Hôm nay,  

Lễ Tạ Ơn: Những Tấm Lòng Vàng

23/11/200900:00:00(Xem: 122820)

Lễ Tạ Ơn: Những Tấm Lòng Vàng

Tác giả: Võ Trang
Bài số 2791-1628862- vb2112309

Tác giả 56 tuổi, cư dân ở San Diego; Kỹ sư điện cho Bộ Hải Quân Hoa Kỳ, đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2009, với ba bài viết hợp  thành một tự truyện ba hồi: Ký ức đau thương về người cha bị cộng sản chôn sống trong trận Tết Mậu Thân tại Huế, tâm trạng một trí thức gốc Việt  vừa biết ơn quê hương thứ hai, đồng thời cũng "mang trong lòng một mối hận người Mỹ đã bỏ rơi đất nước mình". Và sau cùng là “một thoáng hạnh phúc” tìm thấy từ nước Mỹ  tử tế không chỉ với đồng loại mà với cả muôn loài. Sau đây la bài viết mới của ông cho mùa lễ tạ ơn.

***
Chúng tôi đến San Diego vào khoảng cuối tháng Mười năm 1979, lúc thiên hạ chuẩn bị lễ Tạ Ơn. Năm nay, vừa đúng 30 năm.
Còn nhớ, bữa ăn đầu tiên của tôi ở Mỹ là một đùi gà. Khi ngồi chờ chuyển tiếp ở phi trường San Francisco, chúng tôi được cho ăn trưa với một đùi gà chiên khô (Kentucky") và một lon Cocacola...  Ôi cái đùi gà ngọt và lon coke mát làm sao!   Cho bù lại những ngày tháng thèm khát ở trại tị nạn. 
Từ đây, gà Tây là món ăn của gia đình tôi trong nhiều tháng trời.  Lúc ấy vật gía còn rất rẻ.  Nếu tôi nhớ không lầm thì cả một con gà Tây chỉ chừng 5, 7 đồng.  Hai vợ chồng và đứa con nhỏ ăn cả tuần không hết.  Cũng nhờ thế mà với trợ cấp tị nạn, chúng tôi vẫn còn dư được chút đỉnh để gởi về cho mẹ tôi, lúc ấy vẫn còn ở trong một traị tỵ nạn ở Indonesia.
Vào thời điểm ban đầu đó, nơi sinh hoạt đông nhất của người tị nạn mới đến ở San Diego có lẽ là những trung tâm giáo dục và tìm việc cho người lớn. 
Sau 5 năm làm sinh viên y khoa tại Saigon, ngay khi tới đất Mỹ, tôi chú trọng 2 môn:  luyện thi Y Khoa và chứng chỉ TOEFL để vào đại học.
Đi học Anh Văn ở Trung Tâm  Adult Center ở đường số 54th giúp tôi quen ông Carrol, một ông già chịu chơi, giống như hình ảnh tài tử Anthony Quinn trong vai Alexis Zorba của  Nikos Kazantzakis...  Sau khi hồi hưu,  ông vẫn bỏ công sức đi dạy thêm cho người tàn tật.
Đã hơn 65 tuổi nhưng ông Carrol vẫn nhanh nhẹn, sắc bén và nhất là vẫn dí dỏm với ... phụ nữ. Ông ở độc thân trong một appartment trên một ngọn đồi cuối đường Kremper, cách appartment  chúng tôi ở East San Diego khoảng 5  dặm đường nhưng từ khi quen biết, ông vẫn lui tới thăm hỏi và giúp đỡ chúng tôi ít nhất mỗi tuần một lần.  Ông thường hay thu thập những tin tức có ích về đời sống, dù nhỏ nhặt cho chúng tôi.  Ông tìm những nơi giải trí rẻ tiền hay không tốn tiền, những buổi hòa nhạc công cộng để chúng tôi có cơ hội sinh hoạt lành mạnh.  Là người công giáo thuần thục nhưng ông chưa bao giờ phân biệt đối xử.  Có lần họp bạn riêng của ông, ông giới thiệu tôi như là một người ngoại đạo nhưng rất  tốt nên không cần phải theo... công giáo.  Ông tập lái xe cho chúng tôi.  Cuối tuần còn chở cho chúng tôi đi garage sale để mua đồ rẻ!...
Ông Carrol có giới thiệu tôi  hai người đàn bà Mỹ mà tôi vẫn nhớ mãi trong đời.  Một người là bà Mary Bruske, hồi đó là Giám Đốc Điều Hành Trung Tâm Huấn Luyện Kaplan ở San Diego - một thiếu phụ trung niên gốc Do Thái, đẹp, dễ thương và rất cởi mở.  Tôi chưa bao giờ quên được lời bà nói: "... ngày nào tôi còn là Giám Đốc ở đây thì ngày ấy anh vẫn còn có thể học miễn phí bất cứ môn luyện thi nào..." 
Thuở ấy Trung Tâm Kaplan còn ở trên đường Garnet cách bãi biển Pacific khoảng một dặm đường. Đường đến Trung Tâm từ appartment của tôi ở phải dùng 2 chuyến xe bus.  Từ East San Diego xuống Downtown rồi đổi xe đi ngược lên phía Bắc qua Mission Bay...
Mỗi ngày tôi rời nhà rất sớm, nhiều lúc ngũ gục trên xe bus. Chiều về, tôi đến thẳng Trung Tâm Adult Center ở đường số 54th, nơi ông Carrol dạy để học thêm Anh Văn.  Tan lớp, tôi đi bộ về lại appartment cách đó khoảng nửa dặm thì đã gần 10 giờ tối...  Trời tốt thì không sao.  Nhưng những lúc mưa lạnh, nhất là vào mùa đông đầu tiên trên xứ người mới thấy thấm thiá thân phận của người vong quốc. Vợ tôi ở nhà trông đứa con nhỏ 3 tuổi, nhiều lúc tối trời, ngoài đường xe cứu thương hay cứu hỏa hú còi lớn tiếng làm 2 mẹ con hoảng sợ trốn vào phòng ngủ...
Cũng từ liên lạc bằng điện thoại, ông Carrol giới thiệu tôi với bà Giám Đốc Phòng Giáo Vụ của trường Y-Khoa, Đại Học UC Irvine.  Ông đã đích thân lái xe đưa tôi lên gặp bà để hỏi chuyện về một chương trình MKSP (Medical Knowledge Science Profile), một chương trình thi vào y khoa "ngang hông". 


