Hôm nay,  

Mẹ Tôi Giải Phẫu Tim

23/06/201000:00:00(Xem: 107742)

Mẹ Tôi Giải Phẫu Tim

Tác giả: Nguyễn Trọng Ký
Bài số 2927-28227-vb4062310

Tác giả là cư dân Houston . Trước 1975, là cựu quân nhân Việt Nam Cộng Hoà, đơn vị sau cùng: Đài Kiểm Báo 201, Bộ Tư Lệnh Hải Quân Vùng I Duyên Hải. Được bảo lãnh sang Mỹ theo diện đoàn tụ, ông kể về người mẹ đã 87 tuổi, vừa qua một cuộc phẫu thật tim.
***
Tôi khẽ đặt nhẹ bàn tay phải của mẹ vào đôi tay mình. Dưới lớp da mỏng như tờ giấy bạch, nổi cợm lên những đường gân như sắp vỡ tung. Mẹ tôi vừa trải qua ca phẫu thuật tim thập tử nhất sinh. Trong căn phòng chật hẹp chỉ đủ kê chiếc giường, xung quanh đầy dụng cụ y khoa, dây truyền dịch chằng chịt, mẹ nằm thiêm thiếp, đôi mắt thâm quầng, hốc hác, mái tóc bạc ngã màu rối mù.
Hôm qua, ông bác sĩ trực tiếp phẫu thuật cho mẹ tôi báo cùng gia đình mẹ chỉ có 20% cơ hội sống còn. Sư thầy chùa Từ Bi Đạo Tràng đã có mặt đúng lúc. Tôi thấy ông lẩm nhẩm cầu nguyện cho người, đôi mắt ông đỏ hoe. Xin cám ơn nước Mỹ, vị bác sĩ già kính yêu đã hết lòng, hết sức cứu sống người. Ít hôm sau, mẹ tôi được chuyển về bệnh viện ở phố để được tiếp tục theo dõi điều trị.
Mẹ tôi có tất cả 8 người con, năm trai, ba gái, đều có gia đình riêng và đang sinh sống ở thành phố Houston này. Hai tuần nay mẹ có ăn uống gì đâu; người yếu hẳn đi. Ở bệnh viện cứ tưởng như đang ở nhà mình, Mẹ bảo tôi phải sửa lại cái màn cửa sổ, dời cái TV đi nơi khác, hay để mẹ bước xuống giường đi ra sau nhà bếp. Mẹ đang ở bệnh viện mà cứ nghĩ như đang ở nhà mình. Mẹ thích được làm lặt vặt mọi việc trong nhà như thuở nào. Đã hai tuần trôi qua, mẹ vẫn chưa ăn uống gì, chỉ sống nhờ truyền dịch và đút ăn qua đường mũi. Những vết máu bầm tím bên đùi phải, đôi cánh tay gầy guộc trông mẹ rất thảm thương.
Cuộc đời mẹ thăng trầm theo ngày tháng. Mẹ cưu mang đàn con nhỏ rong ruổi khắp mọi nơi. Mẹ sống không nhà, không cửa, nay đây mai đó. Nếu không có sự giúp đỡ của dì tôi thì cuộc đời của mẹ và các con không biết ra sao! Anh em tôi đứa về nội ở, đứa lên Đà Lạt sống với người quen, đứa ở với dì tôi để phụ giúp việc nhà. Riêng mẹ tay bồng, tay bế hai em tôi còn nhỏ lên tận Cẩm Mỹ để chăm sóc rẫy cho dì tôi. Thập niên 60 chiến tranh Việt Nam ngày càng bột phát, ngày làm ở rẫy, chiều về tay bồng, tay bế em tôi vào ấp chiến lược. Những chiều trời mưa quần áo ướt sũng, chỉ vắt khô rồi nằm ngủ tới sáng ra đi làm. Lúc này mẹ còn khỏe lắm, đạp xe đạp thả dốc vo vo. Con chó trắng Coco cùng theo mẹ hằng ngày, tôi nghiệp nó có khi phải đánh trả với lũ chó suốt chặng đường dài vào ấp. Mẹ kể có lần nó bị con chó khác của ai trong rẫy rình nó, rồi nhảy ra cắn một phát vào cổ, nó nằm chết giấc hồi lâu. Mẹ phải đổ ít dầu gió vào miệng nó, chập sau nó tỉnh lại.


