Hôm nay,  

Quà... Hỏi...quà...

31/12/200900:00:00(Xem: 259610)

Quà... Hỏi...Quà...

Tác giả: Nguyễn Thi
Bài số 2827-1628897- vb5123109

Tác giả là cư dân Bắc California, đã nhận giải đặc biệt viết về nước Mỹ 2008 với nhiều bài viết giá trị về nhà trường và gia đình. Bà hiện là một Facilitator -giúp  hướng dẫn những buổi học thảo nói về hệ thống học đường tại California. Bài mới của tác giả la chuyện “Đố Vui Có Quà” không chỉ dành cho các em nhỏ mà dành cho cả các cụ.

***

Thật sự mà nói hầu như tất cả những ngày lễ lớn tại Hoa Kỳ đều được các cửa tiệm thương vụ lớn nhỏ quảng cáo đủ mọi cách để khuyến dụ khách hàng mua sắm một cách tối đa.  Các cơ quan truyền thông từ radio, tivi, báo chí cho đến các trang mạng đều cập nhật hóa thông tin mỗi ngày hoặc có khi hàng phút hàng giây.  Lễ Giáng sinh năm nay cũng không ngoài thông lệ đó nhưng đối với đứa cháu của tôi quả là một Giáng Sinh khác thường.
Qua bạn bè chúng tôi được biết Hội Quân Nhân Mỹ Gốc Viêt (V.A.A.F.A.) của miền Nam California có liên lạc với một vài cơ quan vùng San Jose nhằm mục đích muốn phát một số đồ chơi cho các trẻ em thuộc gia đình lợi tức thấp.  Mọi người cứ nghĩ cho quà rất dễ dàng nhưng thực ra không phải là vậy.  Để có được quà, chương trình "Toys for Tots" đòi hỏi cần có danh sách các em gồm tên, tuổi, trai, hay gái. 
Chương trình những tưởng không thưc hiện được vì chỉ có một ngày rưỡi để lấy danh sách các em.  Với sự tận lực của các cô giáo trường Head Start và một số thiện nguyện viên Mỹ Việt, danh sách các em lên đến khoảng 850 em.  Ai nấy cũng giật mình vì nghĩ chỉ khoảng vài trăm em ghi danh, nào ngờ con số này quá lớn, không biết có đủ đồ chơi cho các em không.  Anh lính đại diện cho hội VAAFA của miền Nam thường xuyên liên lạc với hội viên cũng như chương trình "Toys for Tots" của miền Bắc San Jose để biết tình trạng "Quà" có đủ số lượng như yêu cầu không.  Câu trả lời cho anh là không chắc chắn vì số lượng "Quà" do các bảo trợ viên tặng năm nay rất ít so với số lượng "Quà" mà các hội đoàn đủ mọi sắc tộc mong được nhận. 
Để khỏi làm các em thất vọng cũng như để giữ lời hứa tặng quà, hội VAAFA đã phải đặt mua gấp cả mấy trăm món quà để phát cho các em vào tuần sau.  Trong khi đó các thiện nguyện viên San Jose cũng ráo riết đi kiếm thêm quà cho các em.  Nhờ chương trình "Gift of Reading" họ xin được một số sách mới đáng kể.
Với ảnh hưởng kinh tế suy thoái, các thiện nguyện viên cũng phải uyển chuyển trong việc phát quà.  Hội VAAFA muốn phát quà cho các em ngay tại Grand Century Mall ở đường Story Road được coi như trung tâm San Jose cho mọi người tiện việc đi lại.  Nhưng một số gia đình Mỹ, Mễ, Việt không có phương tiện xe cộ nên việc phát quà được chia làm ba nơi.  Hai nơi kia là trường học Mỹ mạn Bắc San Jose, và cơ quan VIVO.
Hôm phát quà ở Grand Century Mall ngày thứ bẩy 19/12 tôi bận việc không đi được nên tôi dẫn đứa cháu đi ngày thứ tư 23/12 tại cơ quan VIVO.  Chương trình phát quà tại đây dành cho con em dưới 14 tuổi của những học viên lớp huấn nghệ computer hoặc các cháu của các cụ cao niên đang học lớp thi quốc tịch và lớp ESL. 
Khoảng 9:30 sáng, sau phần phát biểu của ông Giám đốc VIVO và anh Trung sĩ trẻ Trần Hiền, đại diện cho hội VAAFA, có đôi lời mừng Giáng Sinh tới mọi người, một ông già Noel mặc trang phục đỏ với túi quà đầy ắp trên vai đã chính thức mời các em theo ông vào phòng kế bên lấy quà.  Để việc phát quà được phân phối một cách trật tự, cô Cathy làm MC đảm nhiệm việc giúp vui cho các cụ, học viên, và con nít ở phía ngoài.  Trong khi đó cứ 10 em nhỏ sẽ tuần tự vào một phòng phía trong lấy quà và chụp hình với ông già Noel. 