Trong Anh Văn tôi "dở" nhất là cách dùng giới từ (preposition).  Trong tiếng Việt, giới từ được dùng tùy vào vị trí của người đang dùng nó.  Chẳng hạn đang ở trong thì dùng tiếng "ngoài", đang ở trên thì dùng tiếng "dưới"...  Khi được hỏi tại sao anh tin rằng anh có đủ khả năng để vào chương trình này thì tôi đã "nhanh nhẩu" trả lời "I believe ON myself" thay vì I believe in myself!...  Cả ông Carrol và bà Giám Đốc nhìn tôi mĩm cười.
Việc thi vào y khoa theo chương trình MKSP nghe thật hấp dẫn nhưng chỉ dành cho những ghế trống, rất giới hạn và cho sinh viên của cả thế giới. Xét kỹ, Về sau, nhờ bà giám đốc này giải thích cặn kẽ rõ ràng hơn, tôi mới có thể tự lượng hoàn cảnh mình và quyết định chuyển ngành....
Bốn năm Đại Học Khoa Học, 5 năm Y Khoa Sài-Gòn và thêm gần 2 năm thử lửa với hệ thống Y-Khoa Mỹ...  11 năm là sinh viên "liên trường" có lẻ đã đủ cho tôi thôi "Giỡn mặt với cuộc đời", nhất là những lúc sắp hàng trả tiền bằng phiếu thực phẩm hay đi học nhưng không dám khai vì "welfair không phải là phương tiện cho anh đi học đại học"!
Tôi chấp nhận dễ dàng công việc đầu tiên sau khi ra trường. Một mình lái xe từ cực Nam lên cực Bắc của miền Tây nước Mỹ để nhận nhiệm sở, tôi được gởi gấm để tá túc vào nhà một người bạn của chị Tường Vi, bạn vợ tôi, như họ đã lo lắng và cố tình giúp tôi trong những ngày đầu trên "đất khách quê người..." 
Đặt chiếc vali trên nền thảm và ngả mình xuống chiếc gường con trong một căn phòng chỉ lớn bằng ¼ của 1 cái garage 2 xe, chế biến thành phòng ngũ cho thuê tôi mới thấy mệt sau 3 ngày lái xe liên tiếp.  Trong cái lành lạnh cuối Đông và ánh sáng mờ nhạt hắc hiu từ chiếc cữa sỗ nhỏ duy nhất trên cao, tôi bỗng thấy cay cay trong đôi mắt. 
Vị chủ nhiệm đầu tiên của tôi có tên lạ là Bob Meade.  Lúc đầu tôi nghe thành Bob Meat mà cứ tức cười sao người Mỹ lại có cái họ lạ này, thậm chí còn chọc nghẹo, khiến cô thư ký phải chỉnh nhiều lần rồi cuối cùng lắc đầu chịu thua. Có lần, nhân ngày lễ "Ma Quỷ" (Halloween) ông hóa trang thành một con dã nhân đi dọa nhân viên.  Khi ông dến gặp tôi, tôi cảnh cáo ông rằng ông phải coi chừng, nếu lỡ lọt vào một lồng dã nhân thật, nó tưởng ông là người cùng giống nhưng khác phái thì nguy!  Cả đám đồng nghiệp sững sốt!  Một người bạn Mỹ của tôi nói nhỏ rằng "trong cả cái Department này có lẻ chỉ có mày mới dám giỡn mặt với ông ấy như thế!".  Nhưng vị chủ nhiệm của tôi chưa bao giờ tức giận.  Ngược lại, ông đã dành cho tôi những quan tâm đặc biệt. 
Dù tôi chỉ là một nhân viên tầm thường trong Department, ông nhận lời mời của tôi và cùng với vị Division Head, đến dùng bữa cơm thân mật trong nhà nhân ngày mẹ tôi lên thăm và dùng thời gian thuyết phục me tôi để tôi ở lại làm việc. 
Về sau, khi không còn thuyết phục được cả tôi và mẹ tôi, ông đã giúp "đánh bóng" tôi lên để gởi tôi về lại San Diego trong 1 project do chính Department của ông sponsor.  Ông còn sắp xếp cho tôi trở thành nhân viên cơ hữu ở đây nếu sau một năm chứng tỏ có khả năng - một sự sắp xếp vẹn toàn từ A đến Z chỉ để giúp tôi hoàn thành một tâm nguyện!  - Ở đâu tôi có thể tìm được một tấm lòng vàng như thế này"

