng để trang trải những chi phí sinh hoạt thường ngày.
Mùa học kết thúc, lớp học chỉ còn đúng...bảy sinh viên. Tôi được điểm A+ và ông khen tặng hết lời. Những học kì sau đó, tôi cũng đăng kí học thêm vài lớp nữa do ông giảng dạy để coi thử niềm đam mê Địa Lý của của mình còn tới đâu. Giáo sư Silverman gọi tôi tới văn phòng, giúp tôi tìm một số thông tin cho chuyên ngành Địa Lý ở đại học Maryland, College Park và bảo rắng nếu cố gắng tôi sẽ thành công vượt bậc.
Nhưng rồi cuộc sống của một người tị nạn không cho phép tôi theo đuổi những ước mơ mình yêu thích. Tôi ngày ấy, vừa đi học vừa phải đi làm thêm rất nhiều tiếng đồng hồ nên chỉ học những ngành ít phải đọc, ít viết, ít đào sâu nghiên cứu. Cố gắng theo những ngành sau này dễ ra kiếm việc làm để lo cho bản thân và gia đình. Tôi chuyển trường, theo đuổi ngành công nghệ thông tin. Trong suốt quá trình học cũng đăng kí thêm nhiều lớp Địa Lý để hoàn thành những yêu cầu cho mảng xã hội, nhân văn và cũng thỏa mãn niềm đam mê năm nào của mình.
Ra trường, đi làm, cuộc sống cứ lôi cuốn vào cái vòng xoáy của nó. Đôi lúc tự nhủ với lòng, dẫu thời gian có quay ngược trở lại, tôi cũng sẽ chọn con đường mình đã bước để đi đến ngày hôm nay.
Thỉnh thoảng tôi có trở lại trường nhân dịp lễ Tạ Ơn. Gặp tôi, giáo sư Silverman tay bắt mặt mừng, nhắc lại vài kỉ niệm cũ, rồi lại trách tôi sao không theo cái nghiệp ngày xưa ông hướng dẫn. Tôi chỉ cười buồn, xin lỗi ông và bảo sau này khi cuộc sống ổn định, tôi sẽ lại theo đuổi nó chắc cũng chẳng muộn màng gì. Ông ôm vai tôi thầm thì bằng cái giọng khó nhằn năm nào, ráng học đi Tài, mai sau về đây dạy. Thầy đã sắp về hưu rồi đấy!
Gần mười năm xa quê, tôi chuyển nhà bốn lần. Mỗi bận luôn phải quăng bỏ đi rất nhiều vật dụng, sách vở, tài liệu. Nhưng bài viết Địa Lý điểm 10 đầu tiên năm nào tôi luôn giữ, giữ mãi như một kỉ vật của đời mình. Giấy đã sờn, màu mực đã cũ, năm tháng cũng đã xóa nhòa nhiều hình ảnh, nhưng đọc lại những dòng hành văn khá ngô nghê của mình và lời phê của giáo sư Silverman luôn nhắc tôi về những ngày đầu chập chững, hoang mang trên giảng đường nước Mỹ, nhắc tôi về ước muốn phải vươn lên để chứng tỏ bản thân mình giữa bao la một biển nhân tài ở xứ người lạ lẫm.
HỮU TÀI

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 865,089,295
Tác giả sống tại Ottawa, Ontario, Canada từ 1980. Bút hiệu là tên trường học nơi Minh Thành từng dạy môn Sinh - Hoá từ cuối thập niên 70. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của Minh Thành kể chuyện gia đình "Người Mỹ Hàng Xóm.". Bài gần nhất là: “Nội soi ruột già.” Bài mới được ghi là “Thuật lại lời kể của người anh họ tôi.”
Tác giả vào danh sách chung kết Viết Về Nước Mỹ 2012 với bài "Cô Em Cùng Dòng Khác Họ," kể về người con gái vị thuyền trưởng Đại Hàn từng cứu mạng các thuyền nhân Việt trên Biển Đông và là khách danh dự tại Little Saigon.
Với bài “Đoá Hồng Bạch” tưởng niệm một nữ sĩ quan Mỹ gốc Việt hy sinh tại chiến trường Trung Đông, Nhất Chi Mai là tác giả nhận Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2012. Tác giả hiện là cư dân Boston và làm việc trong một bệnh viện của tập đoàn Partners. Hình bên là quang cảnh “Ngày Summer Picnic” ở bệnh viện tác giả đang làm việc. Bài viết kể về những suy nghĩ, trò truyện từ sinh hoạt vui vẻ này.
Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục năm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Bài mới của ông là một hồi ức thời vượt biển.
Bài viết sau đây của Phương Dung kể chuyện Viết Về Nước Mỹ 2011, đã phổ biến trên báo in, nhưng vì sơ xuất kỹ thuật, bị “thất tung” trên Việt Báo Online. Sắp tới họp mặt Viết Về Nước Mỹ năm thứ 12, xin mời cùng đọc lại.
Tác giả đến Hoa Kỳ theo diện H.O. đầu thập niên 90, hiện là cư dân Berry Hill, Tennessee, làm việc trong Artist room của một công ty Mỹ, từng cộng tác với một số tạp chí và các trang Việt ngữ trên mạng internet. Viết Về Nước Mỹ 2012, bà đã góp hai bài viết “Tiệm Tạp Hoá” và "Người Đàn Bà Ấy Là Mẹ Tôi." Sau đây là bài viết mới nhất.
Kông Li là bút hiệu vui vẻ của Phạm Công Lý, tác giả đã có nhiều bài viết về nước Mỹ giá trị, đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2011. Là một cựu sĩ quan VNCH, cựu tù, ông cùng gia đình đến Mỹ từ tháng 11/1994 theo diện HO, định cư tại Boston. Công việc từng làm: thông dịch cho Welfare, social worker, phụ giáo, tutor toán ở Middle School của Boston Public Schools. Bài mới nhất của ông là chuyện của nhiều câu chuyện vui buồn trong nghề thông dịch.
Tác giả cho biết trước năm 75, khi còn đi học, chỉ viết cho các báo thiếu nhi, học trò. Qua Mỹ từ 1990, hiện là cư dân Myrtle Beach, SC. Hải Âu tham dự viết về nước Mỹ từ 2010, bài đầu tiên: Mẹ Chồng, cho thấy tác giả có bút pháp đặc biệt, khi kể về hồn thiêng yêu thương của bà mẹ. Bài viết mới của cô là một chuyện tình.
Với bút hiệu Xuân Đỗ, tác giả đã góp nhiều bài đặc biệt và nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2008 với bài viết "Hắn và cuốn Nhật Ký Đặng Thuỳ Trâm..." Ông định cư tại Mỹ theo diện H.O. và hiện là cư dân Riverside, làm Guest Teacher cho Colton Joint Unified School District (nam California). Mong tác giả sẽ tiếp tục viết.
Trần Nguyên Đán là bút hiệu của Mục sư Lữ Thành Kiến, quản nhiệm Hội Thánh Fort Worth, Texas. Sau giải vinh danh tác giả Viết Về Nước Mỹ năm 2007, ông nhận thêm giải Việt Bút 2009 và là thành viên Ban Tuyển Chọn Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2010-2011. Ngoài Việt Báo Online, nhiều thơ và truyện ngắn của ông hiện có trên tạp chí văn chương trên mạng internet, như da mầu, tiền vệ.
Nhạc sĩ Cung Tiến