Hôm nay,  

Mẹ Tôi Giải Phẫu Tim

23/06/201000:00:00(Xem: 107674)

Mẹ Tôi Giải Phẫu Tim

Tác giả: Nguyễn Trọng Ký
Bài số 2927-28227-vb4062310

Tác giả là cư dân Houston . Trước 1975, là cựu quân nhân Việt Nam Cộng Hoà, đơn vị sau cùng: Đài Kiểm Báo 201, Bộ Tư Lệnh Hải Quân Vùng I Duyên Hải. Được bảo lãnh sang Mỹ theo diện đoàn tụ, ông kể về người mẹ đã 87 tuổi, vừa qua một cuộc phẫu thật tim.
***
Tôi khẽ đặt nhẹ bàn tay phải của mẹ vào đôi tay mình. Dưới lớp da mỏng như tờ giấy bạch, nổi cợm lên những đường gân như sắp vỡ tung. Mẹ tôi vừa trải qua ca phẫu thuật tim thập tử nhất sinh. Trong căn phòng chật hẹp chỉ đủ kê chiếc giường, xung quanh đầy dụng cụ y khoa, dây truyền dịch chằng chịt, mẹ nằm thiêm thiếp, đôi mắt thâm quầng, hốc hác, mái tóc bạc ngã màu rối mù.
Hôm qua, ông bác sĩ trực tiếp phẫu thuật cho mẹ tôi báo cùng gia đình mẹ chỉ có 20% cơ hội sống còn. Sư thầy chùa Từ Bi Đạo Tràng đã có mặt đúng lúc. Tôi thấy ông lẩm nhẩm cầu nguyện cho người, đôi mắt ông đỏ hoe. Xin cám ơn nước Mỹ, vị bác sĩ già kính yêu đã hết lòng, hết sức cứu sống người. Ít hôm sau, mẹ tôi được chuyển về bệnh viện ở phố để được tiếp tục theo dõi điều trị.
Mẹ tôi có tất cả 8 người con, năm trai, ba gái, đều có gia đình riêng và đang sinh sống ở thành phố Houston này. Hai tuần nay mẹ có ăn uống gì đâu; người yếu hẳn đi. Ở bệnh viện cứ tưởng như đang ở nhà mình, Mẹ bảo tôi phải sửa lại cái màn cửa sổ, dời cái TV đi nơi khác, hay để mẹ bước xuống giường đi ra sau nhà bếp. Mẹ đang ở bệnh viện mà cứ nghĩ như đang ở nhà mình. Mẹ thích được làm lặt vặt mọi việc trong nhà như thuở nào. Đã hai tuần trôi qua, mẹ vẫn chưa ăn uống gì, chỉ sống nhờ truyền dịch và đút ăn qua đường mũi. Những vết máu bầm tím bên đùi phải, đôi cánh tay gầy guộc trông mẹ rất thảm thương.
Cuộc đời mẹ thăng trầm theo ngày tháng. Mẹ cưu mang đàn con nhỏ rong ruổi khắp mọi nơi. Mẹ sống không nhà, không cửa, nay đây mai đó. Nếu không có sự giúp đỡ của dì tôi thì cuộc đời của mẹ và các con không biết ra sao! Anh em tôi đứa về nội ở, đứa lên Đà Lạt sống với người quen, đứa ở với dì tôi để phụ giúp việc nhà. Riêng mẹ tay bồng, tay bế hai em tôi còn nhỏ lên tận Cẩm Mỹ để chăm sóc rẫy cho dì tôi. Thập niên 60 chiến tranh Việt Nam ngày càng bột phát, ngày làm ở rẫy, chiều về tay bồng, tay bế em tôi vào ấp chiến lược. Những chiều trời mưa quần áo ướt sũng, chỉ vắt khô rồi nằm ngủ tới sáng ra đi làm. Lúc này mẹ còn khỏe lắm, đạp xe đạp thả dốc vo vo. Con chó trắng Coco cùng theo mẹ hằng ngày, tôi nghiệp nó có khi phải đánh trả với lũ chó suốt chặng đường dài vào ấp. Mẹ kể có lần nó bị con chó khác của ai trong rẫy rình nó, rồi nhảy ra cắn một phát vào cổ, nó nằm chết giấc hồi lâu. Mẹ phải đổ ít dầu gió vào miệng nó, chập sau nó tỉnh lại.