*
Giờ đây, với tôi là mùa Lễ Tạ Ơn thứ 30 tại San Diego. Mỗi khi từ sở về nhà qua đường Midway, tôi vẫn thường nhìn lên khu appartment trên đồi, cuối đường Kremper, nơi ông Carrol ở trước đây.  Lúc quen tôi, ông đã hơn 65 tuổi.  Cộng thêm 30 năm, tôi nghĩ ông đã không còn trên đời. 
Từ ngày rời Trung Tâm Kaplan để trở về học lại tại San Diego State trong hơn 3 năm, rồi tiếp theo là hơn 2 năm nữa lên làm việc ở Washington, tôi mất dần liên lạc với ông Carrol, bà Mary Bruske và nhiều người khác nữa. Nhưng bà Bruske mãi mãi vẫn là ân nhân của tôi.  Vài năm trước, tình cờ nghe Trung Tâm Kaplan dọn về đường Clairmont, tôi có đến thăm và tìm hỏi nhưng hình như không còn ai biết bà Bruske là ai nữa!.
Vậy là ngoại trừ ông Bob Meade, tôi thật không biết tìm ông Carrol và bà Bruske ở đâu để nói lời thăm hỏi. 
Nhân mùa lễ Tạ Ơn 2009, xin ghi lại đây chút lòng thành để nhớ về các ông Edwards Carrol, Bob Meade và bà Mary Bruske, dù tôi luôn hiểu là những tấm lòng vàng này khi thi ơn chẳng bao giờ nghĩ đến được báo đáp.   
Võ Trang

