Hôm nay,  

Tiếng Kèn Lá

24/06/201000:00:00(Xem: 873917)

Tiếng Kèn Lá

Tác giả: Phan
Bài số 2929-28229-vb5062410

Tác giả là một nhà báo tại Dallas. Ông từng phụ trách mục "Chuyện Vỉa Hè" trong Ca Dao Magazine, hiện trong nhóm chủ biên của báo Trẻ. Ông đã góp nhiều bài viết đặc biệt và nhận Giải Danh Dự  2007. Bài mới Viết Về Nước Mỹ của ông là một tuỳ bút   dễ thương, khi ngừng xe bên đường vì  hết xăng, nhìn một góc nghèo...

***

Đằng sau chợ Tom Thumb là khu apartment. Nhìng cây trồng cũng đoán được khu apartment này chừng bốn mươi tuổi. Cho dù người ta có cố gắng sơn sửa tới đâu thì vẻ cũ kỹ, mục sét của cầu thang lên tầng lầu vẫn không che dấu được. Cỏ thiếu phân bón và nước tưới nên vàng vàng, hoe hoe. Khó nói là màu gì với đám cỏ xanh không xanh mà vàng cũng không vàng, cứ như màu thời gian phơi trên lá cỏ.
Ông già Mễ, già lắm. chậm rãi đẩy cái xe chợ từ phía Tom Thumb về. Những túi, bao ny lon lật phật theo gió như ông đẩy một xe tuyết giữa trời nắng thu vàng nhạt. Ông chở mùa đông về đó sao" Theo sau là hai đứa bé rất dễ thương. Khuôn mặt Mễ với sống mũi thanh tú. Đôi mắt to, sáng trong. Hiền lành trong đôi mắt cũng có mà bí hiểm cũng nhiều. Họ không đi, thời gian trôi họ đi trên con đường bạc nắng, nhiều nứt nẻ bởi rễ cây lớn hai bên đường. Lá rơi thinh lặng, gió nhẹ rào qua xào xạc. Cuối con đường là mùa xuân của tuổi trẻ đang chờ, đông phong cổ mộ của ông già hanh hao như nắng thu. Trước sau cũng đến, vội làm chi.
Cô chị chừng 6 tuổi, vừa ăn xong cây cà rem, vứt cái que qua vai. - Một cô bé bướng bỉnh, ngang ngược lắm đây! Y như, cô bé quay quắt, giựt cây cà rem còn 1/3 của cậu em, chừng 4 tuổi. Cậu bé giãy nảy, thét lên.
Ông già dừng chân, quay lại nhìn hai đứa. Thay vì gương mặt nghiêm khắc, lời quở trách. Ông nở nụ cười móm mếu, dễ gần. Đến ôm đứa cháu gái trước mới ngộ! Aüm nó lên không nổi. Ông dắt nó vào gốc cây bông giấy lè tè trong parking của apartment. Mớ bông đỏ loe hoe trên nền cỏ, bị hất lên vì đôi chân bé con tinh nghịch. An vị cho đứa cháu gái ăn phần cà rem cướp được của em trai. Ông kéo vạt áo lau miệng cho nó tử tế. Cô bé ngồi thật ngoan, không biết hài lòng với của cướp hay đối xử với kẻ cướp! Cô bé cười lỏn lẻn hai đồng tiền trên má phúng phính. Ông già khống chế hung dữ bằng lòng lành, giải quyết sao đây với hiền lương bị bức hại"
Yên tâm với cô bé ngoan đột xuất. Ông quay ra lề đường, đón đứa cháu trai đang ngồi phệt dưới đất, đã chuyển qua thế nằm, rồng rắn, quằn quại khóc la… Ông già không phát vào đít nó một cái, “cây cà rem không giữ nổi, thì làm trai thế nào đây!” Tự nhiên tôi rờ mông xem có còn dấu tay của ông tôi mấy mươi năm trước. Mắt không rời ông già dỗ cháu bằng hai bàn tay gân guốc, nhiệm màu. Xoa tới đâu, con rắn con hết uốn mình tới đó! Cuối cùng đứa cháu trai cũng chịu theo ông đến gốc cây bông giấy.
Chắc ông tính trở ra xe để lấy cho cháu cây cà rem mới, nhưng cái xe chợ đã theo triền dốc lăn bánh, nhanh dần đều. Đụng vô thềm xi măng của một miệng cống, lật. Những thứ ông mua được từ chợ, nửa trút xuống mương cống, nửa lăn, văng ra đường… xe qua, cán nát. Ông già không thở dài, không nghiêm khắc trách phạt cao thiên bằng cách ngước lên trời, buông một lời ta thán như ông tôi. Hai đứa cháu thấy ông đứng suy tư. Chúng rời gốc cây bông giấy chạy đến. Ông nhanh nắm lấy tay chúng vì sợ xe, dắt hai đứa cháu trở lại gốc cây, dặn dò thật lâu. Hai đứa bé đồng ý ngồi yên, chờ đợi.
Ông già trở lại, dựng cái xe chợ lên, lắc lắc thẩm tra - cái xe còn tốt lắm. Ông nhặt nhạnh vài thứ trên mặt đường, vớt vài món dưới mương, bỏ vô xe. Có thể ông điếc hay những tiếng kèn xe qua, toe toe. Không làm thay đổi được tình thế, há gì bận tâm. Già thong thả đẩy cái xe chợ lại gốc cây bông giấy. Hai đứa cháu nhao nhao đòi trả công chúng ngồi yên, (đoán thế). Ông già đặt xuống gốc một túi ny lon trắng, có chữ Tom Thumb màu xanh. Mở ra bầu trời hạnh phúc tuổi thơ, - một hũ kem đã bị xe cán. Khoa học kỹ thuật có thể làm ra cái xe, có thể cán, đụng, hất, ủi… làm thay hình đổi dạng được nhiều thứ, trừ hạnh phúc sáng lên trong mắt tuổi thơ. Chúng cho tay vô bốc, ông già cản lại. Đợi đấy!


