Hôm nay,  

Father’s Day: Nước Mắt Người Cha

21/06/201000:00:00(Xem: 276420)

Father’s Day: Nước Mắt Người Cha

Tác giả: Khôi An
Bài số 2925-28225-vb2062110

Tác giả đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2009, với bài "Tình Nghĩa, Nghĩa Tình" tự sự của một thuyền nhân, kể về chuyến tầu vượt biển bị hải tặc săn đuổi suốt đêm, vào lúc cùng quẫn chạy hết  nổi thì  thấy lá cờ Mỹ và được cứu sống. Đến Hoa Kỳ năm 1984, Khôi An hiện là cư dân Bắc California. Nghề nghiệp: kỹ sư điện tử tại công ty Intel. Sau đây là bài mới nhất của cô cho mùa Father’s Day.

***

Can people die of a broken heart" /  Người ta có thể chết vì trái tim tan vỡ không"
Bạn có bao giờ nghĩ về câu hỏi đó hay chăng"
Tôi từng thấy nhiều cặp vợ chồng lớn tuổi qua đời chỉ cách nhau vài tuần, vài tháng, và không ít trường hợp các cụ cùng ra đi trong vòng một vài ngày. Gần đây, ở Bắc California có một ngôi sao đua xe đạp qua đời trong một tai nan xe cộ trên đường luyện tập cho cuộc thi sắp tới. Không lâu sau mẹ anh ta cũng từ trần. Những người thân nói rằng bà ta đã cố sống, cố nghe theo lời khuyên của mọi người để  làm hòa' với cuộc đời, nhưng cuối cùng bà không gượng nổi vì trái tim đã vỡ tan.
Tôi tin là người ta có thể chết khi trái tim đau khổ không còn muốn sống. Nhưng, dù sao, đó thường là những thân thể đã sẵn yếu đuối, mong manh.
Còn những trái tim tan nát trong một thân thể mạnh khoẻ thì phải làm sao"
Ngày mới lớn, khi làm quen với những bài thơ, bản nhạc nói về tình yêu tôi đã nghĩ tình yêu chân thành của lứa đôi là điều đẹp nhất.
Khi đã trưởng thành, tôi vẫn tin rằng tình yêu lứa đôi chân thành là điều rất đẹp, nhưng tôi hiểu thêm một điều mới: ở trên đời, có một thứ còn hoàn mỹ hơn tình yêu đôi lứa. Tôi đã ngộ ra rằng không có tình nào đẹp, mãnh liệt, tinh tuyền, và bền bỉ hơn tình yêu của cha mẹ dành cho con. Đó là tình yêu lớn nhất mà Thượng Đế cấy vào trong tim mỗi người, là linh hồn cho sự sinh tồn của nhân loại.
Âm thầm, không làm người ta say đắm, tình yêu của cha mẹ tự nhiên như không khí người ta thở. Tự nhiên nên người cha không sợ hãi khi đưa lưng đỡ đạn cho con, nên người mẹ không hối tiếc khi buông tay nhường con mảnh ván giữa cơn biển cuồng nộ trong một chuyến vượt biển không may mắn. Từ khi làm mẹ, tôi hiểu tại sao cái chết của đứa con trong tuổi thanh xuân là điều mà   theo thành ngữ của Mỹ - người ta không nỡ dùng để nguyền rủa người mình thù ghét nhất (something you wouldn’t even wish on your worst enemy). Vì thế, tôi đã cảm động sâu xa khi đọc một bài viết trên tờ báo San Jose Mercury News.
Bài viết bắt đầu:  The way Kevin Graves sees it, he's walking in his son’s footsteps  (Đối với Kevin Graves, ông đang đi bằng bước chân của con trai)
Joseph Graves, con trai duy nhất của ông Kevin Graves, tử trận tại Iraq khi vưà 21 tuổi. Trong bốn năm từ ngày nhận cái tin khủng khiếp nhất đời đó, Kevin đã tham gia rất nhiều hoạt động để hỗ trợ quân đội. Ông chia xẻ cảm nghĩ trong các buổi nói chuyện với các gia đình quân nhân, tham dự các lễ tưởng niệm chiến sĩ, thăm viếng gia đình của những đồng đội với Joey -cách ông gọi con trai. Ông dẫn đầu cuộc vận động tặng bảng số xe với ngôi sao vinh danh các gia đình thương binh, tử sĩ (Gold Star Family License Plate) đã được thống đốc California phê chuẩn năm 2008. Ở tuổi 53, quá già để vào lính, ông cương quyết tập luyện để gia nhập đội quân trừ bị của California với vai trò phụ tá cố vấn tinh thần và niềm tin (assistant chaplain). Ông đem tài liệu về tâm linh tới những người lính, ông chuyện trò, chia xẻ với họ, và sắp xếp cho họ gặp chuyên gia khi cần thiết.