Ngày mẹ xa quê hương hành trang chỉ vài bộ quần áo cũ. Tôi vì có gia đình, vợ con không cùng hộ khẩu nên phải ở lại chờ. Các em tôi theo mẹ sang Thái Lan một tuần trước khi sang Mỹ. Ngày mẹ rời Thái, các em tôi phải sang Phi học thêm sinh ngữ. Mẹ dè xẻn từng đồng để chúng có ít tiền tiêu vặt.
Từ ngày có mẹ sang, chị tôi đỡ hẳn, nhà cửa gọn gàng, sạch sẽ. Chủ Nhật cuối tuần chị tôi thường chở mẹ đi chùa. Lúc này chùa Linh Sơn chỉ là miếng đất trống bỏ hoang, căn nhà thiếc ọp ẹp ngổn ngang mọi thứ. Mẹ nhặt từng cây đinh, lau chùi mọi thứ suốt cả buổi. Có lần thầy Trí Huệ đi ngang nói với mẹ: mọi việc có đàn bà là xong. Mẹ chỉ biết mỉm miệng cười. Những đêm buồn nhớ quê hương, nhớ đến gia đình tôi còn ở lại Việt Nam, mẹ ngồi viết thư về thăm hỏi, động viên. Mẹ còn làm đơn khiếu nại gởi khắp mọi nơi nghe đâu ra tận Hà Nội. Thỉnh thoảng mẹ gởi về cho vợ chồng tôi thùng quà để sinh sống. Ngày vợ chồng tôi sắp qua, mẹ sửa lại cái garage để cho vợ chồng tôi ở. Sau năm năm mẹ cố gắng học tiếng Mỹ để thi lấy bằng quốc tịch. Lần đầu mẹ rớt, không nản. Sau này mẹ cố gắng học thuộc 100 câu làu làu. Có bằng quốc tịch mẹ lo bão lãnh chị tôi có chồng Phi cùng con cái sang đây sinh sống. Chị tôi có chồng rời Việt Nam trước ngày đất nước rơi vào tay Cộng Sản.
Không biết đêm nay là đêm thứ mấy tôi ở bên người. Trông mẹ tội nghiệp, người gầy hẳn đi. Ngày lễ Memorial, mẹ nhất định ngồi dậy. Mẹ muốn bước xuống khỏi giường, nhưng làm sao đi nổi, người còn yếu lắm. Cô y tá người Phi phải tháo gỡ các dây truyền dịch, ống tiếp hơi rồi đặt người ngồi trên chiếc xe lăn đẩy ra hành lang cho thoáng. Trông mẹ tươi tỉnh ra, tuy nét mặt còn xanh xao. Hôm mẹ tập therapy, hai cô y tá dìu mẹ đi từng bước, rồi mẹ tự nhún nhảy như người sành điệu mà tôi chưa từng thấy bao giờ. Mọi người ai nấy đều được một trận cười hả hê. Những vết bầm trên đôi cánh tay gầy của mẹ cũng tan dần đi. Mẹ còn bảo có ông Obama vào thăm mẹ nữa. Thật ra đó là vị bác sĩ phổi người Mỹ đen thường ghé thăm cho mẹ mỗi buổi chiều.
Ngày xuất viện về nhà, mẹ ngồi trên chiếc xe lăn, quần áo tươm tất, trông mẹ vui lắm như người đi xa mới về. Anh em chúng tôi thay nhau chăm sóc nên mẹ nhanh chóng hồi phục.
Hôm sinh nhật lần thứ 87, mẹ xum họp vui vầy bên con cháu. Tôi may mắn còn cha mẹ sinh sống đầy đủ, nhưng rồi thời gian sẽ trôi qua nhanh, bánh xe tạo hóa xoay vòng, mẹ sẽ ra đi. Ngày ấy tôi biết mình sẽ buồn lắm. Chỉ mong sao người được ra đi thanh thản, bình yên như vừa được thay một chiếc áo mới.