Ông đi lang thang qua những lùm cây, bứt lá này, vứt. Bẻ que kia, ném… không tìm ra được thứ gì cho hai đứa cháu có thể dùng thay muỗng ăn kem. Ông dừng lại một bụi lá xanh um, bên hông văn phòng của apartment nên có tưới cây, chăm kiểng. Ông ngắt được lá quê nhà, lá tuổi thơ của ông. Ông già đứng thật lâu, nhìn chiếc lá hoài niệm trên tay, râu bay, mây bay trên trời và nắng trên cao… Cuối cùng, ông cuộn lại, đưa lên miệng thổi toe toe…
Gục gặc mái đầu mãn nguyện, nở nụ cười đánh mất từ lâu. Ông dắt kèn lá lên vành tai, bứt lá nữa, quấn cây kèn thứ hai. Thử lại đàng hoàng, rồi dắt lên vành tai bên kia. Bứt lá nữa, vừa đi vừa quấn… để cây kèn thứ ba lên miệng, vừa đi vừa thổi bản thu về… những chiếc lá đầu thu sớm xa cành, vui nhộn hẳn lên, bay tứ tung trên cỏ. Ông già mê thổi kèn, vấp té lăn cù.
Hai đứa cháu đã nghe tiếng kèn lá mê hoặc, nhưng kem bốc mê hơn. Chúng bốc xối xả, mặt mũi tèm lem… Khi đã no đủ thì lòng nhân mở ra, người ta ưa làm phước. Chúng chạy đến đỡ ông dậy. Ba ông cháu nhặt lá, trở lại gốc cây bông giấy. Ông quấn lại từng cái kèn như quấn tình ông cháu vào ký ức tuổi thơ. Bốn con mắt thò lõ nhìn hai tay gầy guộc của ông làm phép, - chiếc lá biết kêu!
Giàn giao hưởng hợp tấu khúc thu về, vô điệp khúc hào hứng, một già hai trẻ đứng lên, nhảy múa theo tiếng kèn ca ngợi mùa thu. Mỗi lần vòng tròn ba người đổi chiều xoay, họ ngưng thổi, hôn lên gò má nhau một cái như thời tiết sang mùa.
Cuộc vui bất tận nếu như kẻ ác đừng hiện diện trên đời. Bà Mễ trẻ mà đã mập xuất hiện. Chắc là con gái hay con dâu ông già, mẹ của lũ nhóc.  Bà ta trông dữ như  ký họa người đẹp trong mơ của Bảo Huân. Bươn bả xuất hiện từ một cửa phòng apartmnent nào đó, băng qua parking, băng qua bãi cỏ… xổ một tràng tiếng Mễ nóng giận, làm chim chóc bay đi, tiếng kèn thôi hoà nhịp khúc thu ca. Ba người nghệ sĩ dân gian nắm tay nhau, đi sau kẻ ác tóm hết mớ túi ny lon, chứa bầu trời, ký ức tuổi thơ, hoài niệm tuổi già… Cái thùng phuy biết đi, bươn bả vào hành lang apartment, khuất bóng.
