Hôm nay,  

Nayef, Anh Chàng Hồi Giáo Ở Xứ Mỹ

23/05/201000:00:00(Xem: 115381)

Nayef, Anh Chàng Hồi Giáo Ở Xứ Mỹ

Tác giả: Joseph Nguyen
Bài số 2898-28198-vb8052310

Bài được chuyển bằng điện thư. Bài viết ngắn nhưng linh hoạt, vui vẻ. Theo nội dung, tác giả là một du học sinh từ Việt Nam, đang học tại Mỹ. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết thêm và bổ túc sơ lược tiểu sử.

***

Có thể nói tôi tiếp cận được với dân Hồi Giáo là qua anh chàng Naef  Bukhari.
Anh chàng khá bảnh dáng, nếu không muốn nói đẹp trai. Anh ta mang dáng vẻ của người Trung Đông chính hiệu con nai vàng: Râu ria xồm xoàn, lông lá tua tủa, mắt nâu huyền bí và buồn muôn thủa, nụ cười tuyệt đẹp và hàm răng trắng đều đặn như con gái. Anh chàng hài không thể tả. Đùa nghịch mọi chổ mọi nơi. Thậm chí đóng giả giáo viên nạt nộ những học sinh lỡ đến trể vài phút làm ai trong lớp cũng tưởng là giáo viên thật. Tuy vậy, lúc đầu tôi thật sự là sợ anh ta. Cứ suy nghĩ cái thằng Hồi Giáo này nó đang đùa giả hay đùa thật đây" Giả dụ mà làm nó bực mình thì dám nó cho... nổ bom cái trường này lắm đó. Nên mỗi lần anh chàng đùa, tôi cứ giả vờ như không thấy hoặc không biết cho yên chuyện.
Cứ nghĩ đến cảnh anh ta đang mang một quả bom trong người hay cầm khẩu tiểu liên xả vào mọi người thì mình là con gái có cho vàng cũng chẳng dám làm quen, huống lựa đã sẵn có ác cảm nên càng tránh. Nhưng dần dần thấy anh ta chẳng làm ai chuyện gì. Mà đám con gái thì cứ bám lấy anh ta như ruồi gặp mỡ nên cũng thấy lạ. Cứ nghĩ vui trong bụng: "Dám thằng này nó giàu lắm đây", Sao mà cái đám con gái nó ham giàu sang thế không biết"""". Nhưng rồi càng ngày càng thấy thích cái cách anh ta pha trò và biến nó thành trận cười cho thiên hạ.
Lần nọ, anh chàng ra ngoài mà bỏ cái balô trong lớp, thế là máu nghịch nổi lên, tôi nhanh tay bỏ nó vào ...sọt rác. Anh ta vào, mắt đảo quanh, môi nhếch lên, mắt nhìn thẳng căm thù, tay đu đưa chỉ từng người trong lớp. Tự nhiên cảm thấy sợ quá, người đông cứng lại, mặt cúi gằm, tay bấu lại.... Cứ nghĩ anh ta sẽ trả thù. Chắc lần này thế nào anh ta cũng ... vác bom vào trường hay chí ít cũng nói đám Hồi Giáo dần mình ra tro.
Cuối cùng rồi anh ta cũng biết mình là thủ phạm. "Don’t do that, OK" (Không được làm vậy, OK"). Mình không nói được tiếng nào, mồ hôi vã ra vì sợ. Ra về anh ta nói: "Don t do it again, OK". Lí nhí trong miệng từ xin lỗi, anh ta cười toe toét: "I accepted your apology" (Tao chấp nhận lời xin lỗi của mày). Tôi bực mình quá, bao nhiêu sợ hãi trong đầu biến mất, xả liền một tràng như bắn....liên thanh: "Không phải tao sợ mày đâu nhé, mày đừng có mà chưa làm hoàng tử mà đã nhảy phóc lên làm vua". Cả đám Hồi Giáo cười vỡ chợ, thế là bao nhiêu sợ hãi trong người chạy đâu cả. Thấy tụi nó cũng ...dễ tính đấy chứ"