Ngày mẹ xa quê hương hành trang chỉ vài bộ quần áo cũ. Tôi vì có gia đình, vợ con không cùng hộ khẩu nên phải ở lại chờ. Các em tôi theo mẹ sang Thái Lan một tuần trước khi sang Mỹ. Ngày mẹ rời Thái, các em tôi phải sang Phi học thêm sinh ngữ. Mẹ dè xẻn từng đồng để chúng có ít tiền tiêu vặt.
Từ ngày có mẹ sang, chị tôi đỡ hẳn, nhà cửa gọn gàng, sạch sẽ. Chủ Nhật cuối tuần chị tôi thường chở mẹ đi chùa. Lúc này chùa Linh Sơn chỉ là miếng đất trống bỏ hoang, căn nhà thiếc ọp ẹp ngổn ngang mọi thứ. Mẹ nhặt từng cây đinh, lau chùi mọi thứ suốt cả buổi. Có lần thầy Trí Huệ đi ngang nói với mẹ: mọi việc có đàn bà là xong. Mẹ chỉ biết mỉm miệng cười. Những đêm buồn nhớ quê hương, nhớ đến gia đình tôi còn ở lại Việt Nam, mẹ ngồi viết thư về thăm hỏi, động viên. Mẹ còn làm đơn khiếu nại gởi khắp mọi nơi nghe đâu ra tận Hà Nội. Thỉnh thoảng mẹ gởi về cho vợ chồng tôi thùng quà để sinh sống. Ngày vợ chồng tôi sắp qua, mẹ sửa lại cái garage để cho vợ chồng tôi ở. Sau năm năm mẹ cố gắng học tiếng Mỹ để thi lấy bằng quốc tịch. Lần đầu mẹ rớt, không nản. Sau này mẹ cố gắng học thuộc 100 câu làu làu. Có bằng quốc tịch mẹ lo bão lãnh chị tôi có chồng Phi cùng con cái sang đây sinh sống. Chị tôi có chồng rời Việt Nam trước ngày đất nước rơi vào tay Cộng Sản.
Không biết đêm nay là đêm thứ mấy tôi ở bên người. Trông mẹ tội nghiệp, người gầy hẳn đi. Ngày lễ Memorial, mẹ nhất định ngồi dậy. Mẹ muốn bước xuống khỏi giường, nhưng làm sao đi nổi, người còn yếu lắm. Cô y tá người Phi phải tháo gỡ các dây truyền dịch, ống tiếp hơi rồi đặt người ngồi trên chiếc xe lăn đẩy ra hành lang cho thoáng. Trông mẹ tươi tỉnh ra, tuy nét mặt còn xanh xao. Hôm mẹ tập therapy, hai cô y tá dìu mẹ đi từng bước, rồi mẹ tự nhún nhảy như người sành điệu mà tôi chưa từng thấy bao giờ. Mọi người ai nấy đều được một trận cười hả hê. Những vết bầm trên đôi cánh tay gầy của mẹ cũng tan dần đi. Mẹ còn bảo có ông Obama vào thăm mẹ nữa. Thật ra đó là vị bác sĩ phổi người Mỹ đen thường ghé thăm cho mẹ mỗi buổi chiều.
Ngày xuất viện về nhà, mẹ ngồi trên chiếc xe lăn, quần áo tươm tất, trông mẹ vui lắm như người đi xa mới về. Anh em chúng tôi thay nhau chăm sóc nên mẹ nhanh chóng hồi phục.
Hôm sinh nhật lần thứ 87, mẹ xum họp vui vầy bên con cháu. Tôi may mắn còn cha mẹ sinh sống đầy đủ, nhưng rồi thời gian sẽ trôi qua nhanh, bánh xe tạo hóa xoay vòng, mẹ sẽ ra đi. Ngày ấy tôi biết mình sẽ buồn lắm. Chỉ mong sao người được ra đi thanh thản, bình yên như vừa được thay một chiếc áo mới.

Nguyễn Trọng Ký

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 861,665,764
Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ 2004. Võ Phú là tên thật. Sinh năm 1978; sinh quán Nha Trang-Việt Nam; định cư, tại Virginia-Mỹ, 1994. Tốt nghiệp cử nhân Hóa, Virginia Commonwealth University.
Tác giả là cư dân Toronto-Canada từ 1979, nhưng Bà có những người con làm việc tại Hoa Kỳ, trong số này có “cậu út” làm việc tại trụ sở World Trade Center, New York.
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2012, với nhiều bài viết linh hoạt về đời sống tại Mỹ. Nhiều bài viết và hình ảnh của ông hiện được phổ biến trên mạng internet, một số vừa thành sách "Xin Em Tấm Hình".
Người viết tên thật là Nông thị Ngọc Diệp. Khi còn ở Sài Gòn, từng là diễn viên ca vũ kịch. Vượt biển năm 1985, là thuyền nhân tại Galang, Indonesia.
Gió Đồng Nội là bút hiệu của một tác giả đã góp nhiều bài đặc biệt và nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ ngay từ năm đầu tiên. Bà là một chuyên gia từng có 30 năm làm việc tại Trung Tâm Không Gian Kennedy
Người viết là một nhà giáo, định cư tại Mỹ theo diện HO năm 1991, hiện là cư dân vùng Little Saigon. Viết Về Nước Mỹ 2014, cô nhận giải danh dự. Năm 2015, với bài “Giọt Máu Rơi của Người Lính Chết Trẻ”,
Tác giả là cư dân San Jose, công việc: Income Tax Services. Ông góp nhiều bài viết và đã nhận giải thưởng đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2007, với bài "Từ Vùng Kinh Tế Mới Tới Nước Mỹ".
Tác giả là một nhà giáo, nhà báo, nhà hoạt động xã hội quen biết tại Little Saigon. Từng là một chiến binh VNCH biết nhà tù cộng sản, rồi thành Hát Ô Một, tới Mỹ năm 1990,
Tác giả là cựu sĩ quan VNCH, giảng viên trường Sinh ngữ quân đội, cựu tù cải tạo. Ông cũng là tác giả sách "Hành Trình về Phương Đông" do "Xây Dựng" xuất bản năm 2010.
Lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ, tác giả ghi bút danh bằng chữ không đánh dấu nhưng cho biết tên họ tiếng Việt của bà là Trịnh Thị Đông, sanh năm 1951,
Nhạc sĩ Cung Tiến