Hôm nay,  

Mẹ Tôi Giải Phẫu Tim

23/06/201000:00:00(Xem: 108007)

Mẹ Tôi Giải Phẫu Tim

Tác giả: Nguyễn Trọng Ký
Bài số 2927-28227-vb4062310

Tác giả là cư dân Houston . Trước 1975, là cựu quân nhân Việt Nam Cộng Hoà, đơn vị sau cùng: Đài Kiểm Báo 201, Bộ Tư Lệnh Hải Quân Vùng I Duyên Hải. Được bảo lãnh sang Mỹ theo diện đoàn tụ, ông kể về người mẹ đã 87 tuổi, vừa qua một cuộc phẫu thật tim.
***
Tôi khẽ đặt nhẹ bàn tay phải của mẹ vào đôi tay mình. Dưới lớp da mỏng như tờ giấy bạch, nổi cợm lên những đường gân như sắp vỡ tung. Mẹ tôi vừa trải qua ca phẫu thuật tim thập tử nhất sinh. Trong căn phòng chật hẹp chỉ đủ kê chiếc giường, xung quanh đầy dụng cụ y khoa, dây truyền dịch chằng chịt, mẹ nằm thiêm thiếp, đôi mắt thâm quầng, hốc hác, mái tóc bạc ngã màu rối mù.
Hôm qua, ông bác sĩ trực tiếp phẫu thuật cho mẹ tôi báo cùng gia đình mẹ chỉ có 20% cơ hội sống còn. Sư thầy chùa Từ Bi Đạo Tràng đã có mặt đúng lúc. Tôi thấy ông lẩm nhẩm cầu nguyện cho người, đôi mắt ông đỏ hoe. Xin cám ơn nước Mỹ, vị bác sĩ già kính yêu đã hết lòng, hết sức cứu sống người. Ít hôm sau, mẹ tôi được chuyển về bệnh viện ở phố để được tiếp tục theo dõi điều trị.
Mẹ tôi có tất cả 8 người con, năm trai, ba gái, đều có gia đình riêng và đang sinh sống ở thành phố Houston này. Hai tuần nay mẹ có ăn uống gì đâu; người yếu hẳn đi. Ở bệnh viện cứ tưởng như đang ở nhà mình, Mẹ bảo tôi phải sửa lại cái màn cửa sổ, dời cái TV đi nơi khác, hay để mẹ bước xuống giường đi ra sau nhà bếp. Mẹ đang ở bệnh viện mà cứ nghĩ như đang ở nhà mình. Mẹ thích được làm lặt vặt mọi việc trong nhà như thuở nào. Đã hai tuần trôi qua, mẹ vẫn chưa ăn uống gì, chỉ sống nhờ truyền dịch và đút ăn qua đường mũi. Những vết máu bầm tím bên đùi phải, đôi cánh tay gầy guộc trông mẹ rất thảm thương.
Cuộc đời mẹ thăng trầm theo ngày tháng. Mẹ cưu mang đàn con nhỏ rong ruổi khắp mọi nơi. Mẹ sống không nhà, không cửa, nay đây mai đó. Nếu không có sự giúp đỡ của dì tôi thì cuộc đời của mẹ và các con không biết ra sao! Anh em tôi đứa về nội ở, đứa lên Đà Lạt sống với người quen, đứa ở với dì tôi để phụ giúp việc nhà. Riêng mẹ tay bồng, tay bế hai em tôi còn nhỏ lên tận Cẩm Mỹ để chăm sóc rẫy cho dì tôi. Thập niên 60 chiến tranh Việt Nam ngày càng bột phát, ngày làm ở rẫy, chiều về tay bồng, tay bế em tôi vào ấp chiến lược. Những chiều trời mưa quần áo ướt sũng, chỉ vắt khô rồi nằm ngủ tới sáng ra đi làm. Lúc này mẹ còn khỏe lắm, đạp xe đạp thả dốc vo vo. Con chó trắng Coco cùng theo mẹ hằng ngày, tôi nghiệp nó có khi phải đánh trả với lũ chó suốt chặng đường dài vào ấp. Mẹ kể có lần nó bị con chó khác của ai trong rẫy rình nó, rồi nhảy ra cắn một phát vào cổ, nó nằm chết giấc hồi lâu. Mẹ phải đổ ít dầu gió vào miệng nó, chập sau nó tỉnh lại.