“Tôi cảm thấy Joey không có cơ hội để làm xong nhiệm vụ trong quân đội, vì thế tôi tiếp tục đem thanh gươm danh dự và trách nhiệm tới đích giùm cho con tôi.”
Trên bề mặt, Kevin mạnh mẽ hiếm có với những buổi luyện tập cực khổ cho lực lượng trừ bị, với vô số chuyến bay ngang dọc nước Mỹ, và những đóng góp trong hàng chục hội đoàn. Nhưng, sâu hơn, những họat động liên tục đó chỉ là cách Kevin băng bó cho trái tim vẫn còn đang chảy máu. Tôi nghĩ sự làm việc không ngừng nghỉ của Kevin giống như một người đang quẫy đạp điên cuồng để khỏi chìm lỉm, và tôi nghĩ tôi cảm được phần nào cái đau đớn tới mức vỡ nát trái tim của ông. 
Kevin đi qua thời trung niên trong cảnh  gà trống nuôi con, nhưng ông không thấy có gì vui hơn là làm cha của Joey.   “Suốt chín năm chúng tôi làm mọi chuyện với nhau. Nếu có đi dự tiệc tùng, Joey là khách mời của tôi.” Việc Joey đăng lính vào năm 17 tuổi có lẽ không phải là điều mà Kevin mong muốn bởi vì đó là lúc thế giới cuả Joey vụt mở rộng, vượt ra khỏi đôi cánh che chở của con gà trống Kevin. Không biết ông có thử thuyết phục Joey đổi ý hay không, nhưng sau khi Joey chính thức gia nhập quân đội thì quân đội cũng trở thành một phần quan trọng trong đời của ông. Ông tiếp tục nâng đỡ, khuyến khích con với tình yêu vô điều kiện. Cho tới khi ông nhận hung tin ...
Bốn năm đã qua từ ngày Specialist Joseph Graves tử nạn. Trồi lên từ hố thẳm kinh hoàng cuả ác mộng thành sự thật, người cha đau khổ có vẻ như đã hồi phục, bởi vì ông hăng hái họat động và sức chịu đựng thể xác của ông đã tăng lên. Nhưng, những gì người ta thấy được thân thể rắn chắc hơn, chứng chỉ hoàn thành khoá huấn luyện gian khổ để được vào đội quân trừ bị - chẳng có nghĩa gì bởi từng đêm ông vẫn khóc, bởi ông vẫn thường xuyên nói là nhiệm vụ trần gian của ông đã xong, và ông vẫn mơ được rời bỏ thế gian này đi gặp lại con.
Những hình ảnh chắp nối mà bài viết cho thấy về cuộc đời Kevin đủ làm tôi rơi nước mắt. Người đàn ông ấy sống đơn độc trong căn nhà đầy kỷ niệm, mỗi ngày thức giấc và nhớ ra rằng mình không còn ai để mong chờ, để hy vọng, để thương yêu. Vậy mà ông không nguyền rủa quân đội Mỹ hay oán hận rằng nước Mỹ đã đem con ông vào chỗ chết. Ngược lại, ông gia nhập quân đội để được sống những gì Joey đã trải qua. Ông đã nâng đỡ tinh thần của những người lính bằng sự cảm thông sâu xa, và kinh nghiệm đau khổ đã giúp ông hiểu được tâm tư của họ bằng xúc cảm, suy nghĩ của người trong cuộc.  
“Từ khi Joey qua đời, quân đội và cuộc sống cuả tôi hoàn toàn quấn lấy nhau”. Kevin đã gặp gỡ và duy trì mối liên lạc mật thiết với nhiều bạn đồng đội của Joey, đã trở thành cha nuôi cuả một quân nhân mà ông gặp trong lần tiễn đưa Joey tới nơi an nghỉ cuối cùng. Ông làm đủ thứ để tìm hiểu nhiều hơn về phần đời cuả Joey mà ông chưa được tham gia.  “Trước đây, tôi chỉ biết về con trai Joey, nhưng tôi chưa hề biết về người lính chiến Joey.” Những câu nói bình thường của ông làm người ta cảm động biết bao!