Tôi và khoảng 5 người khác ở phòng trong giúp đưa quà cho các em nên không biết tình hình bên ngoài như thế nào.  Chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng vỗ tay và tiếng cười ầm từ bên ngoài vọng vào.  Sau khi phát ra trên hai trăm món quà mọi người mệt phờ cả người, vì cứ phải hỏi từng em một bao nhiêu tuổi và trình độ Anh văn có khá không để đưa sách cho đúng - chẳng hạn như lớn tuổi mà tiếng Anh bập bẹ thì lấy sách nhiều hình, còn nhỏ tuổi mà đọc khá thì lấy sách có nhiều chữ ít hình v.v.
Khi phát quà xong chúng tôi ra ngoài cũng vừa lúc cô Cathy phát vài món quà cuối cùng cho các cụ.  Tôi thấy gần như mọi người lớn bé trên tay đều có món quà chi đó trước khi ra về.  Cô Cathy nói may mà mục phát quà cho các em đã chấm dứt vì thật sự cô không còn biết phải hỏi gì cho mục "Đố Vui Lấy Quà".
Mặc dầu cô Cathy đã bật mí cho tôi trước chương trình rằng cô sẽ hỏi các cụ và các học viên những câu hỏi bằng tiếng Anh mà họ đã học trong lớp thi quốc tịch, ESL, và lớp computer, tôi cứ nghĩ rằng mục "Đố Vui" này làm sao có thể hấp dẫn và giúp vui cho mọi lứa tuổi trong suốt gần hai tiếng đồng hồ.  Cao lắm nửa tiếng là quà sẽ hết và chương trình sẽ đổi lại thành "Đố Vui Để Học".
Vậy mà tôi đã lầm to.  Buổi chiều về nhà tôi được cô bạn (vì bận việc nhà không tham dự được nên chỉ chở hai đứa con trai khoảng 10, 12 tuổi tới nơi và đón con khi xong) nói rằng hai đứa con của chị rất vui đã tham dự chương trình và nhất là được nghe những câu trả lời ngộ nghĩnh bằng tiếng Mỹ của các học viên lớn tuổi.  Họ trả lời cũng ngập ngừng và đôi khi ngây ngô như khi các em đi học tiếng Việt cuối tuần.  Hèn chi mà đứa cháu nhỏ của tôi khi chở nó về nhà nó cũng bảo là chưa bao giờ nó thấy chương trình ngộ như vậy. 
Tôi hỏi thêm chi tiết và được cháu cho biết đại khái như sau: đa số các cụ đều thuộc lòng lịch sử Hoa Kỳ, gần như ¾ gian phòng đều giơ tay, còn lại ¼ chắc là học viên lớp khác; các cụ luôn luôn trả lời nguyên câu cho mọi câu hỏi; hầu hết đều có trở ngại khi phát âm tiếng Mỹ và không nhớ cách đánh vần ra sao, khiến các cháu nhỏ phải kề tai nhắc giùm.

Hỏi:  California có bao nhiêu thượng nghị sĩ"
Đáp:  Nước Mỹ có 100 thượng nghị sĩ.
Hỏi:  Không phải nước Mỹ mà là tiểu bang California có bao nhiêu thượng nghị sĩ"
Đáp:  À, California có 2 thượng nghị sĩ.
Hỏi:  Ai là Phó Tổng Thống nước Mỹ"
Đáp:  Phó Tổng Thống nước Mỹ là ông Châu ... Châu Bái Đần.
Hỏi:  Santa Claus đánh vần như thế nào"
Đáp:  Sen-ta-cờ-lo đánh vần là S A N T A  C L A W.
Hỏi:  Hãy kể tên mấy loại search engines"
Đáp:  Tên của sơ-én-chìn là Gú Gồ, Da Hươu...
Hỏi:  Khi một máy điện toán này nối với một, hai hay nhiều máy điện toán khác thì gọi là gì"
Đáp:  Tôi biết cách làm.  Cô cắm một sợi dây từ máy điện toán này vào máy điện toán kế ...
Hỏi:  Câu hỏi không hỏi cách làm sao để nối hai máy mà hỏi là chữ đó gọi là gì"
Đáp:  Tôi không nhớ, tôi chỉ biết cách làm thôi...
Quả thật chương trình phát quà cho trẻ em và đố vui cho người lớn ngày 23/12 vừa qua đã làm một gạch nối cho hai, ba thế hệ Việt Nam thông cảm nhau hơn qua những tràng cười vui nhộn.  Đặc biệt hơn hết là các em nhỏ nhận thức rằng cha mẹ, ông bà cũng có nỗi khổ riêng khi học một ngoại ngữ y như khi các em bị bắt buộc học tiếng Việt tại hải ngoại vậy.
Nguyễn Thi