Ngày mẹ xa quê hương hành trang chỉ vài bộ quần áo cũ. Tôi vì có gia đình, vợ con không cùng hộ khẩu nên phải ở lại chờ. Các em tôi theo mẹ sang Thái Lan một tuần trước khi sang Mỹ. Ngày mẹ rời Thái, các em tôi phải sang Phi học thêm sinh ngữ. Mẹ dè xẻn từng đồng để chúng có ít tiền tiêu vặt.
Từ ngày có mẹ sang, chị tôi đỡ hẳn, nhà cửa gọn gàng, sạch sẽ. Chủ Nhật cuối tuần chị tôi thường chở mẹ đi chùa. Lúc này chùa Linh Sơn chỉ là miếng đất trống bỏ hoang, căn nhà thiếc ọp ẹp ngổn ngang mọi thứ. Mẹ nhặt từng cây đinh, lau chùi mọi thứ suốt cả buổi. Có lần thầy Trí Huệ đi ngang nói với mẹ: mọi việc có đàn bà là xong. Mẹ chỉ biết mỉm miệng cười. Những đêm buồn nhớ quê hương, nhớ đến gia đình tôi còn ở lại Việt Nam, mẹ ngồi viết thư về thăm hỏi, động viên. Mẹ còn làm đơn khiếu nại gởi khắp mọi nơi nghe đâu ra tận Hà Nội. Thỉnh thoảng mẹ gởi về cho vợ chồng tôi thùng quà để sinh sống. Ngày vợ chồng tôi sắp qua, mẹ sửa lại cái garage để cho vợ chồng tôi ở. Sau năm năm mẹ cố gắng học tiếng Mỹ để thi lấy bằng quốc tịch. Lần đầu mẹ rớt, không nản. Sau này mẹ cố gắng học thuộc 100 câu làu làu. Có bằng quốc tịch mẹ lo bão lãnh chị tôi có chồng Phi cùng con cái sang đây sinh sống. Chị tôi có chồng rời Việt Nam trước ngày đất nước rơi vào tay Cộng Sản.
Không biết đêm nay là đêm thứ mấy tôi ở bên người. Trông mẹ tội nghiệp, người gầy hẳn đi. Ngày lễ Memorial, mẹ nhất định ngồi dậy. Mẹ muốn bước xuống khỏi giường, nhưng làm sao đi nổi, người còn yếu lắm. Cô y tá người Phi phải tháo gỡ các dây truyền dịch, ống tiếp hơi rồi đặt người ngồi trên chiếc xe lăn đẩy ra hành lang cho thoáng. Trông mẹ tươi tỉnh ra, tuy nét mặt còn xanh xao. Hôm mẹ tập therapy, hai cô y tá dìu mẹ đi từng bước, rồi mẹ tự nhún nhảy như người sành điệu mà tôi chưa từng thấy bao giờ. Mọi người ai nấy đều được một trận cười hả hê. Những vết bầm trên đôi cánh tay gầy của mẹ cũng tan dần đi. Mẹ còn bảo có ông Obama vào thăm mẹ nữa. Thật ra đó là vị bác sĩ phổi người Mỹ đen thường ghé thăm cho mẹ mỗi buổi chiều.
Ngày xuất viện về nhà, mẹ ngồi trên chiếc xe lăn, quần áo tươm tất, trông mẹ vui lắm như người đi xa mới về. Anh em chúng tôi thay nhau chăm sóc nên mẹ nhanh chóng hồi phục.
Hôm sinh nhật lần thứ 87, mẹ xum họp vui vầy bên con cháu. Tôi may mắn còn cha mẹ sinh sống đầy đủ, nhưng rồi thời gian sẽ trôi qua nhanh, bánh xe tạo hóa xoay vòng, mẹ sẽ ra đi. Ngày ấy tôi biết mình sẽ buồn lắm. Chỉ mong sao người được ra đi thanh thản, bình yên như vừa được thay một chiếc áo mới.