Trong lòng người cha, đứa con chỉ không còn xuất hiện bằng xương bằng thịt chứ không bao giờ trở thành quá khứ, cho nên mỗi chi tiết biết thêm về cuộc đời của Joey vẫn như để bồi đắp thêm cho sự cảm thông giữa hai cha con. Biết bao lần trong đời tôi đã cảm thấy chút giận dữ, khó chịu, chán nản khi nghĩ là mình bị thiệt thòi, khi nghĩ là cuộc sống không công bằng với mình. Cho nên, tôi quá cảm phục sự can đảm cùng tấm lòng nhân hậu và rộng lượng cuả Kevin. Nói theo tâm linh thì có lẽ hương hồn Joey đã giúp cha; nói theo đời thường thì lòng yêu thương con mãnh liệt đã giúp Kevin thêm sức mạnh để gặp gỡ, đón nhận và giúp đỡ những người trẻ tuổi giống như Joey, những người đã một thời chiến đấu sát vai bên Joey, đã một thời cùng cười đùa và ước mơ với Joey, và bây giờ vẫn còn đang được sống, vẫn đang hướng về tương lai rộng mở, vẫn đang vui và hạnh phúc.
Kevin Graves nhắc tôi nhớ tới những trường hợp biến đau thương, giận dữ thành hành động có ích cho tha nhân, một truyền thống đẹp tuyệt vời, xảy ra thường xuyên trên nước Mỹ hơn những nơi khác trên thế giới.
Ở Mỹ, nhiều hội đoàn có tầm vóc toàn quốc đã được thành lập, nhiều hình luật quốc gia đã được đề bạt bởi những bà mẹ, những người cha mất con. Chẳng hạn như hội thiện nguyện có uy tín rất lớn, có chi nhánh khắp Hoa Kỳ để chống say rượu lái xe và giúp đỡ nạn nhân cuả những tai nạn do người lái say rượu có tên là MADD: Mothers Against Drunk Driving.
Từ nước mắt của một bà mẹ khóc nức nở trong phòng riêng của con gái 13 tuổi bị một ngươì say rượu lái xe cán chết, rồi đến một nhóm những bà mẹ đau khổ chẳng có trụ sở hay tiền bạc, họ đã cùng nhau biến nỗi mất mát lớn nhất trong đời thành sức mạnh để chất vấn những chính trị gia có thừa khả năng và quyền lực nhưng đã lơ là trước tội ác của những người say rượu coi thường mạng sống người khác. Và từ đó, hội MADD ra đời. Gần 30 năm qua, hội đã vận động cho nhiều luật mới, đã giúp đỡ rất nhiều nạn nhân, đã làm thay đổi hẳn cái nhìn của người dân Mỹ đối với tội say rượu lái xe.
Còn bao nhiêu trường hợp khác như hội bảo vệ và tìm kiếm trẻ em mất tích được mang tên bé Polly Klass, bị bắt cóc khi đang ngủ và bị giết chết khi mới 13 tuổi. Với sự vận động của Polly Klass Foundation, 50 tiểu bang của nước Mỹ đã thông qua đạo luật dùng hệ thống báo động Amber Alert (Amber cũng là tên một bé gái bị bắt cóc và giết chết). Ngày nay, khi nước Mỹ bật lên những bảng thông tin chớp tắt dọc xa lộ, cùng với radio, TiVi, internet phát tín hiệu  AMBER ALERT, ngươì ta biết ngay là có một nỗ lực tìm kiếm trẻ em đang diễn ra.
Theo chi tiết cung cấp từ Amber Alert, mỗi chúng ta đều có thể trở thành một người trong đội ngũ hàng trăm triệu người đang tìm em bé mất tích. Cho tới nay, gần 500 trẻ em đã được cứu nhờ hệ thống báo động này. Và đạo luật quốc gia này được khởi đầu từ cha mẹ của bé Polly, từ câu nói đứt ruột “Con gái tôi đang ở ngoài kia, không mang dép.”
Tôi nghe nhiều người nói rằng sống với một trái tim vỡ nát thì đau khổ hơn cái chết, và tôi tin rằng họ không nói quá lời. Lời nói đó rất bi quan nhưng chắc chắn là thân thể mạnh khoẻ, sáng suốt để nghe rõ niềm đau gặm nhấm mỗi ngày thì thật là khủng khiếp. Văn hoá và truyền thống cuả Hoa Kỳ không chủ trương ca ngợi, thi vị hoá những quyết định xa lánh cuộc đời hay những đau khổ khép kín. Tôi tin rằng đó là một điều rất đúng bởi vì chỉ khi nào người ta có một mục đích để sống thì người ta mới có thể cứu chính mình ra khỏi hố thẳm đau buồn.
Đời sống sau khi mất mát sẽ không bao giờ trở lại như cũ, người ta sẽ không bao giờ hết tiếc thương, nhưng ít ra trái tim tan nát cũng được cầm máu để ngươì ta đi nốt cuộc hành trình trên trần thế một cách nhẹ nhàng, và có thể còn có được niềm vui khi hoà mình với nhóm người cùng chí hướng, khi biết mình có ích cho xã hội. Những hoạt động của những người cha, người mẹ đau khổ quả là những tấm gương vô cùng dũng cảm đối với tôi.
Vì thế, sau khi đọc chuyện cuả Kevin tôi đã làm một việc chưa bao giờ làm: viết thư cho một ngươì không quen biết.

