Hôm nay,  

Những Điều Trông Thấy

31/08/201000:00:00(Xem: 102639)
  • Tác giả :

Những Điều Trông Thấy

Tác giả: PNT
Bài số 2978-28278-vb3083110

Người viết tự mô tả là một ông già gần tuổi "Thất thập cổ lai hy".  Ngoài những công việc thường ngày cũng hay xuống phố Bolsa tham thú quán xá. Những gì đã nhìn hoặc nghe, ông bèn về viết ghi xuống gửi cho Việt Báo để mong những điều trông thấy sẽ dần dần ít ai còn chứng kiến nữa.

***

Thời buổi kinh tế khó khăn nầy đâu đâu cũng thấy đề bảng 50% Off!  Cũng tiện lợi cho những gia đình ít người như vợ chồng ông.  Chỉ hai vợ chồng già, ra quán phở, kêu 2 tô phở nhỏ và 2 ly trà nóng chỉ có 8 đồng bạc.  Khỏi mất công nấu nướng.
Tuy vậy, ở nhiều quán ăn, ông thấy rất nhiều điều đôi khi làm ông  ăn mất ngon!
Bây giờ rất ít quán ăn mà những người chạy bàn có được nụ cười trên môi khi đến lấy Order của khách hàng.  Trong nhiều quán ông đã ghé qua, ông thấy chỉ có chừng 2,3 quán là có đưọc những người chạy bàn vui vẻ niềm nở!
Có lần ông bà ghé ăn sáng và uống café ở một quán nổi tiếng vì bánh mì baguette thật ngon, bánh mì pâté chả cũng rất đặc biệt, và café ở đó thì "hết ý! Quán nhỏ thôi, nhưng khách hàng lúc nào cũng nườm nượp.  Những loại bánh ngọt ở đó ngon tuyệt , tuy hơi đắt hơn những nơi khác.  Hôm đó ông gọi một món mà ông thầy đề trên bảng là "Spécialité du jour": gà nấu nấm. 
Ăn không hết , ông xin 1 hộp để To Go.  Cô phục vụ, có lẽ là một em học sinh hay sinh viên gì đó, đưa cho ông 1 ly giấy còn dính thức ăn và nói  "Đây là ly lúc nảy đựng món gà nấu nấm của chú chớ không phải ly dơ đâu!"
Trả tiền xong, ra đến ngoài cửa, ông cằn nhằn với vợ ông: "Tiệm ăn thì ngon thật nhưng cách phục vụ chẳng ra làm sao!  Xin một cái hộp để đem thức ăn về cũng đưa hộp cũ!".
Lúc ấy một cô, cũng bán trong nhà hàng ấy, và có lẽ cũng là một du học sinh, đã hết giờ làm việc, đang gọi Cell phone (hình như cho một người bạn) bỗng dưng quay qua nói lớn: "Ông muốn gì thì vào bên trong nhà hàng mà nói. Ông nói ở đây tôi gọi "nai oan oan" bây giờ".