Bãi cỏ hết người chơi, parking trống gió, rác bay, lon chạy… Có đến hai chục cái xe chợ của Tom Thumb, nằm rải rác trong parking. Mấy đứa trẻ chơi đẩy nhau bằng xe chợ, rồi bỏ đại đâu đó. Cô bé thắt nơ trên hai bím tóc, dùng khăn lông che nắng cho những con thú nhồi bông trong xe, chắc cưng lắm nên đẩy nhè nhẹ. Thỉnh thoảng dừng để trò chuyện với con gấu, con vịt bị ngã ngang… Chú nhóc tóc quăn chơi thô bạo quá! Đẩy hết sức một chiếc xe, đụng vào sở thú di động của cô bé. Tai nạn khủng khiếp không bằng tiếng thét kinh hoàng trước cái ác. Sao ở đâu cũng có khủng bố, sân chơi đang vui, thế giới hoà bình. Sao lại có kẻ muốn nghe tiếng thét kinh hoàng! Ước gì tôi nhỏ lại vài chục tuổi để ngang hàng, đến giộng thằng qủy con một đấm cho đã tay.
Không ngờ ông già tái xuất giang hồ, trên tay cầm cây búa! Ông không nện thằng nhóc con khủng bố vì sân cỏ có cỏ dại, trong lá xanh có lá sâu… không có ai phá hoại những toà nhà, giết người hàng loạt thì làm sao còn đất để xây cái mới, dân số địa cầu chỉ chết già thì đất đâu đủsống! Biện pháp chấp nhận tối ưu là sửa chữa những đổ nát do kẻ xấu gây ra.
Ông già đi đến cái xe chợ mà con gái hay con dâu ông hồi nãy, đã bỏ lại gốc cây bông giấy. Ông đem cái xe đó vào parking xi măng, đặt nó nằm xuống đúng thế, gò lại những méo mó. Đâu đó, đi thu gom hết những cái xe chợ rải rác trong parking, đưa chúng về ngay hàng thẳng lối bên hông thùng rác công cộng. Vỗ vỗ cái này vài búa, vỗ vỗ cái kia vài búa… Một chút thầm lặng đều làm cho mọi sự trở nên dễ coi.
Trả lại parking trống trải cho những người sắp đi làm về. Ông già trở về cái ghế cũ, trong hàng ba. Ngồi uống ly gì đó, thư thái lắm, như một con người. Không cần trốn chui trốn nhủi như loài chuột núi rúc vô hang. Sau mỗi lần gây tai họa cho đồng loại.
Bạn tôi đến, cái xe anh gắt gỏng táp vô lề. Cốp đằng sau bật lên, tôi đến lấy thùng xăng nhờ anh cứu mạng. Vừa xập cốp xuống thì anh đã lao đi. Công việc mà, nếu đừng hết xăng giữa đường, tôi cũng lao đi như anh. Đâu biết trong đời sống có tiếng kèn lá rất vui tai, tiếng búa đập không ồn vì nó làm cho thế giới chỉnh chu hơn sau tai ương, khủng bố.
Mấy người bạn nhỏ kia, một hôm nào, mua hũ kem, đem ra mộ ông nội, ông ngoại. Ngồi ăn với con cháu, kể chuyện. Bứt vài cái lá, quấn kèn. Chắc chắn là trẻ con của mấy chục năm nữa, mấy trăm năm nữa… nghe tiếng kèn lá vẫn nhảy múa tưng bừng.
Phan