 Hôm sau gặp lại, anh ta cười nham nhở chào hỏi như không có chuyện gì xảy ra. Thế là từ đó bớt sợ. Được đàng chân thì lân đàng đầu, từ đó được dịp là chọc phá nhau cười vang lớp. Tôi và anh ta đặc biệt thích cô giáo dạy Toefl ban chiều. Cô giáo gì mà trẻ, đẹp như một ...cô tiên. Chỉ tội người nhỏ quá, chân thì lỏng khỏng như cành tre. Nhưng quyến rũ không thể tả, ngồi trong lớp mà cứ nhìn hoài. Cô ta trợn mắt hỏi mình: "Nhìn gì mà nhìn dữ vậy cu". Thế là tôi lầm bầm nói nhỏ trong miệng: "Đẹp thì nhìn, hỏi gì mà ...dốt dữ vậy". Hai anh chàng bụm miệng mà cười làm "con nai" cứ...ngơ ngác.
Quả thật sống ở Mỹ đối với một du học sinh thật là không dễ: Tiền bạc, học phí, ăn uống, bài vở nặng nề... nếu không có bạn bè quanh mình, chắc là chết sớm. Sinh viên Việt Nam thì hay phân biệt giai cấp quá. Hàn Quốc thì chỉ chơi với nhau hay với Tây, Nhật thì hiếm khi thấy nụ cười, Ý, Pháp, Thổ Nhĩ Kỳ, Trung Quốc ...thì kiêu ngạo quá chỉ giao lưu trong nhóm thôi. Thế là chỉ có mấy anh Trung Đông là dễ chịu nhất. Dễ làm quen, dễ kết bạn. Nhìn thì hơi sờ sợ tí thôi, chứ quen biết rồi thì cái gì cũng xuôi chèo mát mái cả. Vả lại tụi Trung Đông nói tiếng Anh là trời sợ, hay nói như người Việt Nam mình, nghe hiểu chết liền. Nhưng nếu nghe nhiều bạn sẽ nghe rất dễ. Mà đã nghe hiểu dân Hồi Giáo nói gì rồi thì nước nào nói bạn cũng hiểu cả.
Hễ đi đâu, tụ tập nơi nào là dân Trung Đông tụ lại nói chuyện bằng ngôn ngữ Ả Rập. Được biết các nước Ả Rập nói chung tiếng. Ả Rập thì có tất cả 28 chữ cái. Viết lằng ngoằng như con giun đất. Như được nghe nói lại thì ngữ pháp Ả Rập cực kỳ khó. Nghe hoài thì nói được nhưng viết hả" Đừng mơ. Khó vô cùng. Dân Ả Rập đi được nhiều nước nên trào lưu mới, phim ảnh mới, mốt mới ...họ bắt nhanh hơn Việt Nam ta. Như anh chàng Naef tuy là Ả Rập Sê út nhưng sinh ra ở Porland, Oregan. Nơi mà dòng MTG Đà Lạt có 1 chi nhánh ở đó. Hơi lạ là nghe nói tiếng Anh thì không ai địch lại mấy anh chàng Trung Đông nhưng đọc và viết thì mâùy chàng cực dốt. Lúc đầu hơi thấy lạ. Nhưng sau biết mấy chàng là "chúa lười đọc" nên mới dở thế.
Nước Mỹ là xứ đa văn hóa. Dân khắp nơi đổ về sinh sống. Mỗi chủng tộc có bản sắc riêng, mỗi nhóm dân có cá tính của mình. Tất cả hòa quyện vào nhau tạo thành sự đa dạng trong văn hóa của đất nước rộng lớn này. Tôi hiểu ra nhiều chuyện, vỡ ra nhiều điều mà khi còn ở Việt Nam tôi khó lòng mà có được.
Cám ơn Nayef.
Nhờ mày tao cũng hiểu ra một điều tưởng như đơn giản mà không đơn giản chút nào: ở đâu cũng vậy, người tốt lẫn lộn với kẻ xấu, kẻ gian sống chung với người lành. Chẳng cứ là vì một vài người làm xấu mà ta vơ đũa cả nắm rồi nói Hồi Giáo ai cũng xấu cả. Đó là bài học mà tôi học được từ xứ Mỹ và tôi cám ơn xứ tự do này vì bài học đáng giá này.
Joseph Nguyen

