Hôm nay,  

Đền Thờ 5 Tướng Vị Quốc Vong Thân

06/06/201000:00:00(Xem: 126330)

Đền Thờ 5 Tướng Vị Quốc Vong Thân

Tác giả: Trà Khan
Bài số 2911-28211-vb8060610

Bài viết mang tên “35 Năm, Một Ước Mong” được đặt tựa đề mới theo nội dung. Tác giả  tên thật Nguyễn Thụy, 49 tuổi, theo ba mẹ đi H.O.8., tốt nghiệp Computer Enginee-ring. Sau 6 năm làm thuê, đã thành lập và điều hành công ty Newteck - PCB  Inc tại City Tustin được 4 năm. Bài viết của ông nêu lên điều ước mong rất đáng được cộng đồng quan tâm: Thũ đô tị nạn của người Việt hải ngoại cần có một đền thờ 5 vị tướng anh hùng tử tiết của miền Nam Tháng Tư 1975.

***

Cuộc chiến Nam Bắc - Quốc Cộïng, chúng tôi không được dự vì tuổi đời còn nhỏ. Là con em một gia đình H.O., từngï là nạn nhân của chế độ cộïng sản Việt Nam, hằng năm khi 30 tháng tư lại về, chúng tôi cũng cảm thấy một niềm đau bất tận.
Tháng tư nhắc nhở chúng ta, những người bỏ nước ra đi, cho dù theo con đường nào, diện nào, đều cùng là những  người tỵ nạn CSVN. Sau 35 năm, người Việt tỵ nạn tại Miền Nam Cali đã trưởng thành vững mạnh, trên mọi địa hạt. Những bài viết, chuyện kể, hình ảnh của “35 năm nhìn lại” đã làm cho tim tôi se thắt không ít.
 Dầu trời đã về khuya, tôi cũng ráng ngồi vào Computer, mong góp tiếng nói, góp chút lòng thành, ước mơ và thiển ý vào ngày lịch sử đau thương này. Mong được  các hội đoàn, các hội đồng hương, và người Việt tỵ nạn  khắp năm châu bốn bể.
Ngày nước VNCH  tự do bị xóa sổ cũng là ngày 5 vị tướng trong QLVNCH tuẫn tiết không hàng giặc. Đó là các vị  tướng Nguyễn Khoa Nam, Lê văn Hưng, Lê Nguyên Vỹ, Trần Văn Hai và Phạm Văn Phú. Chúng tôi không đủ chữ để diễn tả hết lòng khâm phục trước tấm gương bất khuất của các Ngài. Các Ngài đã theo bước tiền nhân của một  Hoàng Diệu, của Nguyễn Tri Phương, của Phan Thanh Giản, thật xứng đáng với câu nói của tiền nhân ta để lại "sống vi tướng, tử vi thần, anh hùng tử khí hùng bất tử "
Chính cái chết của năm vị tướng đã viết lên trang sử cận đai hào hùng của quân dân Miền Nam chiến đấu cho tự do ở thế kỷ 20. Các thế hệ mai sau, khi đọc đến những trang sử nầy, sẽ phải kính cẩn nghiêng mình mà kính phục.
Mỗi năm khi tháng Tư trở lại, báo chí truyền thông và công đồng đều không quên nhắc lại tấm gương của các ngài. Chính từ những tấm gường này, chúng tôi thấy  rất cần thành lập một Đền Thờ 5 vị tướng tại Little Sài Gòn.