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 867,103,873
Tôi chầm chậm đậu xe vào cái chỗ quen thuộc của tôi mỗi sáng chủ nhật, đó là một mảng lề thoai thoải giữa chừng con dốc, được thêu vá bởi màu sắc hoa Vàng Anh và cỏ dại. Bên kia là một cái park rộng thênh thang với những nhánh thông xanh nếu nhìn một lần sẽ không rõ là thiên nhiên hay là tranh vẽ,
Anh đã từng ghé lại Câu Lạc Bộ, Anh nói chuyện với anh em với tất cả hào khí của người lính! Anh khẳng định: Sống là chiến đấu, là chấp nhận thử thách! Đôi khi đời không yêu ta, ta cũng phải há mồm cắn vào nó, ghì chặt nó, như xích của tank cạp lấy mặt đường, bùn lầy
Sau khi tham dự thánh lễ Phục Sinh về, đang ngồi viết lại những kỷ niệm buồn vui của đoạn đường di tản từ bãi biển Non Nước đến Cam Ranh rồi Vũng Tàu và chấm dứt đời lính tại căn cứ Sóng Thần vào sáng 30-4-75 thì con gái tôi gọi chỉ cho coi ca sĩ Chế Linh trong bộ quân phục
Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán và sống một thời gian ở Pháp, cô sang Mỹ và hiện đang vừa làm việc và vừa học thêm về Management Information System.   Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của cô là “Làm Lành Vết Thương Xưa”, kể chuyện gặp gỡ
Tôi cởi tung quân phục, xếp gọn gàng lại, đặt trên đầu giường. Tôi nhìn đôi lon trung úy lần cuối. Nhìn chiến hạm lần cuối. Nhìn những bậc thang lên đài chỉ huy, như đưa tôi lên đài danh vọng thuở nào. Nhìn những bậc thang dẫn xuống hầm tàu, dẫn xuống lòng nước - như chôn vùi tuổi tên, chôn vùi cả một cuộc đời
Đào Như là bút hiệu của   Bác sĩ Đào Trọng Thể, tác giả đã được trao tặng giải Viết Về Nước Mỹ 2005,   "Tác Phẩm Xuất Sắc Nhất", với các bài “Tự Khúc”, “Dấu Chân Người Lính.” Trước 1975, ông là một y sĩ tiền tuyến chuyên về phẫu thuật. Định cư tại cư dân Oak Park, IL (vùng Chicago) Hoa Kỳ, ông là chuyên gia
Sau khi tham dự thánh lễ Phục Sinh về, đang ngồi viết lại những kỷ niệm buồn vui của đoạn đường di tản từ bãi biển Non Nước đến Cam Ranh rồi Vũng Tàu và chấm dứt đời lính tại căn cứ Sóng Thần vào sáng 30-4-75 thì con gái tôi gọi chỉ cho coi ca sĩ Chế Linh trong bộ quân phục
Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán và sống một thời gian ở Pháp, cô sang Mỹ và hiện đang vừa làm việc và vừa học thêm về Management Information System.   Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của cô là “Làm Lành Vết Thương
Tác giả định cư tại Hoa Kỳ từ 1987, hiện là một bác sĩ đang hành nghề tại quận Cam . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà là "Hạnh phúc rất đơn giản" kể chuyện về cách nhìn, cách nhận chân hạnh phúc của người phụ nữ Việt tại Hoa Kỳ qua ba hoàn cảnh sống khác nhau. Sau đây là bài viết thứ năm của bà.
Cường đang đọc lại cuốn sách "Quẳng Gánh Lo Đi Và Vui Sống” của dịch giả Nguyễn Hiến Lê mang từ Việt Nam qua Mỹ bỏ nằm ụ trên kệ sách mấy năm rồi mà không có thì giờ rảnh rỗi để nghiền ngẫm.   Hôm nay nhân ngày lễ, ông lấy được một tuần lễ Vacation đầu tiên sau bao năm lận đận với công việc
Nhạc sĩ Cung Tiến