Nguyễn Trọng Ký

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,657,569
Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục năm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Ông là một tác giả rất nhiệt thành đóng góp bài vở cho giải thưởng Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải thưởng danh dự Viết Về Nước Mỹ năm 2005 với bài viết mang tên "Bà Mẹ Hoa Kỳ". Sau đây là bài mới của ông.
Tác giả là cựu sĩ quan VNCH, khoá 8/68 Sỹ Quan Trừ Bị Thủ Đức, phục vụ tại Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn II, bị bắt tại Ban Mê Thuột ngày 14 tháng 3 năm 1975; Đến Mỹ tháng 4/2005, hiện cư ngụ tại Carlsbad, California, đã góp nhiều bài viết về nước Mỹ đặc biệt. Bài mới nhất là một truyện tình đầu chung thuỷ.
Mr. Bond là bút hiệu của David Huỳnh, cư dân Los Angeles. Ông nói về mình, “Người ta gọi tôi là "Cái Thằng Trời Đày" vì lỡ mang máu mê đi câu, vừa tốn tiền vừa vất vả mò đêm mò hôm. Trong loạt bài Mr. Bond góp cho viết về nước Mỹ, có chuyện câu cá nước ngọt lẫn nước mặn, câu từ Nam đến Bắc Cali, qua Alaska, hay xuống Mễ, câu về tới VN hay qua tận Thái lan... rồi chuyện đi lặn bắt bào ngư, bắt tôm hùm, và đi săn “hàng khủng” cá Tầm (Sturgeon) trên Delta Bắc Cali. Tuần trước, là chuyện “Đi săn Cá Sấu Gar”. Lần này là chuyện thủ phủ Cali mùa “cá bẹ”. Nơi đàn cá đi qua, có cả vùng bờ sông đầy vàng lẫn trong cát...
Tác giả là cư dân Chicago, 35 tuổi. Trong email kèm bài viết, Lê Thị cho biết, "Mới đây, sau khi đọc một số sách của nhà văn Nhã Ca, tôi bỗng có cảm hứng muốn viết và đây là bài viết bằng Việt ngữ đầu tiên của tôi trong 20 năm qua." Bài viết theo lối tự sự, nhân vật xưng tôi đến Mỹ khi còn là một cậu bé “tiếng Việt chưa đủ vốn, tiếng Anh dăm ba chữ chập choẹ,” kể về chuyện tình đồng tính dữ dội. Bài viết đầu tiên, “Tôi Vẫn Là Tôi”, Vietbao Online từ 19 tháng 5, 2012, hiện đã có 10054 lượt người đọc. Sau đây là chuyện tiếp theo.Tựa đề cũng là tên bài hát nổi tiếng “There is a Place for Us” của Leonard Bernstein.
Kông Li là bút hiệu vui vẻ của Phạm Công Lý, tác giả đã có nhiều bài viết về nước Mỹ giá trị, vừa nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 20011. Là một cựu sĩ quan VNCH, cựu tù, ông cùng gia đình đến Mỹ từ tháng 11/1994 theo diện HO, định cư tại Boston. Công việc từng làm: thông dịch cho Welfare, social worker, phụ giáo, tutor toán ở Middle School của Boston Public Schools. Bài mới nhất của ông là một du ký công phu mà vui vẻ hiếm thấy.
Tác giả cho biết ông họ Vũ, là cư dân California. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông là truyện ngắn về một thảm cảnh gia đình Việt tị nạn. Mong Tuyết Phong sẽ tiếp tục viết thêm.
Tác giả tên thật Ngô Thị Bạch Huệ, định cư ở Mỹ từ 1980, cư dân Orange County, đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2001, với bài "Người Mỹ Di Động". Đây là một tự truyện đầy tính lạc quan: 7 lần dọn nhà, 12 lần đổi job, không ngán. Công việc thứ 12 của cô là thành lập công ty consulting firm của riêng mình, viết sách technical bán trên AMAZON.COM và sách được sắp hạng Best Seller. Sau đây là bài viết mới nhất của cô.
Mr. Bond là bút hiệu của David Huỳnh, cư dân Los Angeles. Ông nói về mình, “Người ta gọi tôi là "Cái Thằng Trời Đày" vì lỡ mang máu mê đi câu, vừa tốn tiền vừa vất vả mò đêm mò hôm., và tự gọi mình là “Chi nhánh “Hội Trời Đày”. Số dân “bị trời đầy” kiểu này tại Mỹ khá đông, cũng không ít dân gốc Việt. Mr Bond góp cho Viết Về Nước Mỹ không chỉ một bài mà là một loạt bài với đầy đủ hình ảnh sống động và hấp dẫn. Bài đầu tiên là chuyện ông Mít trời đầy một mình lặn lội tới sông Trinity, Texas, vùng đất nổi tiếng của đảng KKK kỳ thị chủng tộc, để câu cá sấu gar (Alligator Gar Fish). Đây là loại cá nước ngọt lớn nhất ở vùng Bắc Mỹ, dài từ 8 đến 10 feet, nặng trung bình trên 200lb/90 kg., có con nặng tới 279lb/127kg.
Tác giả là cư dân Portland, Oregon. Bài viết về nước My đầu tiên là chuyện cảm động trong một viện dưỡng lão. Mong ông tiếp tục viết.
Tác giả tên thật là Tô Văn Cấp, sinh năm 1941, định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. 1, hiện làm việc tại học khu Ocean View. Ông đã góp nhiều bài viết về nước Mỹ, bài nào cũng cho thấy tấm lòng, tình đồng đội và sự lạc quan, yêu đời. Sau đây là bài viết mới nhất.
Nhạc sĩ Cung Tiến