Ông Graves kính mến
Tôi tên là Khôi An, sống ở Bắc California. Tôi được biết về ông và Specialist Joseph Graves qua bài viết trên tờ San Jose Mercury News.
Sự mất mát cuả ông và phong cách ông biến đau khổ thành sức mạnh làm tôi vô cùng cảm động, vì thế tôi muốn gởi vài lời thăm ông.
Tôi có hai đứa con và tôi nghĩ là tôi cũng yêu thương chúng hơn chính bản thân tôi, giống như ông thương yêu Joey vậy (tôi hy vọng là ông không phiền khi tôi gọi Specialist Graves bằng cách giống như ông thường gọi).
Tôi sinh trưởng trong thời chiến tranh Việt Nam, và nỗi đau khổ không thể diễn tả bằng lời khi người ta đột ngột mất đi đứa con là điều mà tôi từng chứng kiến nhiều lần. Tuy vậy, tôi chỉ cảm thông được niềm đau đó một cách rõ ràng hơn sau khi tôi làm mẹ.
Tôi muốn chia xẻ rằng tôi hiểu phần nào những cảm xúc của ông. Tôi mong rằng những họat động trong quân đội trừ bị sẽ làm dịu bớt nỗi đau và giúp ông thêm tin tưỏng rằng ông đang sống một cuộc đời giống như Joey mong muốn cho ông.
Tôi biết ơn vô cùng những chiến sĩ đã nằm xuống cho sự bình yên và những cơ hội gia đình tôi đã và đang được hưởng. Tôi cảm thấy hân hạnh khi được là công dân của một đất nước có những người dân như ông.
Kính chúc ông mạnh khoẻ và mong rằng tâm hồn ông luôn được bình an.

Tôi nhờ toà báo chuyển lá thư tới Kevin. Chẳng biết ông có đọc được thư cuả tôi hay chăng, nhưng tôi đã làm theo một truyền thống đẹp khác của người dân Mỹ là với tay ra góp một phần nhỏ nhoi trong khả năng của mình để xoa dịu những nỗi đau khổ chung quanh. Từ nay mỗi khi thấy Amber Alert, tôi sẽ cố gắng quan sát quanh mình hơn nữa; và trong mỗi lần cầu nguyện tôi sẽ nhớ thêm về những người cha mẹ kém may mắn. Tôi mong sớm có một ngày vết thương trong tim Kevin kín miệng hơn để ông tìm được bình an trong lòng, để nước mắt của người cha không còn rơi lã chã hằng đêm nữa.
Kevin nói “Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra ở trên thiên đàng. Nhưng nếu Joey đang theo dõi tôi, tôi tin chắc là nó sẽ hãnh diện với mọi điều tôi đang làm.”
Vâng, thưa ông Kevin, con trai ông đang rất hãnh diện và vui lòng, tôi chắc chắn như thế.
Khôi An