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,890,164
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ 2017 và đã nhận giải đặc biệt năm thứ XVIII. Bà cho biết bút hiệu là tên thật, trước là nhà giáo tại Việt Nam, định cư tại New Jersey năm 1994 theo diện HO. Sau đây là bài viết mới của bà.
Tác giả là một huynh trưởng Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, nhận giải bán kết - thường được gọi đùa là giải á hậu 2001. Từ nhiều năm qua, ông là thành viên ban tuyển chọn chung kết. Sách đã xuất bản: Chuyện Miền Thôn Dã.
Stephen Paddock, kẻ vừa xả súng tàn sát ở Las Vegas ngày 01 tháng 10, đã đặt phòng tại khách sạn Blackstone cao 21 tầng, nhắm xuống lễ hội âm nhạc Lollapalooza ở Chicago trong tháng 8 vừa qua. Đó là nội dung bài viết mới của Nguyễn Anh Nguyên. Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ. Ông là con của một sĩ quan Võ Bị Đà Lạt, ra đời trong mùa hè đỏ lửa, từng có hơn một năm sống tại Chicago. Bài viết mới của ông đề cập tới việc
Tác giả định cư tại Mỹ 24 năm, tốt nghiệp đại học tổng hợp, hiện đang là cộng tác viên của một đài truyền hình nhưng chỉ mới bắt đầu dự viết về nước Mỹ từ Tháng Bảy 2017, với bút danh Như Nguyện, bài “Nước Mẹ, Nước Con.” Bài viết thứ ba của cô là chuyện dân Mỹ tự nguyện xếp hàng hiến máu, sau vụ thảm sát tại Las Vegas.
Tác giả tên thật Trần Năng Khiếu. Trước 1975 là Công Chức Bộ Ngoại Giao VNCH. Đến Mỹ năm 1994 theo diện HO. Đã đi làm cho đến năm 2012. Hiện là công dân hưu trí tại Westminster. Tham dự VVNM từ tháng 8/2015. Đã nhận giải đặc biệt 2016. Vừa nhận thêm giải danh dự VVNM năm 2017. Vẫn với cách viết cẩn trọng, chu đáo, bài mới của tác giả mo tả nhiều chi tiết sống động, hữu ích.
Tác giả tên thật Nguyễn Hoàng Việt sinh tại Sài Gòn. Định cư tại Mỹ năm 1990 qua chương trình ODP (bảo lãnh). Tốt nghiệp Kỹ Sư Cơ Khí tại tiểu bang Virginia năm 1995. Hiện cư ngụ tại miền Đông Nam tiểu bang Virginia. Thăm dự Viết Về Nước Mỹ từ cuối năm 2016, bài viết thứ ba của ông là một chuyện tình nhẹ nhàng.
Tác giả sinh năm 1959 tại Đà Nẵng; Cựu nữ sinh NTH Hồng Đức ĐN từ 1969- 1975. Đến Mỹ năm 1994 diện HO cùng ba và các em, định cư tại tiểu bang Georgia. Hiện là nhân viên công ty in Scientific Games tại Atlanta, tiểu bang Georgia. Bà đã từng nhận giải Viết Về Nước Mỹ. Sau đây là bài viết mới nhất.
Bài viết mới của tác giả nói lên đời sống chật vật của những người Việt tị nạn đầu tiên trên đất Mỹ, đồng thời đề cao tình yêu và sự ngưỡng mộ của mình đối với nước Mỹ. Bài nầy là chuyện tiếp nối cho tự truyện “Du Học Mỹ Năm 1975”. Tác giả tham dự VVNM năm 2015, được giải Danh Dự năm 2016 và giải “Á khôi” Vinh Danh Tác Giả năm2017. Lúc còn trẻ tác giả là một chuyên viên kỷ thuật. Khi về hưu ông tiêu khiển với thú viết truyện. Ông đang định cư ở Orange County.
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông đã nhận giải Vinh Danh VVNM 2016, đồng thời, cũng là tác giả Viết Về Nước Mỹ đầu tiên có nhiều bài đạt số lượng trên dưới một triệu người đọc. Bài Phan mới viết là tùy bút về một ngày thu, cảm tác lúc giao mùa.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Với cách viết như nói chuyện trực tiếp, bà vui vẻ tự sơ lược về mình: Đinh Nguyễn Thi ở nhà gọi là The. Có chồng hai con. Năm nay mới 61 tuổi. Học xong lớp 9 trường làng. Ở nhà được cha mẹ nuôi. Qua Mỹ năm 1985, sau đó 3 năm có người đòi rước về nuôi đến nay.
Nhạc sĩ Cung Tiến