Chúng ta từng nói, bỏ nước ra đi là mang theo cả quê hương. Vậy thì, quê hương thứ hai này chính là nơi để lập Đền Thờ cho các Ngài. Nhất là nơi Miền Nam Cali, nơi có trên 300 ngàn người Việt tỵ nạn, được mang cái tên khá hãnh diện cho những người VN sống lưu vong nơi đây "thủ đô của người Việt tỵ nạn" Nơi đây, chúng ta đã có tượng đài chiến sĩ Việt Mỹ, có đền thờ Hùng Vương, có Thư Viên Việt Nam, thì sao lại thiếu đền thờ của các vị tướng lãnh tuẫn tiết.
Khi còn đối diện với kẻ thù, chúng  ta là người lính, không ít thì nhiều, hoặc gián tiếp hay trực tiếp nằm cùng một "trướng" nhận cùng một lời "hịch" từ tay các Ngài ban xuống.
Thưa các bậc nhân hào! các bậc cao niên! Các bậc đàn anh! và những anh em cùng chung chiến tuyến!
Chúng tôi không dám "múa rìu qua mắt thợ" vì cạn hẹp kiến thức, nên chỉ nêu lên sự mơ ước của mình bằng tấm lòng chân thành. Mong rằng, chúng ta cùng góp một bàn tay thì vỗ nên kêu. Nơi đây, chúng ta đã có nhiều hội đoàn, có nhiều tổ chứcï, có nhiều trung tâm băng nhạc ca kịch múa hát, đã từng gây qủy, từng làm thiện nguyện viên đi quyên góp, giúp đỡ  nan nhân  Katrina, Tsunami, Haiti, giúp đỡ nạn nhân bão lụt quê nhà v.v. .Chúng tôi  tin chắc việc gây quĩ cho Đền Thờ các vị tướng vì quốc vong thân, không sớm thì muộn cũng sẽ thành công.
Mai kia, Đền Thờ khi được xây dựng sẽ chứng minh rằng người Việt bỏ nước ra đi  không bao giờ quên ơn các Ngài, sau đó cũng là nguồn an ủi to lớn đến các gia đình thân tộc có liên hệ đến các Ngài hiện đang sống còn. Hồn thiêng sông núi, từ tình thần của các Ngài sẽ phù hộ cho chúng ta, con cháu chúng ta.
Khách du lịch từ các tiểu bang khác trên nước Mỹ, hay từ  Âu Châu, Úc Châu đến Nam Cali, chắc chắn sẽ không quên đến viếng thăm Đền Thờ các Ngài cũng như họ đã từng viếng thăm tượng đài chiến sĩ Việt Mỹ trong mấy năm qua.
Nếu được như ý muốn, chúng ta sẽ có thể chiêu mộ các điêu khắc gia Việt Nam đang tỵ nạn trên đất Mỹ, tạc tượng hay đúc tượng bán thân cho các Ngài và nơi đó, có để một cuốn sổ vàng lưu niệm vài trăm trang giấy, và còn nhiều dự thảo khác nữa, khách viếng thăm Đền Thờ có thể viết vào đó vài lời, để nói lên cảm tưởng của chính mình.
Đoạn kết bài viết nầy, chúng tôi chỉ có thiện ý trong kiến thức cạn hẹp, chắc chắn còn nhiều lỗi lầm sơ sót. Mong được sự bao dung tha thứ. Và ước mong việc xây dựng Đền Thờ sẽ thành sự  thật.
Trà Khan

Ý kiến bạn đọc
03/05/201613:02:11
Khách
ý kiến hay...bắt tay 1 cái...kg biết đã có đền thờ này chưa ???
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,953,261
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Đi làm về, nếu không đi chợ thì về thẳng nhà, nhìn xung quanh căn phòng của một người độc thân, cái gì cũng lặng lẽ. Từ cái bàn, chiếc ghế, cái Ti Vi trong góc, một chiếc gối, ngay cả chiếc gối để ôm gác phía dưới chân, cái mền kẻ những sọc vuông không hoa hòe xếp phẳng phiu ... cái gì cũng như tỏa ra một mùi vị lặng lẽ
Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình. Năm 1987, sau năm tháng sống
Qua bao năm dài thai nghén, bố tôi mới sẵn sàng cho tôi chào đời. "Thân Phận” là tên của tôi được bố chọn. Đó là nỗi đau trăn trở của Người muốn gởi gắm vào tôi. Sau buổi ra mắt sách, tôi được ký tặng cho một người bạn vong niên của bố. Chủ của tôi là một người Việt định cư ở Hoa Kỳ khá lâu, từ thuở còn là học sinh trung học
Nhạc sĩ Cung Tiến