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,558,852
Để tôi kể cho ông nghe những giấc mơ của tôi, nó cứ lập đi lập lại trong nhiều năm, kể từ khi tôi biết mình là một người đàn ông cho tới bây giờ. Biết là một người đàn ông, ý ông là. Cứ hiểu theo nghĩa thông thường là một người không còn là một cậu con trai ngây thơ trong trắng nữa. OK, hiểu. Giấc mơ ấy luôn luôn bắt đầu
Tôi qua US lúc 14 tuổi. Cả gia đình còn kẹt lại VN vào lúc đó. Tôi bảo lãnh cha mẹ sau khi ổn định và chúng tôi đoàn tụ năm 1995." Là kỹ sư trong một hãng tele-communication tại San Diego, Lê Tường Vi tự sơ lược tiểu sử như trên,
Tác giả 36 tuổi, cho biết ông thuộc một gia đình HO, sang Mỹ cuối 1990, hiện là cư dân Barling, Arkansas, nghề nghiệp: accountant. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông là chuyện vui vẻ gia đình Việt tại Mỹ  “Vợ làm Nail, chồng cắt cỏ”  rất được bạn đọc tán thưởng. Sau đây, thêm một bài viết mới của ông. Một chiều thứ sáu  đẹp trời nọ
Một buổi chiều nọ ba cha con tôi đang chơi trò vật lộn ì xèo trên sàn nhà. Bà xã đi đâu về mặt hầm hầm, bước vào nhà ngồi cái phịch xuống ghế sofa, chưa kịp nóng đít bả đã đứng dậy vổ tay bôm bốp ra hiệu yên lặng. Cha con tôi lập tức gỉa từ cuộc chơi kéo lại ngồi quây quần dưới chân mẹ nó, ngỏng cổ chuẩn bị nghe thông báo
Ngọc Anh là tác giả Viết Về Nước Mỹ ngay từ năm đầu tiên. Sau vụ nước Mỹ bị khủng bố tấn công làm nổ tháp đôi ở New York, cô viết bài "Tiểu Hợp Chủng Quốc" kể chuyện sở làm, một công ty chủ nhân người Ả Rập Hồi Giáo, nhưng hàng trăm nhân viên đủ gốc Á gốc Âu, gốc Do Thái sống với nhau hoà thuận. Bài viết được trao tặng
Dzô...dzô...dzô ... mày phải uống cho hết, Birthday Boy mà uống không hết là quê lắm đó. Đó là tiếng của đám bạn "xôi thịt" đến nhà Tom lúc ba mẹ vắng nhà để chúc mừng sinh nhật cho Tom, gọi là "xôi thịt" vì chúng đi theo và tung hô Tom chỉ vì Tom là con trai một của một thương gia giàu có ở vùng Nam California này, nên mọi trang trải
Vứt hết đống hành lý sang một bên cho mẹ và các cô dì dọn dẹp, tôi lững thững bước ra khoảng sân trống trước nhà. Những giọt nắng chiều óng ả chiếu xiên qua cành hoa phượng vỹ rồi ngã xuống mặt đường tạo thành những hình thù nhảy muá lơ thơ. Bầu trời nơi đây xanh biếc, ẩn hiện những áng mây hững hờ trôi. Một cơn gió thoảng
Tác giả Trương Ngọc Bảo Xuân đã nhận giải chung kết Viết Về Nước Mỹ 2001, với bài viết "32 Năm Người Mỹ và Tôi". Cho tới nay, bà vẫn liên tục góp nhiều bài viết giá trị cho giải thưởng. Hiện bà cư trú tại Boat City, Marina del Rey, California;
Bồ Tùng Ma tên thật là Nguyễn Tân, 60 tuổi, cựu sĩ quan hải quân, định cư tại thành phố Glendale, là một trong những tác giả Viết Về Nước Mỹ được đặc biệt quí trọng. Năm 2002, ông là tác giả nhận giải bán kết Viết Về Nước Mỹ với các bài viết
Thiệt lòng mà nói, từ sau buổi tiệc trao Giải Thưởng VVNM 2006, tôi rất háo hức muốn viết chút gì đó, ngăn ngắn cũng được để cám ơn Việt Báo và cám ơn các tác giả, nhưng tôi lại lu bu, rất lu bu vì phải "trả nợ hồi ký" cho các bạn của tôi sau chuyến vacation bên châu Âu vừa qua của mình. Lại còn chuyện "trong nhà ngoài ngõ" nữa chứ
Nhạc sĩ Cung Tiến