Ông già còn nghe cô ta nói trong cell phone "Ồ, du biết rồi. Mấy ông già Việt Nam khùng, Old crazy Vietnamese đó mà! Crazy!!!"  Cô ta nghĩ rằng  nói tiếng  Anh thì "old crazy Vietnamese " nầy nghe không được chăng"
Ông già có lẽ cũng đã quá chán ngán cho nền văn hóa mà những cô cậu bé nói trên đã hấp thụ được nên đã bỏ đi.  Vợ ông cũng lắc đầu nói:" Không hiểu là khi gọi "nai oan oan" đến thì cô ta sẽ nói cái gì đây"
Lang thang chỗ nọ chỗ kia sau những buổi sáng đi bộ cho giãn gân cốt, ông già cũng lại nhìn thấy những điều mà lâu nay ông bà vẫn tưởng chỉ có bên quê nhà.  Đó là vấn đề xả rác bừa bãi!
Ông đã từng thấy những ly café, những ly sinh tố "sắp hàng ngay ngắn và thẳng tắp" trên đường vạch của chỗ đậâu xe. Lúc đầu ông bà chưa biết tại sao những ly nước uống ấy lại được để ở đó mà không là một chỗ nào khác, như trong thùng rác chẳng hạn.
Lúc đó cũng vừa có môt chiếc xe vừa dừng ở Parking.  Một anh chàng rất ư là lịch sự, mở cửa, và trước khi bước xuống xe đã đặt ly café xuống đất!  À thảo nào những cái ly  nhựa, ly giấy bỏ đi kia nằm ngay hàng thẳng lối trên đường vạch của Parking!
Rồi lại có những anh chàng vừa lái xe vừa hút thuốc và gạt tàn ra ngoài cửa sổ.  Ông không hiểu nếu cảnh sát thấy được họ có bị phạt hay không"
Còn nhiều, và nhiều lắm. Cứ nhìn những thùng rác ở các khu vực buôn bán, nhà hàng của Việt Nam mình là ông bà ngao ngán lắc đầu.
Đôi khi ông bà về nói với nhau như tự an ủi: "Hay là tại mình già quá rồi nên đâm ra khó tính"  Chứ những điều trông thấy đó cũng bình thường thôi, đâu có gì đáng để quan tâm" "
Đoc dăm điều bảy chuyện bất như ý  trên chắc là quý vị độc giả cũng đã chán và phán: "Ôi có vậy mà cũng nói!  Thường thôi mà!”
Hẹn quý vị bài sau sẽ viết những điều trông thấy hay hơn, tốt đẹp hơn trên đất Mỹ.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,046,656
Tác giả là một nhà báo quen biết tại Dallas, từng trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí. Ông cũng từng nhận giải Danh dự Viết Về Nước Mỹ và vẫn tiếp tục góp thêm nhiều bài viết giá trị. Sau đây là bài mới.
Tác giả chỉ vừa tới Mỹ được mấy tháng, theo diện bảo lãnh. “Hiện vợ chồng tôi ở tạm nhà người em. Vợ tôi đi giữ trẻ. Tôi chưa có việc làm. Trong lúc rảnh rỗi, tôi muốn viết lên một phần nhỏ những gì xẩy ra trong cuộc đời em tôi và gia đình tôi.” Ông Trương viết trong thư kèm bài viết về nước Mỹ đầu tiên. Nhân vật xưng tôi trong bài là người em. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết.
Tác giả tự sơ lược tiểu sử: Cựu thợ lái máy bay chuồn chuồn ở Căn Cứ KQ Phù Cát - Bình Định, cựu tù chính trị, đến Mỹ từ 1980, hiện an cư lạc nghiệp tại Garden City, Kansas. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ 2012 với chuyện tù “Trung Uý Nuôi Tôm” và đã nhận giải thưởng Viết Về Nước Mỹ từ mấy năm trước. Sau đây là bài ông cựu trung uý cho viết về nước Mỹ 2013.
Tác giả sinh năm 1981, đến Mỹ năm 2000 theo diện HO. Sau 9 năm định cư tại Mỹ, công việc hiện nay của ông là Property Manager, tại Landover, tiểu bang MD. Ông tham dự viết về nước Mỹ từ 2009 và sau đây là bài viết thứ hai. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết thêm.
Tác giả là cư dân châu Âu, làm việc trong một văn phòng thiết kế công chánh tại nước Pháp. Tuy sống bên kia Đại Tây Dương, những bài viết của cô thường thường rất bén nhậy với chuyện của người Việt tại Mỹ. Họp mặt Viết Về Nước Mỹ 2011, Đoàn Thị đã bay từ Paris sang để nhận giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là Giải Á Hậu. Bài viết mới của cô là tâm sự về mùa lễ tạ ơn năm nay.
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XII, 2012. Ông tên thật là Nguyễn Cao Thái, sinh năm 1959 tại Huế, vào Saigon 1968, vượt biển đến Mỹ 1979, hiện định cư tại San Jose, CA. Sau đây là một truyện mới của tác giả.
Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục naêm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Kèm theo bài viết ngắn về nhạc Mỹ thời chiến còn thêm bài thứ hai: Bạn Tôi và Nước Mỹ.
Tác giả rời Việt Nam sang Mỹ từ tháng 10 năm 1974, khi còn là một cô bé mới học lớp sáu.
Với kiểu “viết như nói”, tác giả đã góp nhiều bài viết và nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2005. Cô tên thật là Trần Thị Ngọc Trâm, sinh năm 1965 tại Saigon, thứ nữ một gia đình H.O.; Hiện là nhân viên xã hội tại Salem Oregon. Bài viết mới nhất của Vành Khuyên lần này có kèm theo ít dòng sau đây:
Đó là một đêm lịch sử người Việt tỵ nạn ở hải ngoại, khi hàng chục ngàn người Việt biểu tình chống việc một người tên là Trần Trường công khai treo hình Hồ Chí Minh trong tiệm cho mướn video của anh ta tại Little Sàigòn. Nhiều năm đã qua.
Nhạc sĩ Cung Tiến