Nguyễn Trọng Ký

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 861,940,719
Phi trường quốc tế Los Angeles mà người ta vẫn gọi tắt là LAX vào một buổi sáng thứ bảy có đông hành khách ngồi chờ ở những hàng ghế trước các cổng lên máy bay được đánh số theo thứ tự. Mặc dù California là thành phố đa số người Mỹ gốc châu Á chọn định cư vì có khí hậu ấm áp tương tự khí hậu Dalat của Việt Nam, nhưng tại
Chuyến bay từ Paris tới Houston mất 9.25 phút. Giọng nói ngọt ngào của nữ tiếp viên hàng không báo hiệu phi cơ hạ cánh vào lúc 4 g ngày thứ bảy 20/5/2006. Thọ chận một nam tiếp viên, giọng cố ý nhỏ nhẹ: - Ông làm ơn lấy dùm tôi những bức tranh tôi đã gởi vào cabine đặc biệt. - Rất tiếc tôi không giúp bà được. Trước khi xuống bà hỏi những
Tác giả Ai Cơ Hoàng Thịnh là một nhà giáo tại tiểu bang Victoria, Úc. Bà là người đã vận động đưa được tiếng Việt vào chính khoá và chương trình thi Tú Tài Úc, từ 1983 tới nay; Đã được Úc vinh danh Citizen of the Year 1994 tại Thành phố Footscray Teacher of the Year 1997 tại tiểu bang Victoria.
Vài năm nữa tôi sắp bước vào thời kỳ thất thập cổ lai hi. Đời người đi qua mau như thế tưởng được yên, chẳng ngờ chuyện nhân tình thế thái cứ quanh quẩn và tôi lại tiếp tục bị quấy rầy. Năm 1975 người Việt miền Nam đã mất những kỷ niệm quá khứ để ra đi, chỉ đem theo với mình tinh thần văn hoá dân tộc, trong đó ngôn ngữ
Trước khi vào câu chuyện xin được nói sơ qua về Maya Lin, tác giả của Bức Tường đá đen ở thủ đô Hoa Thịnh Đốn, ghi danh các chiến sĩ Hoa Kỳ chết trong chiến tranh Việt Nam. Sinh năm 1959 tại thành phố Athens, tiểu bang Ohio, Maya Lin gây được sự chú ý của công chúng khi cô còn là một sinh viên 23 tuổi ở năm cuối Đại Học Yale
Thứ Sáu trước, tôi đang đi làm thì bà xã tôi gọi điện thoại, dặn tôi trước khi về thì ghé chợ ABC trên Bolsa mua cho bà ít bánh tráng để làm chả giò. Lúc đó khoảng bốn giờ chiều, nên tôi vội vã chạy vào chợ mua cho lẹ, để tránh cảnh kẹt xe freeway trên đường về nhà. Đang lúc chờ tính tiền ở quầy, thì có một ông tóc bạc phơ
Gắn liền với hình ảnh của làng mạc êm đềm tại miền bắc Việt Nam xa xôi, nơi tôi chưa một lần đến thăm, là bóng dáng của những cây đa to lớn sừng sửng đứng hiên ngang ở đâu đó. Ngày xưa, hình như sau mỗi phiên chợ xa về, các bà các cô thường hay dừng chân nghỉ ngơi đôi chút ở dưới những gốc đa như thế này. Những người nông dân
Bữa nay nữa là đúng 54 ngày tôi theo chồng về Mỹ. Mặc dù nước Mỹ đối với người Việt Nam chúng tôi không còn lạ lẫm gì cho lắm so với thời cuộc bây giờ, vậy mà tôi vẫn cứ ngỡ ngàng theo từng ngày tháng với cuộc sống mới mẻ nơi này. Tôi đang sống cùng chồng ở Jefferson, Oregan. Jefferson gần giống như Đà Lạt nhưng
1. Hướng Về Tương Lai Ngày từ mẫu đã trôi qua. Không khí ngày từ mẫu "Mother's day" vẫn còn phảng phất đâu đây. Nhân ngày này tôi hồi tưởng lại ngày từ mẫu hơn nửa thế kỷ đã qua. Mẹ tôi nay đã ra người thiên cổ. Nhớ tới bà tôi cảm động bùi ngùi thương tiếc. Bà ra đi trút được gánh nặng ngàn cân trên đôi vai bà với 7 cậu con
Pharmacy ngày thứ Bảy khách không đông lắm, nhưng cứ đều đều, đều đều, 10, 15 phút lại có người đem toa đến hoặc đến để trả tiền, lấy thuốc. Hôm nay mấy người cashier của Pharmacy xin nghỉ hết, thành ra ông manager của tiệm đưa một cô bé cashier ở phía trên xuống để phụ với Kim. Bảng tên trên áo cô bé có chữ Lillian
Nhạc sĩ Cung Tiến