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,438,164
Tác giả đã nhận giải Vinh Danh Tác Giả Viết Về Nước Mỹ 2012. Nguyễn Văn cho biết ông sinh năm 1965, quê ở Phú Yên; Vượt biên năm 1988, hiện sống cùng gia đình tại Chicago. Cho tới nay, ông đã góp 4 bài: “Chuyện Của Bill”; “Tôi Không Là Ai Cả”; “Ngày Tháng Buồn Hiu”; “Mùa Thu Nashville.” Cả ba bài đều cho thấy cách viết tinh tế và sống động. Sau đây là bài viết thứ năm.
Sinh năm 1983, Kim Trần là tác giả trẻ tuổi nhất trong 12 tác giả vào chung kết Viết Về Nước Mỹ 2005 với bài viết ngắn nhất, 727 chữ, "Những bài học đầu tiên về nước Mỹ". Năm 2008, cô nhận thêm giải vinh danh tác giả với bài viết về ma tuý,v "Người Yêu Tôi: Một Con Nghiện." Sau khi tốt nghiệp ngành sư phạm tại đại học Cal State, Kim Trần đã tự sáng lập "School First Learning Center" và hiện có 2 trường dạy kèm rất thành công tại Garden Grove và Westminster. Sau đây là bài cô mới viết.
Đây là bài đầu tiên của một tác giả người Mỹ trực tiếp viết văn bằng Việt ngữ. Email kèm bài viết được ông xưng danh là “Steve Brown tức là Sáu.” Ông chính là “người Mỹ yêu tiếng Việt” mà tác giả Donna Nguyễn đã kể trong bài “Việt Bút, Việt Báo và Chú Sáu.” Mới đây, khi nhắc tới tài làm thơ Việt của ông,
Tác giả là một nhà giáo hưu trí, từng là Chủ tịch Hội Ái Hữu Ninh Thuận, hiện là cư dân Riverside, Nam Cali. Ông đã góp nhiều bài viết đặc biệt cho giải thưởng Việt Báo từ năm đầu tiên, và nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2009. Bài viết mới của ông có tựa đề “Fasting: Vô Chiêu Thắng Hữu Chiêu” gồm nhiều chi tiết đặc biệt sống động về việc điều trị bệnh động kinh. Sau đây là phần đầu.
Tác giả, một kỹ sư điện tử tại công ty Intel, Bắc California, đã 2 lần nhận giải Viết Về Nước Mỹ. Năm 2009, giải danh dự, với bài "Tình Nghĩa, Nghĩa Tình" và Giải Vinh Danh Tác Phẩm 2010 -thường được gọi đùa là giải á hậu- với bài “Việc Làm Ơi, Mi Đi Đâu? Bài viết sau đây đã đăng trong báo xuân Việt Báo Tết Nhâm Thìn, 2012, nhưng chưa có trên online nên xin bổ túc.
Bài viết là chuyện về bé Ti, qua Mỹ 4 năm trước, khi mới 7 tuổi. Vì một tai nạn xe hơi, “Ti bây giờ không còn gì nữa, má đã chết, chân trái Ti bị cụt, tay trái bầm dập.” Có thể tác giả cũng chính là nhân vật trong truyện kể, một bé gái còn ở tuổi thiếu niên. Chúc bé an lành và mong Nhật Mai liên lạc lại với Việt Báo.
Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục naêm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Sau đây là bài mới nhất của ông.
Tác giả là cư dân Austin, Texas; Công việc: y tá trưởng trong một bệnh viện thành phố, đã góp nhiều bài viết sống động và nhận giải vinh danh tác giả Viết về nước Mỹ 2006. Bài mới của cô là một truyện gia đình Việt Mỹ và tình yêu đồng tính.
Tác giả dự viết về nước Mỹ từ năm đầu, từng nhận giải tác phẩm xuất sắc 2002, giải Việt Bút 2010 và hiện là thành viên ban giám khảo chung kết. Tác phẩm đã xuất bản: Chuyện Miền Thôn Dã. Sau đây là hai bài viết mới của ông. Tuy tựa đề kêu buồn nhưng không buồn chút nào.
Trước 30/4/1975, Cam Li Nguyễn Thị Mỹ Thanh từng viết nhiều truyện ngắn trên bán nguyệt san Tuổi Hoa, và các truyện dài xuất bản bởi Tủ Sách Tuổi Hoa - hiện có trên trang mạng: http://tuoihoa.hatnang.com/ và http://www.camlinguyenthimythanh.com Sau ngày 30/4/1975, Cam Li không viết nữa, chỉ chuyên làm công việc nghiên cứu khoa học.
Nhạc sĩ Cung Tiến