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,291,168
Mười bẩy năm trước đây, ngày gia đình tôi vừa đến Mỹ, phóng viên nhật báo PEOPLE, có trụ sở đặt tại Muskegon City, thuộc tiểu bang Michigan đến phỏng vấn, cũng còn quá sớm, thời gian vừa chấm dứt chiến cuộc, vẫn còn có những sự kiện nóng bỏng, một số người Mỹ, nhất là nhóm phản chiến, chưa hiểu rõ người
Đã rất khuya mà Ngọc không tài nào chợp mắt được. Một phần có lẽ do hôm nay trời trở nên nóng lạ lùng làm Ngọc khó ngủ. Nhưng cái chính là Ngọc cứ mãi suy nghĩ về Ngày- của- Mẹ, ngày lễ mẹ đầu tiên trên đất Mỹ. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, sống ở Việt Nam, Ngọc đâu có hề biết hay nghe nhắc đến Ngày-của-Mẹ
Chiều thứ Bảy cuối năm Ất Dậu, ngồi chơi bên ly rượu tất niên ở nhà người bạn, vô tình cầm lên tờ báo Việt ngữ, tôi chợt bàng hoàng. Trong trang phân ưu lớn của tờ báo, người ta nói đến tên anh, thiếu tá Ngô Giáp. Chủ tịch hội ái hữu không quân Nam Cali, vừa qua đời ở tuổi 65! Đã 40 năm rồi từ ngày tôi biết anh
Ba mua cái bàn về rồi để đó đi làm.   Cái bàn còn nguyên trong thùng chưa ráp lạị   Bé Tí rủ: - Chị Tâm với em ráp cái bàn cho ba hen.    Tôi lắc đầu quầy quậy: - Tí rủ lộn người rồi.   Tay chân chị Tâm mà đụng vô mấy cái vụ này thì.... hỏng bét. Con Tí cười cười:
Rất vui khi nhận thư góp ý cuả ông về bài "Dậy Học Trên Đất Mỹ" mà tôi viết cách đây không lâu. Vui nhất là thư của ông đến từ   Cần Thơ,   một miền đất thân yêu mà chắc trong nhiều năm nữa, tôi chỉ còn có thể gặp lại trong những giấc mơ mà thôi. Điều vui hơn là sau khi ông gửi những thắc mắc ấy đến, tôi lại nhận đuợc một lá thư 
Gần hai mươi năm sau ngày miền Nam Việt Nam sụp đổ, Hoàng mới đặt chân đến nước Hoa Kỳ theo diện HO. Tuổi đời gần năm mươi, hai bàn tay trắng, nhờ sự giúp đỡ của hội Từ Thiện và bạn hữu phải làm lại từ đầu, chạy ngược chạy xuôi tìm việc làm để có tiền thanh toán nơi ăn chốn ở. Bạn hữu muốn anh có một
Thằng bé ngồi kế bên chị nó, đòng đưa hai chân trong đôi giày màu trắng có viền đen. Ngồi đối diện với hai chị em nó là người đàn ông có đôi vai gầy, đang chăm chú đọc tờ báo xếp làm đôi, tóc ông lòa xòa rơi xuống vầng trán có nếp nhăn li ti. Thằng bé đưa mắt nhìn đám trẻ tung tăng đùa giỡn trong khung lưới nhựa
Bản Quốc ca Việt Nam được mở đầu cho cuốn băng nhạc, những bản hùng ca thời chiến, mà tôi đã nghe đi nghe lại hơn mười lăm năm nay. Tôi thường tìm đến băng nhạc này mỗi khi lòng xôn xao nhớ về quê hương và những ngày xưa yêu dấu.   Trong lời ca điệu nhạc đầy hùng khí như vẫn còn vang dội những bước chân hiên ngang
Đã mấy lần tôi bỏ chúng ra khỏi túi hành trang chuẩn bị lên đường thì bà cụ lại lén chờ lúc tôi không có mặt bỏ chúng vào,   -hôm ấy là ngày 15 tháng 6 năm 1975, ngày chót theo lệnh trình diện lên đường đi tu huyền- tôi xách cái túi lên thì lại thấy đôi dép râu và bộ bà-ba đen đã nằm lại trong đó từ lúc nào. Bực quá tôi lấy chúng
Mỗi khi hạ về, ngày của Mẹ lại đến. Bất chợt, bâng khuâng, tôi bỗng thấy ganh tỵ với những ai còn được cài bông hồng trên áo!   Sự ganh tỵ ích kỷ, nhỏ nhoi nhưng thật khó tránh khỏi. Thế rồi mọi ký ức, kỷ niệm với Mẹ, về Mẹ lại ùa về vỡ òa từng rung cảm để tôi không thể không cầm viết.   Viết không hay, nhưng phải viết vì
Nhạc sĩ Cung Tiến